Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Chương 7

Chanh Ngư Hương Thái

2025-03-05 09:48:47

Rồi nhẹ nhàng thì thầm bên tai:

 

"Thích không?"

 

Ta mở mắt.

 

Trước mặt là vô số bức tranh tình sắc, khuôn mặt nữ tử trong đó, tất cả đều là ta.

 

Sự xấu hổ và nóng bừng trào lên, ta siết chặt tay, không đáp.

 

Giọng Giang Kỳ vẫn thản nhiên như cũ, nhưng lại lạnh đến rợn người:

 

"Uyển Uyển, ta đã cho nàng cơ hội rồi."

 

"Lần đầu tiên nàng lẻn vào, ta đã giả vờ không biết. Nhưng nàng vẫn dám quay lại lần thứ hai."

 

"Nói ta nghe, tại sao?"

 

Áp lực từ người phía sau ngày một nặng nề.

 

Đầu óc ta mơ hồ, không biết lấy dũng khí từ đâu, nghiến răng nói:

 

"Vì Giang Dục."

 

"Chàng đã mưu hại huynh ấy, giả c.h.ế.t rồi giam cầm ở đây, khiến huynh ấy sống không bằng chết."

 

"Ta không thể khoanh tay đứng nhìn!"

 

Lời vừa ra khỏi miệng, ta lập tức giật mình, ý thức được mình vừa nói gì.

 

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng đến đáng sợ.

 

Không biết bao lâu sau, Giang Kỳ bỗng cười khẽ, tiếng cười bệnh hoạn đến điên cuồng.

 

"Hóa ra, hắn đã nói với nàng như vậy."

 

Bàn tay che mắt ta đột nhiên buông ra, bóng tối tan biến.

 

Giang Kỳ nắm lấy cổ tay ta, kéo thẳng đến trước lồng sắt, buộc ta phải đối mặt với Giang Dục.

 

Lúc này ta mới phát hiện—

 

Bên cạnh lồng sắt, có một bát thuốc còn nghi ngút khói, dường như mới sắc xong.

 

Lông mi dài của Giang Kỳ hắt bóng dưới ánh đèn leo lét, môi chàng khẽ nhếch lên, cười lạnh:

 

"Nếu nàng đã tin ta muốn g.i.ế.c hắn, vậy chén thuốc này tất nhiên là có độc."

 

"Uyển Uyển, nàng nghĩ như vậy sao?"

 

Ta theo bản năng muốn phản bác.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nhưng Giang Kỳ không cho ta cơ hội đó.

 

Trước khi ta kịp mở miệng, chàng đã cầm lấy chén thuốc, đưa lên môi, uống cạn một hơi.

 

Dung dịch màu nâu chảy xuống, nhỏ từng giọt lên vạt áo trắng.

 

Chói mắt đến đáng sợ.

 

Mãi đến khi nhận ra chàng đã làm gì, ta mới trợn to mắt, hoảng loạn hét lên:

 

"Giang Kỳ!"

 

Ta lao tới, giữ lấy thân thể đang lảo đảo của chàng, không kiềm được tức giận mà quát lớn:

 

"Chàng điên rồi sao?"

 

Giang Kỳ sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

Nhưng vẫn cười khẽ, chậm rãi cất giọng khàn khàn:

 

"Nàng đau lòng hắn, không muốn hắn chết."

 

"Vậy bây giờ ta thay hắn uống thuốc này rồi, có phải nàng cũng có thể…"

 

"Đau lòng vì ta không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nói xong, chàng nhắm mắt, cả người mềm nhũn, ngã vào lòng ta.

 

Đôi môi lướt nhẹ qua cổ ta.

 

Lạnh lẽo đến đáng sợ.

 

Từ trong lồng sắt, tiếng xích sắt cọ xát vang lên.

 

Giang Dục nhìn ta từ bên trong, ánh mắt tối tăm khó dò.

 

Hắn khẽ cử động cổ tay, trầm giọng nói:

 

"Hắn đã ngất rồi, mau thả ta ra…"

 

Ta siết chặt vòng tay đỡ lấy Giang Kỳ, nghiêng đầu lạnh nhạt nói:

 

"Xin lỗi, không thể."

 

"Trước khi Giang Kỳ nói rõ sự thật, ta chưa thể thả huynh ra."

 

Nói xong, ta không quay đầu lại nữa.

 

Không nhận ra rằng—

 

Người trong lòng ta, kẻ đáng lẽ đã bất tỉnh, lại lặng lẽ mở mắt.

 

Khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

 

Nhìn về phía lồng sắt.

 

13

 

Giang Kỳ tỉnh lại rất nhanh.

 

Và việc đầu tiên chàng làm sau khi tỉnh—

 

Là nhốt ta lại trong phòng.

 

Màn giường buông rủ, ta nhìn xuống cổ tay mình, sợi dây đỏ mảnh khảnh siết chặt làn da.

 

Ngước lên, vẫn là đôi mắt thanh lãnh không gợn sóng của chàng.

 

Ta không nhịn được, cất giọng chất vấn:

 

"Chàng không định giải thích sao?"

 

"Chén thuốc đó rốt cuộc là gì? Vì sao phải giam cầm Giang Dục? Và những vết sẹo trên tay chàng… chuyện gì đã xảy ra?"

 

Càng nói, lòng ta càng nghẹn lại.

 

Cắn chặt môi, kiềm chế không để nước mắt rơi xuống.

 

Giang Kỳ thở dài khe khẽ, một tay nâng cằm ta lên, hơi dùng sức, ép ta mở môi.

 

Đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn môi mềm mại.

 

"Đừng cắn."

 

Bàn tay còn lại chậm rãi đặt lên cổ tay ta, từng chút một nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Giọng chàng mang theo sự bất đắc dĩ:

 

"Cũng đừng giãy giụa, da nàng đã bị trầy rồi."

 

Ta bướng bỉnh nghiêng đầu, không nhìn chàng.

 

Chợt, Giang Kỳ vén trung y, để lộ mảng lớn da thịt trắng nõn trên vai và lồng ngực.

 

Chàng nghiêng đầu, giọng nói bình thản mà cố ý mê hoặc:

 

"Nếu thực sự không nhịn được, cứ cắn ta đi."

 

Ta sững người, ngơ ngác nhìn chàng một lúc lâu, đầu óc thoáng chốc nóng lên.

 

Vô thức cúi xuống, cắn mạnh lên bả vai chàng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Số ký tự: 0