Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái
Chương 10
Chanh Ngư Hương Thái
2025-03-05 09:48:47
Đao kiếm giao tranh, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Giang Dục giữ chặt ta, liều mạng tránh né dòng người, hướng thẳng về phía rừng trúc.
Vừa đặt chân vào rừng, hắn còn chưa kịp thở phào—
Sau lưng bỗng vang lên tiếng mũi tên rít gió.
Nhanh như một tia sáng.
Không lệch một phân, mũi tên cắm thẳng vào cổ hắn.
Giang Dục thậm chí chưa kịp phát ra một âm thanh, cơ thể đã mất hết sức lực, ngã xuống nền đất.
Máu tuôn xối xả.
Cùng lúc đó, một bàn tay lạnh buốt vươn ra từ phía sau, nhẹ nhàng che đi đôi mắt ta.
Hệt như lần trong mật thất.
Chỉ khác là—
Lần đó, ta vô cùng sợ hãi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Còn lúc này, ta chỉ thấy tràn đầy quyến luyến và vui sướng.
Giang Kỳ ôm ta thật chặt, siết chặt đến mức như muốn ta hòa tan vào xương cốt chàng.
Chàng dụi mặt vào cổ ta, hơi thở nóng ấm, như có chất lỏng âm ấm rơi xuống da thịt.
Giọng nói khẽ run, thậm chí mang theo tiếng nghẹn ngào:
"Uyển Uyển, ta đến trễ rồi."
Ta xoay người, chủ động ôm lấy chàng.
Hương thơm trầm tĩnh quen thuộc vương vấn chóp mũi.
Dẫu bao năm qua đi, vẫn chưa từng thay đổi.
Ngẫm nghĩ một chút, ta khẽ hỏi:
"Giang Kỳ, sao chàng không sớm nói với ta…"
"Rằng người cứu ta năm ấy, cũng là người viết thư cho ta, chính là chàng?"
Nếu chàng nói sớm hơn một chút—
Có lẽ, ta và chàng đã không lỡ mất từng ấy thời gian.
Ta nở nụ cười, thấp giọng thì thầm:
"Câu thơ ấy, 'Mộng hồn quen lối không ràng buộc, lại đạp dương hoa qua Tạ kiều'… ta thực sự rất thích."
"Những ngày tháng ấy, trong giấc mộng của ta…"
"Cũng có chàng."
18
Trên xe ngựa hồi phủ, Giang Kỳ kể lại toàn bộ sự việc.
Năm đó, Giang Dục dẫn binh xuất chinh, nhưng không may đối đầu với danh tướng quỷ diện của địch quân.
Một kẻ từ nhỏ chỉ quen sống trong nhung lụa như hắn, nào từng thực chiến, khi vừa ra trận đã sợ đến vỡ mật.
Ngay khi bị một thương đ.â.m rơi khỏi ngựa, hắn liền giả bộ trọng thương, thừa lúc hỗn loạn trốn chạy.
Tin báo về kinh, Giang Kỳ lập tức sai người truy tìm, cuối cùng phát hiện Giang Dục đang lẩn trốn trong một thôn làng hẻo lánh.
Một vị tướng lĩnh, bỏ rơi binh sĩ, giả c.h.ế.t đào tẩu—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đó là tội tru di cửu tộc.
Không còn cách nào khác, Giang Kỳ chỉ có thể nhốt hắn lại trong mật thất.
Nhưng không ngờ, nhân lúc chàng xuất phủ tế lễ, Giang Dục đã liên lạc được với Giang mẫu.
Hai người cùng ôm hận, bày ra một ván cờ máu.
Giang Kỳ mím chặt môi.
Giọng nói trầm khàn, như đang trách cứ chính mình:
"Là ta sơ suất… suýt nữa đã khiến nàng bị tổn thương."
"Nếu nàng muốn trách, muốn hận, ta đều nhận."
Chàng ngừng một lúc, dường như cố gắng lấy dũng khí, chậm rãi nói:
"Những chuyện trước đây của ta… Giang Dục chắc đã kể hết với nàng rồi, phải không?"
Ta im lặng.
Chàng thấy ta không đáp, ánh mắt thoáng tối đi, như thể đã quyết tâm.
"Nếu nàng để bụng, ngày mai ta sẽ vào cung, xin Hoàng thượng chỉ hôn hòa ly, trả lại tự do cho nàng."
Ta chăm chú nhìn chàng thật lâu.
Rồi khẽ thở dài.
Khi đầu ngón tay ta chạm vào cổ tay chàng, Giang Kỳ bỗng cứng người, định rụt lại, nhưng lại sợ làm ta bị thương.
Chỉ có thể nghiêng mặt, tránh đi ánh nhìn của ta.
Ống tay áo hơi xô lên, để lộ làn da đầy vết sẹo dữ tợn.
Chàng nhắm chặt mắt, nhẹ giọng cầu xin:
"Rất xấu…
"Đừng nhìn, được không…"
Nhưng Giang Kỳ chưa kịp nói hết câu.
Bởi vì ngay lúc ấy—
Ta đã cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên những vết sẹo ấy.
Thấp giọng hỏi:
"Bây giờ, còn đau không?"
Đôi tay thon dài run lên nhè nhẹ.
Ngay sau đó, bàn tay rộng lớn đặt sau gáy ta, mạnh mẽ kéo ta vào lòng.
Những nụ hôn điên cuồng, lộn xộn rơi xuống trán, xuống khóe môi, từng hơi thở nặng nề như vây kín lấy ta.
Ta ra sức mở mắt.
Đối diện với ánh nhìn sâu thẳm, cố chấp đến gần như bệnh trạng của chàng.
Nhưng ta không hề đẩy chàng ra.
Cứ thế tùy chàng chiếm đoạt.
Xe ngựa lắc lư, màn che khẽ rung động.
Tấm đệm gấm quý trong xe, ở một góc nào đó, sắc màu đã hơi đậm hơn.
Điểm xuyết những vệt trắng mờ ảo, làm người ta không rõ thực hư.
Giang Dục giữ chặt ta, liều mạng tránh né dòng người, hướng thẳng về phía rừng trúc.
Vừa đặt chân vào rừng, hắn còn chưa kịp thở phào—
Sau lưng bỗng vang lên tiếng mũi tên rít gió.
Nhanh như một tia sáng.
Không lệch một phân, mũi tên cắm thẳng vào cổ hắn.
Giang Dục thậm chí chưa kịp phát ra một âm thanh, cơ thể đã mất hết sức lực, ngã xuống nền đất.
Máu tuôn xối xả.
Cùng lúc đó, một bàn tay lạnh buốt vươn ra từ phía sau, nhẹ nhàng che đi đôi mắt ta.
Hệt như lần trong mật thất.
Chỉ khác là—
Lần đó, ta vô cùng sợ hãi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Còn lúc này, ta chỉ thấy tràn đầy quyến luyến và vui sướng.
Giang Kỳ ôm ta thật chặt, siết chặt đến mức như muốn ta hòa tan vào xương cốt chàng.
Chàng dụi mặt vào cổ ta, hơi thở nóng ấm, như có chất lỏng âm ấm rơi xuống da thịt.
Giọng nói khẽ run, thậm chí mang theo tiếng nghẹn ngào:
"Uyển Uyển, ta đến trễ rồi."
Ta xoay người, chủ động ôm lấy chàng.
Hương thơm trầm tĩnh quen thuộc vương vấn chóp mũi.
Dẫu bao năm qua đi, vẫn chưa từng thay đổi.
Ngẫm nghĩ một chút, ta khẽ hỏi:
"Giang Kỳ, sao chàng không sớm nói với ta…"
"Rằng người cứu ta năm ấy, cũng là người viết thư cho ta, chính là chàng?"
Nếu chàng nói sớm hơn một chút—
Có lẽ, ta và chàng đã không lỡ mất từng ấy thời gian.
Ta nở nụ cười, thấp giọng thì thầm:
"Câu thơ ấy, 'Mộng hồn quen lối không ràng buộc, lại đạp dương hoa qua Tạ kiều'… ta thực sự rất thích."
"Những ngày tháng ấy, trong giấc mộng của ta…"
"Cũng có chàng."
18
Trên xe ngựa hồi phủ, Giang Kỳ kể lại toàn bộ sự việc.
Năm đó, Giang Dục dẫn binh xuất chinh, nhưng không may đối đầu với danh tướng quỷ diện của địch quân.
Một kẻ từ nhỏ chỉ quen sống trong nhung lụa như hắn, nào từng thực chiến, khi vừa ra trận đã sợ đến vỡ mật.
Ngay khi bị một thương đ.â.m rơi khỏi ngựa, hắn liền giả bộ trọng thương, thừa lúc hỗn loạn trốn chạy.
Tin báo về kinh, Giang Kỳ lập tức sai người truy tìm, cuối cùng phát hiện Giang Dục đang lẩn trốn trong một thôn làng hẻo lánh.
Một vị tướng lĩnh, bỏ rơi binh sĩ, giả c.h.ế.t đào tẩu—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đó là tội tru di cửu tộc.
Không còn cách nào khác, Giang Kỳ chỉ có thể nhốt hắn lại trong mật thất.
Nhưng không ngờ, nhân lúc chàng xuất phủ tế lễ, Giang Dục đã liên lạc được với Giang mẫu.
Hai người cùng ôm hận, bày ra một ván cờ máu.
Giang Kỳ mím chặt môi.
Giọng nói trầm khàn, như đang trách cứ chính mình:
"Là ta sơ suất… suýt nữa đã khiến nàng bị tổn thương."
"Nếu nàng muốn trách, muốn hận, ta đều nhận."
Chàng ngừng một lúc, dường như cố gắng lấy dũng khí, chậm rãi nói:
"Những chuyện trước đây của ta… Giang Dục chắc đã kể hết với nàng rồi, phải không?"
Ta im lặng.
Chàng thấy ta không đáp, ánh mắt thoáng tối đi, như thể đã quyết tâm.
"Nếu nàng để bụng, ngày mai ta sẽ vào cung, xin Hoàng thượng chỉ hôn hòa ly, trả lại tự do cho nàng."
Ta chăm chú nhìn chàng thật lâu.
Rồi khẽ thở dài.
Khi đầu ngón tay ta chạm vào cổ tay chàng, Giang Kỳ bỗng cứng người, định rụt lại, nhưng lại sợ làm ta bị thương.
Chỉ có thể nghiêng mặt, tránh đi ánh nhìn của ta.
Ống tay áo hơi xô lên, để lộ làn da đầy vết sẹo dữ tợn.
Chàng nhắm chặt mắt, nhẹ giọng cầu xin:
"Rất xấu…
"Đừng nhìn, được không…"
Nhưng Giang Kỳ chưa kịp nói hết câu.
Bởi vì ngay lúc ấy—
Ta đã cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên những vết sẹo ấy.
Thấp giọng hỏi:
"Bây giờ, còn đau không?"
Đôi tay thon dài run lên nhè nhẹ.
Ngay sau đó, bàn tay rộng lớn đặt sau gáy ta, mạnh mẽ kéo ta vào lòng.
Những nụ hôn điên cuồng, lộn xộn rơi xuống trán, xuống khóe môi, từng hơi thở nặng nề như vây kín lấy ta.
Ta ra sức mở mắt.
Đối diện với ánh nhìn sâu thẳm, cố chấp đến gần như bệnh trạng của chàng.
Nhưng ta không hề đẩy chàng ra.
Cứ thế tùy chàng chiếm đoạt.
Xe ngựa lắc lư, màn che khẽ rung động.
Tấm đệm gấm quý trong xe, ở một góc nào đó, sắc màu đã hơi đậm hơn.
Điểm xuyết những vệt trắng mờ ảo, làm người ta không rõ thực hư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro