Chương 8
Đang cập nhật
2025-03-15 19:16:47
Ninh Lan cắn răng gật đầu, nhưng một tháng sau, nàng ta nhận ra tình hình không hề như mong muốn.
Trấn Bắc hầu chẳng những thờ ơ với nàng ta, mà còn không đặt chân vào hậu viện, thậm chí tránh xa tất cả nữ nhân trong phủ.
Đến một ngày, hắn bỏ mặc cả một dàn mỹ nhân trong phủ mà chạy tới Nam Phong Quán, nơi đầy rẫy nam kỹ.
Lúc này, Ninh Lan mới hoảng loạn thực sự, tức tốc chạy đến Khương phủ khóc lóc ầm ĩ.
“Khương Ninh Tuyết! Là ngươi đã hại Hầu gia!”
Hahaha, cơ hội tốt như vậy, ta sao có thể bỏ qua?
Hôm đó, ta không chỉ hạ dược khiến người ta mê loạn, mà còn trộn vào tuyệt tử tán, tán dược khiến nam nhân không thể hành phòng.
Cũng vì tìm đủ loại dược này mà ta đã cố tình trì hoãn thời gian, để bọn họ có cơ hội bắt gian.
Ban đầu, ta còn lo công hiệu của thuốc không đủ mạnh, nhưng bây giờ, ta hoàn toàn yên tâm rồi.
…
Ta chu môi, giả vờ ấm ức nói:
“Muội muội, muội cứ vu oan cho ta thế này, ta biết phải giải thích thế nào đây?”
Ninh Lan như phát điên, lao thẳng về phía ta, ánh mắt tràn đầy oán hận:
“Khương Ninh Tuyết! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại độc ác với ta như vậy?!”
Ta nhẹ nhàng nghiêng người tránh né, để mặc nàng ta ngã chổng vó trên mặt đất.
Mặc dù đời này nàng ta không còn cơ hội ân ái với Trấn Bắc hầu, nhưng hắn vẫn giống như kiếp trước, không gần nữ sắc.
Xét cho cùng, nàng ta cũng chẳng tổn thất gì mấy.
“Khương Ninh Tuyết, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Ninh Lan buông lời hăm dọa rồi rời đi.
Chẳng bao lâu sau, trong kinh thành liền xuất hiện lời đồn: Đích nữ của Khương gia tư thông với nam nhân, lại còn hại c.h.ế.t tình lang của mình.
Trùng hợp thay, lúc này t.h.i t.h.ể của Tống Ngọc Dung vừa được tìm thấy.
Người người đều đồn đoán rằng chính ta đã g.i.ế.c hắn.
Hahaha, đoán đúng rồi đấy.
Chỉ tiếc là không có chứng cứ.
Lúc Tống Ngọc Dung đến gặp ta, hắn đi đường vòng để tránh ánh mắt người khác.
Ngay sau khi hắn rời phủ, ta đã phái người lục soát sạch sẽ thư phòng của hắn.
Những bức thư qua lại giữa ta và hắn, từ lâu đã bị ta tiêu hủy sạch sẽ.
Không ai có thể chứng minh rằng hắn đã gặp ta lần cuối.
Không ai có thể chứng minh rằng chính ta đã g.i.ế.c hắn.
Quan phủ ở Kinh Triệu phủ chỉ đến hỏi han qua loa vài câu, rồi lập tức khép lại vụ án.
Kết luận cuối cùng:
Tống Ngọc Dung bất cẩn rơi xuống vực, mất mạng.
Mẫu thân cuối cùng cũng chịu gặp ta.
Trong ánh mắt bà có căm hận, nhưng cũng có không đành lòng.
“Ninh Tuyết, chuyện đã đến nước này rồi, nửa đời còn lại của con coi như đã xong.”
“Những gì con làm… có đáng không?”
Ta mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Mẫu thân, người có muốn nghe một câu chuyện không?”
Mấy chục năm làm cô hồn dã quỷ đã sớm bức ta phát điên.
Giờ đây, còn có thể tệ hại hơn nữa được sao?
…
Sau quãng thời gian chán nản suy sụp, Khương Nhược Trúc cũng dần lấy lại tinh thần.
Hắn định cưới một cô gái có xuất thân thấp kém, sinh con nối dõi, dạy dỗ đời sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng rồi hắn phát hiện ra—mình đã hoàn toàn trở thành một kẻ phế nhân.
Còn Khương gia, từ đây không thể dung chứa ta thêm nữa.
Ngày ta rời khỏi Khương phủ, trong cả gia tộc, chỉ có mẫu thân đến tiễn ta.
Ta ôm bà một cái, rồi dứt khoát quay lưng rời đi, không hề ngoảnh lại.
Bà sẽ đau lòng, nhưng theo thời gian, rồi bà cũng sẽ quên ta giống như kiếp trước mà thôi.
Xuân Đào bên cạnh hỏi:
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Ta dẫn nàng ta bước vào một đạo quán cũ kỹ, nhàn nhạt đáp:
“Từ giờ gọi ta là đạo trưởng, còn ngươi, chính là đại đệ tử của ta.”
Thanh Phong Quán vừa nhỏ vừa tồi tàn, cũng vì thế mà ta mới có thể mua được bằng số tiền tích góp từ việc bán sách.
Đêm đó, ta cùng Xuân Đào trốn dưới địa đạo, tránh khỏi một kiếp nạn.
Ta biết, đây là sát thủ do Trấn Bắc hầu phái đến.
Hắn hận ta vì đã hạ dược khiến hắn biến thành thái giám, khi ta còn ở Khương gia, hắn không tiện ra tay.
Bây giờ ta rời đi, hắn rốt cuộc cũng có cơ hội.
Xuân Đào run rẩy nắm lấy tay ta, giọng lạc đi vì sợ hãi:
“Tiểu thư, chúng ta mau chạy thôi, chạy thật xa!”
Ta xoa đầu nàng ta, cười nhạt.
Không vội.
Ngày hôm sau, người ta mong đợi rốt cuộc cũng xuất hiện.
Trương đại nhân của Khâm Thiên Giám.
Ông ấy trầm giọng hỏi ta:
“Khương tiểu thư, chuyện cô nói là sự thật?”
Mấy ngày trước, ta đã gửi thư cho ông ấy, báo rằng vào cuối tháng này, đê điều ở huyện Hoài An sẽ bị vỡ, gây ra thương vong vô số.
Lúc đầu, Trương đại nhân không tin.
Nhưng ngày hôm qua, tin tức về trận mưa lớn kéo dài suốt nửa tháng ở huyện Hoài An đã truyền về kinh thành, khiến ông ấy không thể không xem trọng lời cảnh báo của ta.
Kiếp trước, ta lang thang dưới thân phận một cô hồn dã quỷ, những chuyện trọng đại như vậy, ta đều biết rõ.
Huyện Hoài An với cảnh tượng xác c.h.ế.t chồng chất, ta nhớ rất rõ.
Ta nhìn thẳng vào ông ấy, gằn từng chữ:
“Hoàn toàn chính xác. Nếu có nửa lời giả dối, ta nguyện chịu bất cứ hình phạt nào.
Chỉ có một điều kiện—Trương đại nhân phải tìm cách bảo vệ ta.”
Trương đại nhân trầm tư một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Cuối tháng, đê điều ở huyện Hoài An vỡ như ta đã dự đoán.
Nhưng vì đã sớm di dời dân chúng, thương vong không đáng kể.
Hoàng thượng ban thưởng cho ta, phong hiệu Thiện Đức đạo trưởng.
Thanh Phong Quán nhờ vậy mà danh chấn xa gần, được tu sửa thành một đạo quán hùng vĩ trang nghiêm.
Ta cũng vì thế mà có được sự bảo hộ an toàn tuyệt đối.
Trong hoàng cung, ta đưa ra lời tiên đoán thứ hai trước mặt Hoàng thượng:
“Năm sau, vào tháng Năm, Đăng Châu đại hạn, đất đai nứt nẻ vạn dặm.”
Hết lần này đến lần khác, những lời tiên tri của ta đều ứng nghiệm.
Cả kinh thành không còn ai dám xem nhẹ ta nữa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi Xuân Đào kể rằng, ngoài dân gian đã có người dựng bia trường sinh để thờ phụng ta, ta khẽ sững lại.
Kiếp trước, kiếp này, những tháng ngày tăm tối dần dần tiêu tan.
Hôm ấy, trời quang vạn dặm, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp nhân gian.
Trấn Bắc hầu chẳng những thờ ơ với nàng ta, mà còn không đặt chân vào hậu viện, thậm chí tránh xa tất cả nữ nhân trong phủ.
Đến một ngày, hắn bỏ mặc cả một dàn mỹ nhân trong phủ mà chạy tới Nam Phong Quán, nơi đầy rẫy nam kỹ.
Lúc này, Ninh Lan mới hoảng loạn thực sự, tức tốc chạy đến Khương phủ khóc lóc ầm ĩ.
“Khương Ninh Tuyết! Là ngươi đã hại Hầu gia!”
Hahaha, cơ hội tốt như vậy, ta sao có thể bỏ qua?
Hôm đó, ta không chỉ hạ dược khiến người ta mê loạn, mà còn trộn vào tuyệt tử tán, tán dược khiến nam nhân không thể hành phòng.
Cũng vì tìm đủ loại dược này mà ta đã cố tình trì hoãn thời gian, để bọn họ có cơ hội bắt gian.
Ban đầu, ta còn lo công hiệu của thuốc không đủ mạnh, nhưng bây giờ, ta hoàn toàn yên tâm rồi.
…
Ta chu môi, giả vờ ấm ức nói:
“Muội muội, muội cứ vu oan cho ta thế này, ta biết phải giải thích thế nào đây?”
Ninh Lan như phát điên, lao thẳng về phía ta, ánh mắt tràn đầy oán hận:
“Khương Ninh Tuyết! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại độc ác với ta như vậy?!”
Ta nhẹ nhàng nghiêng người tránh né, để mặc nàng ta ngã chổng vó trên mặt đất.
Mặc dù đời này nàng ta không còn cơ hội ân ái với Trấn Bắc hầu, nhưng hắn vẫn giống như kiếp trước, không gần nữ sắc.
Xét cho cùng, nàng ta cũng chẳng tổn thất gì mấy.
“Khương Ninh Tuyết, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Ninh Lan buông lời hăm dọa rồi rời đi.
Chẳng bao lâu sau, trong kinh thành liền xuất hiện lời đồn: Đích nữ của Khương gia tư thông với nam nhân, lại còn hại c.h.ế.t tình lang của mình.
Trùng hợp thay, lúc này t.h.i t.h.ể của Tống Ngọc Dung vừa được tìm thấy.
Người người đều đồn đoán rằng chính ta đã g.i.ế.c hắn.
Hahaha, đoán đúng rồi đấy.
Chỉ tiếc là không có chứng cứ.
Lúc Tống Ngọc Dung đến gặp ta, hắn đi đường vòng để tránh ánh mắt người khác.
Ngay sau khi hắn rời phủ, ta đã phái người lục soát sạch sẽ thư phòng của hắn.
Những bức thư qua lại giữa ta và hắn, từ lâu đã bị ta tiêu hủy sạch sẽ.
Không ai có thể chứng minh rằng hắn đã gặp ta lần cuối.
Không ai có thể chứng minh rằng chính ta đã g.i.ế.c hắn.
Quan phủ ở Kinh Triệu phủ chỉ đến hỏi han qua loa vài câu, rồi lập tức khép lại vụ án.
Kết luận cuối cùng:
Tống Ngọc Dung bất cẩn rơi xuống vực, mất mạng.
Mẫu thân cuối cùng cũng chịu gặp ta.
Trong ánh mắt bà có căm hận, nhưng cũng có không đành lòng.
“Ninh Tuyết, chuyện đã đến nước này rồi, nửa đời còn lại của con coi như đã xong.”
“Những gì con làm… có đáng không?”
Ta mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Mẫu thân, người có muốn nghe một câu chuyện không?”
Mấy chục năm làm cô hồn dã quỷ đã sớm bức ta phát điên.
Giờ đây, còn có thể tệ hại hơn nữa được sao?
…
Sau quãng thời gian chán nản suy sụp, Khương Nhược Trúc cũng dần lấy lại tinh thần.
Hắn định cưới một cô gái có xuất thân thấp kém, sinh con nối dõi, dạy dỗ đời sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng rồi hắn phát hiện ra—mình đã hoàn toàn trở thành một kẻ phế nhân.
Còn Khương gia, từ đây không thể dung chứa ta thêm nữa.
Ngày ta rời khỏi Khương phủ, trong cả gia tộc, chỉ có mẫu thân đến tiễn ta.
Ta ôm bà một cái, rồi dứt khoát quay lưng rời đi, không hề ngoảnh lại.
Bà sẽ đau lòng, nhưng theo thời gian, rồi bà cũng sẽ quên ta giống như kiếp trước mà thôi.
Xuân Đào bên cạnh hỏi:
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Ta dẫn nàng ta bước vào một đạo quán cũ kỹ, nhàn nhạt đáp:
“Từ giờ gọi ta là đạo trưởng, còn ngươi, chính là đại đệ tử của ta.”
Thanh Phong Quán vừa nhỏ vừa tồi tàn, cũng vì thế mà ta mới có thể mua được bằng số tiền tích góp từ việc bán sách.
Đêm đó, ta cùng Xuân Đào trốn dưới địa đạo, tránh khỏi một kiếp nạn.
Ta biết, đây là sát thủ do Trấn Bắc hầu phái đến.
Hắn hận ta vì đã hạ dược khiến hắn biến thành thái giám, khi ta còn ở Khương gia, hắn không tiện ra tay.
Bây giờ ta rời đi, hắn rốt cuộc cũng có cơ hội.
Xuân Đào run rẩy nắm lấy tay ta, giọng lạc đi vì sợ hãi:
“Tiểu thư, chúng ta mau chạy thôi, chạy thật xa!”
Ta xoa đầu nàng ta, cười nhạt.
Không vội.
Ngày hôm sau, người ta mong đợi rốt cuộc cũng xuất hiện.
Trương đại nhân của Khâm Thiên Giám.
Ông ấy trầm giọng hỏi ta:
“Khương tiểu thư, chuyện cô nói là sự thật?”
Mấy ngày trước, ta đã gửi thư cho ông ấy, báo rằng vào cuối tháng này, đê điều ở huyện Hoài An sẽ bị vỡ, gây ra thương vong vô số.
Lúc đầu, Trương đại nhân không tin.
Nhưng ngày hôm qua, tin tức về trận mưa lớn kéo dài suốt nửa tháng ở huyện Hoài An đã truyền về kinh thành, khiến ông ấy không thể không xem trọng lời cảnh báo của ta.
Kiếp trước, ta lang thang dưới thân phận một cô hồn dã quỷ, những chuyện trọng đại như vậy, ta đều biết rõ.
Huyện Hoài An với cảnh tượng xác c.h.ế.t chồng chất, ta nhớ rất rõ.
Ta nhìn thẳng vào ông ấy, gằn từng chữ:
“Hoàn toàn chính xác. Nếu có nửa lời giả dối, ta nguyện chịu bất cứ hình phạt nào.
Chỉ có một điều kiện—Trương đại nhân phải tìm cách bảo vệ ta.”
Trương đại nhân trầm tư một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Cuối tháng, đê điều ở huyện Hoài An vỡ như ta đã dự đoán.
Nhưng vì đã sớm di dời dân chúng, thương vong không đáng kể.
Hoàng thượng ban thưởng cho ta, phong hiệu Thiện Đức đạo trưởng.
Thanh Phong Quán nhờ vậy mà danh chấn xa gần, được tu sửa thành một đạo quán hùng vĩ trang nghiêm.
Ta cũng vì thế mà có được sự bảo hộ an toàn tuyệt đối.
Trong hoàng cung, ta đưa ra lời tiên đoán thứ hai trước mặt Hoàng thượng:
“Năm sau, vào tháng Năm, Đăng Châu đại hạn, đất đai nứt nẻ vạn dặm.”
Hết lần này đến lần khác, những lời tiên tri của ta đều ứng nghiệm.
Cả kinh thành không còn ai dám xem nhẹ ta nữa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi Xuân Đào kể rằng, ngoài dân gian đã có người dựng bia trường sinh để thờ phụng ta, ta khẽ sững lại.
Kiếp trước, kiếp này, những tháng ngày tăm tối dần dần tiêu tan.
Hôm ấy, trời quang vạn dặm, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp nhân gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro