Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Chương 9

Chanh Ngư Hương Thái

2025-03-05 09:48:47

Ngực ta phập phồng, vì phẫn nộ mà run rẩy.

 

Cắn chặt răng, ta rút cây trâm trên tóc xuống, đ.â.m thẳng về phía bờ vai hắn.

 

Nhưng cổ tay ngay lập tức bị khống chế.

 

Giang Dục dễ dàng đoạt lấy cây trâm, vứt sang một bên, lạnh lùng nhìn ta.

 

"Nàng thích hắn đúng không?"

 

"Vậy thì để ta xem, sau khi biết được con người thật của hắn, nàng sẽ nhìn hắn như thế nào."

 

16

 

Giang Dục cố ý kéo dài giọng, chậm rãi ép ta phải nghe toàn bộ sự thật.

 

"Mẫu thân của Giang Kỳ dù là tiểu thư danh gia vọng tộc, nhưng lại nhu nhược vô dụng."

 

"Mẫu thân ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn, đã khiến phụ thân chán ghét bà ta, đến mức ngay cả lúc c.h.ế.t cũng không buồn đến nhìn một lần."

 

"Mất đi chỗ dựa, hắn còn tư cách gì tranh giành với ta?"

 

"Hắn chỉ có một công dụng duy nhất— đó là thay ta chịu phạt."

 

Ta run rẩy, cánh môi tái nhợt.

 

"Huynh… đang nói gì vậy?"

 

Giang Dục nhìn ta, khẽ cười, tiếp tục cất giọng âm trầm:

 

"Mỗi lần ta phạm lỗi, mẫu thân ta đều nhốt hắn vào cái lồng đó, dùng roi tẩm nước muối quất lên người hắn."

 

"Một lần, hai lần, ba lần… Tiếng rên rỉ vì đau đớn của hắn, chính là thứ khiến ta vui vẻ nhất."

 

"Hắn rất bướng bỉnh. Dù toàn thân đầm đìa máu, dù ba ngày không được ăn, dù ngất đi cũng không chịu cầu xin."

 

"Thật ra bây giờ ta cũng có chút hối hận… Năm đó tại sao lại thấy hắn đáng thương, mà không hủy luôn gương mặt đó đi?"

 

Ta cứng đờ người.

 

Không dám tin mà trừng lớn mắt.

 

"Các người làm vậy… không sợ Giang hầu gia phát hiện sao?"

 

Giang Dục cười ngạo nghễ hơn vài phần.

 

"Sợ?"

 

"Nàng nghĩ phụ thân không biết à?"

 

"Ông ta đã sớm biết mọi chuyện, chỉ là lười quản mà thôi!"

 

"Nếu không phải vì hắn biết chút thi thư, được Hoàng thượng và Thái phó yêu thích, hắn đã c.h.ế.t từ lâu rồi!"

 

Dứt lời, ánh mắt hắn u ám lướt qua gương mặt ta.

 

Đưa tay chạm nhẹ lên làn da ta, chậm rãi nheo mắt:

 

"Nhưng Tống Uyển à, ban đầu, ta thực sự muốn cưới nàng."

 

"Mọi thứ đã rất tốt đẹp, đúng không? Nàng nhận nhầm người, nghĩ rằng ta là ân nhân cứu mạng, đã sẵn sàng gả cho ta."

 

Hắn ghé sát bên tai ta, thấp giọng nói:

 

"Ta đã tốn không ít công sức đâu."

 

"Biết nàng thích thi thư, ta cố tình bảo Giang Kỳ thay ta viết thư cho nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Ai ngờ hắn lại có suy nghĩ không an phận, dám giành lấy nàng từ tay ta."

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ta bật cười lạnh, dùng những lời cay độc nhất đời mình, nghiến răng nói:

 

"Loại người như huynh, chẳng khác nào chuột cống."

 

"Mẫu thân huynh cướp đoạt cuộc đời của mẫu thân Giang Kỳ, huynh lại cướp đoạt cuộc đời của chàng."

 

"Dù khoác lên tấm áo gấm vóc rực rỡ, sự dơ bẩn và thối rữa trong xương cốt vẫn không cách nào che giấu!"

 

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

 

Ngay khi Giang Dục sắp nổi giận, ngoài cửa chợt vang lên giọng nữ sắc lạnh:

 

"Ta đã nói rồi, không cần giữ nàng lại."

 

Cánh cửa bật mở.

 

Giang mẫu khoan thai bước vào, lạnh nhạt liếc nhìn ta, giống như nhìn một món đồ không có sức sống.

 

"Đưa đến cổng thành."

 

"Giang Kỳ đã yêu nàng đến vậy, thì hãy dùng nàng, ép hắn tự nguyện chịu chết."

 

Một cơn lạnh buốt từ lòng bàn chân lan đến đỉnh đầu.

 

Ta cố gắng kiềm chế cơn run rẩy, nghẹn giọng nói:

 

"Các người… đã làm gì chàng?"

 

Giang Dục cười khoái trá:

 

"Cũng chẳng có gì nhiều."

 

"Chỉ là nhân lúc hắn đi tế lễ ba ngày nay, phái một nhóm thích khách mai phục."

 

"Tính theo thời gian…"

 

"Lúc này, có lẽ hắn đã không sống nổi nữa rồi."

 

Ta lảo đảo.

 

Bầu trời trước mắt chao đảo nghiêng ngả.

 

Chưa kịp nghĩ thêm điều gì, ý thức ta đã chìm vào bóng tối.

 

17

 

Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang ở trên xe ngựa.

 

Giang Dục thấy ta tỉnh, nhướng mày, ánh mắt lộ ra vài phần thích thú.

 

Hắn thản nhiên cất giọng, như bố thí mà khuyên bảo:

 

"Nếu bây giờ muội chịu quay đầu, rời khỏi Giang Kỳ, ta có thể cho phép muội làm thiếp của ta."

 

Ta lạnh lùng liếc nhìn hắn.

 

Vừa định buông lời châm chọc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hò hét g.i.ế.c chóc.

 

Tiếng binh khí va chạm chan chát, xe ngựa lập tức bị chặn lại.

 

Sắc mặt Giang Dục đột nhiên biến đổi, vội vàng siết chặt cổ tay ta, kéo ta xuống xe một cách thô bạo.

 

Xung quanh đã hỗn loạn thành một mảnh.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Thê - Chanh Ngư Hương Thái

Số ký tự: 0