Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Chương 11

Chanh Ngư Hương Thái

2025-03-05 09:48:47

Ký ức cuối cùng của ta là giọng nói ẩm ướt, khàn đặc của Giang Kỳ, thì thầm cầu xin bên tai:

 

"Đừng chỉ hôn chỗ đó…"

 

"Chỗ này nữa…"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Nàng hôn thêm một chút…"

 

"Là không còn đau nữa rồi."

 

19

 

Ngày hôm sau khi trở về phủ.

 

Giang mẫu— có lẽ bây giờ nên gọi bà ta là Phùng Ngọc— bị người của Giang Kỳ bắt lại, lôi đến trước t.h.i t.h.ể của Giang Dục.

 

Người phụ nữ từng cao cao tại thượng, khoác lụa là gấm vóc, giờ đây tóc tai bù xù, sắc mặt tiều tụy đến đáng thương.

 

Bà ta trừng trừng nhìn Giang Kỳ, ánh mắt ngập tràn căm hận.

 

"Ngươi vốn đã muốn g.i.ế.c nó, đúng không?!"

 

"Hay nói đúng hơn, từ lâu ngươi đã muốn chúng ta c.h.ế.t sạch!"

 

Giang Kỳ chỉ hờ hững nhìn xuống.

 

Giọng nói chàng bình tĩnh đến mức gần như lãnh đạm:

 

"Phùng Ngọc, tất cả là do hắn tự chuốc lấy."

 

Người phụ nữ bật cười khẩy, vẻ mặt đầy vẻ khinh thường:

 

"Ngươi dám nói mọi chuyện không phải do ngươi bày ra?"

 

"Giang Dục vừa chết, ngươi lập tức thu thập chứng cứ tham ô của Hầu phủ, còn tố cáo lão Hầu gia sủng thiếp diệt thê, khiến Hoàng thượng nổi giận, tống tất cả vào Thiên Lao!"

 

"Chỉ riêng ngươi, chỉ riêng ngươi là nhờ cái danh ‘đại nghĩa diệt thân’ mà vẫn đứng ngoài mọi chuyện!"

 

"Hahaha! Bao năm qua, ngươi chắc hẳn đã hận cả Giang gia đến thấu xương, nên mới chờ đến hôm nay để trả đũa, đúng không?"

 

Nhưng trước khi bà ta kịp nói hết câu, Giang Kỳ đã mất kiên nhẫn nhắm mắt lại.

 

Thị vệ lập tức tiến lên, bịt miệng bà ta, kéo xuống.

 

Giang Kỳ lúc này mới buông bàn tay đang che tai ta ra, khẽ cười bất đắc dĩ:

 

"Bà ta điên rồi."

 

"Ta điều tra Giang gia là phụng mệnh Hoàng thượng, còn những gì gọi là ‘thủ đoạn’ hay ‘thù oán cá nhân’ mà bà ta nói… ta hoàn toàn không biết gì cả."

 

Ta không đáp.

 

Chỉ nhướng mày cười, nửa như trêu chọc:

 

"Vậy thì, chàng cưới ta cũng là theo ý chỉ Hoàng thượng, không hề có tình ý gì với ta sao?"

 

Lần hiếm hoi trong đời, Giang Kỳ bối rối thật sự.

 

"Tất nhiên không phải!"

 

"Thánh chỉ tứ hôn là do ta cầu Hoàng thượng ban xuống!"

 

Ta ra vẻ suy tư, gật đầu chậm rãi:

 

"Ồ, vậy tức là chàng đã thích ta từ lâu?"

 

"Từ ngày cứu ta năm đó, hay từ lúc viết thư cùng ta?"

 

"Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình?"

 

Giang Kỳ cuối cùng cũng nhận ra ta cố ý trêu chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tai chàng đỏ bừng, im lặng không nói.

 

Ta khẽ bật cười.

 

Giang Kỳ không nói, nhưng ta hiểu rõ tất cả.

 

Thánh chỉ tứ hôn là ân điển bậc nhất, không phải dễ dàng có được.

 

Mà Giang gia đã sớm bị Hoàng thượng nghi ngờ, chỉ chờ một cơ hội để xử lý.

 

Giang Kỳ muốn Hoàng thượng tứ hôn.

 

Đương nhiên phải mang thứ gì đó ra trao đổi.

 

Còn chàng đã hứa với Hoàng thượng điều gì…

 

Ta không muốn hỏi, cũng không cần biết.

 

Chỉ cần giả ngốc một lần là được.

 

20

 

Sau khi rời khỏi Giang phủ, ta và Giang Kỳ mua một tòa nhà mới.

 

Yên tĩnh, thanh nhã, phong cảnh hữu tình.

 

Nếu nói có điều gì không tốt, thì chính là—

 

Giang Kỳ nhất quyết muốn treo những bức họa trong mật thất lên tường phòng ngủ.

 

Khi ta kiên quyết từ chối, chàng mới nhàn nhạt thu lại nụ cười, thờ ơ nói:

 

"Vậy thì thôi, chỉ là trò đùa mà."

 

Ta ngẩn người.

 

Cuối cùng cúi đầu, nhận ra cổ tay mình đã bị quấn một vòng dây đỏ tự lúc nào.

 

Ngẩng lên nhìn Giang Kỳ:

 

"Chàng có ý gì đây?"

 

Hôm nay chàng cố tình mặc trung y đỏ thẫm, cổ áo mở rộng, lộ ra làn da trắng như tuyết, trông vô cùng mê hoặc.

 

Ta gần như ngẩn ngơ.

 

Chàng nhẹ nhàng nâng mi, giọng nói trầm thấp như dụ dỗ:

 

"Những ngày đó, ta lấy dây đỏ trói nàng trong phòng, dù là vì lý do khác, nhưng thật sự rất hợp với nàng."

 

"Ta vô cùng thích."

 

Cằm bị nâng lên, Giang Kỳ cúi xuống, lưu luyến từng chút trên môi ta, giọng nói khàn khàn:

 

"Hôm nay, vẽ một bức tranh khác, được không?"

 

Ta chớp mắt, mất mấy giây mới phản ứng lại được.

 

Nhận ra ý tứ của chàng, mặt ta lập tức đỏ bừng.

 

Từ tai đến cổ, nóng ran.

 

Nụ cười trên môi Giang Kỳ càng sâu hơn.

 

"Uyển Uyển không nói gì, vậy ta coi như nàng đồng ý rồi."

 

Dòng nhiệt cuộn trào, từng chút từng chút lan xuống bụng dưới.

 

Ta giật nhẹ cơ thể, nhưng lại bị chàng ấn chặt.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Số ký tự: 0