Đắc Kiến Xuân Quang

Chương 7

Đang cập nhật

2025-03-15 19:16:47

Khương Nhược Trúc trợn mắt, cả người run lên, rồi hai mắt trắng dã, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tin đồn trong kinh thành ngày càng lan rộng, thậm chí còn thêm mắm dặm muối đủ kiểu.

Có kẻ hùng hồn khẳng định:

“Ta đã sớm nhìn ra Khương Nhược Trúc là kẻ giả nhân giả nghĩa rồi!”

“Này, nghe đâu Trấn Bắc hầu vừa gặp đã yêu một thứ nữ của Khương gia, bày ra vở kịch này chỉ để quang minh chính đại cưới nàng ta.”

“Tin vịt thôi! Chỉ là một thứ nữ, muốn cưới thì trực tiếp rước về, cần gì phải làm rùm beng như thế?”

“Các ngươi đúng là nắm thông tin chậm rồi! Ta nghe từ cháu gái bên ngoại của thất thúc, mà thất thúc lại là muội phu của đại tỷ của biểu di nhị thúc kể lại…Trấn Bắc hầu và Khương Nhược Trúc đã sớm tình thâm ý trọng, ngay cả chuyện cầu hôn đích nữ Khương gia cũng là vì nàng ấy có dung mạo tương tự với huynh trưởng của mình!”

“Hóa ra là Uyển Uyển Loại Khanh a…” (Chỉ những chuyện tình cảm đặc biệt với người cùng giới)

Cùng lúc đó, các thư quán trong kinh thành náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Những quyển sách như ‘Vi huynh tại thượng’, ‘Ta cùng huynh đệ giải chiến bào’ bán chạy đến mức cung không đủ cầu.

Ta ngồi đếm từng xấp ngân phiếu trắng phau, cười đến mức miệng không khép lại được.

Đã vậy, ta còn quyết định thức đêm viết thêm vài quyển nữa.

Danh tiếng Khương gia rơi xuống đáy vực.

Những cô nương trước đây từng có ý định kết hôn với huynh trưởng đều vội vàng tìm mối hôn sự khác.

Các tiểu thư khuê các từng lui tới qua lại cũng không còn gửi thiệp mời đến Khương gia nữa.

Phụ thân vì chuyện này mà tóc bạc đi không ít.

Mẫu thân ngày ngày thở dài than thở, cũng không còn gặp ta nữa.

Bà ta vẫn thương ta, nhưng so với Khương Nhược Trúc, tình thương này lại chẳng đáng là bao.

Người trong nhà đều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta, nhưng lại không dám ra tay, chỉ sợ sẽ lại trở thành trò cười cho thiên hạ.

Còn ta, ta chẳng hề hối hận về những gì mình đã làm.

Dựa vào đâu ta phạm sai lầm thì bị vạch trần, phải trả giá, còn âm mưu quỷ kế của bọn họ lại có thể che giấu đến cùng?

“Một nhà vinh, thì tất cả cùng vinh. Một nhà bại, thì tất cả cùng bại.”

Ta lặp đi lặp lại câu này, rồi bật cười.

Nói rất đúng. Một nhà thì phải chỉnh tề gọn gàng.

Nửa năm sau, Khương Ninh Lan vẫn gả cho Trấn Bắc hầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau bao sóng gió, cuối cùng đôi uyên ương cũng được thành thân.

Chỉ là… lần này, không còn sự huy hoàng như kiếp trước.

Lễ cưới vắng vẻ, khách khứa chỉ lác đác vài người.

Của hồi môn đơn sơ, đa phần đều là vật phẩm được mang ra để lấp chỗ trống.

Trước khi xuất giá, Khương Ninh Lan ngạo nghễ nhìn ta, trong ánh mắt đã không còn vẻ nhút nhát của ngày xưa.

"Ninh Tuyết, ta khuyên tỷ một câu: Kẻ làm nhiều điều bất chính, sớm muộn cũng tự chuốc lấy diệt vong."

Ta nhớ lại kiếp trước, sau khi thành thân, nàng ta và Trấn Bắc hầu phu thê ân ái, tình thâm nghĩa trọng.

Vì nàng ta, Trấn Bắc hầu không hề liếc mắt nhìn nữ nhân khác, tất cả người hầu thân cận bên hắn đều được đổi thành nam nhân.

Thậm chí, ngay cả gà vịt cá thịt cũng chỉ ăn con trống, tuyệt đối không đụng đến con mái.

Cả kinh thành đều ca ngợi nàng ta giỏi quản phu quân, khiến bao người ngưỡng mộ.

Ta liếc nhìn nàng ta, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười đầy hàm ý.

Kiếp trước, ta từng vì hai chữ trinh tiết mà bị hủy hoại, nên đời này, ta chẳng còn hứng thú dùng cách đó để đối phó nữ nhân khác.

Nhưng… điều đó không có nghĩa là ta sẽ dễ dàng buông tha nàng.

Ninh Lan, tỷ tỷ đã để lại cho muội một món quà lớn.

Hy vọng muội sẽ thích.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ba ngày sau khi thành thân, Ninh Lan về nhà thăm viếng, nhưng sắc mặt nàng ta tiều tụy đến mức không thể che giấu.

Trấn Bắc hầu hoàn toàn thờ ơ, chỉ liên tục rót rượu uống cạn.

Cả bữa tiệc yên tĩnh đến đáng sợ, không ai dám cười nói, chỉ có ta là ung dung tận hưởng mỹ vị, ăn uống no say.

Sau bữa cơm, Trấn Bắc hầu và Khương Nhược Trúc cùng nhau ra tiền viện.

Lão thái thái lập tức kéo Ninh Lan lại, dịu giọng an ủi:

“Nam nhân trên đời này, phần lớn đều bạc bẽo, con phải nhẫn nhịn, sinh được đích tử rồi thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Vừa nghe hai chữ đích tử, nước mắt Ninh Lan liền rơi xuống.

Đêm tân hôn, Trấn Bắc hầu phất tay áo rời đi, sau đó chưa từng bước vào phòng nàng ta lần nào nữa.

Lão thái thái không hiểu sự tình, cho rằng hắn đang trách móc Ninh Lan vì những chuyện đã xảy ra trước đó, bèn dạy nàng ta vài chiêu để lấy lòng nam nhân:

“Nam nhân nào mà chẳng ham sắc? Con cứ làm tròn bổn phận của một chính thê, chủ động thay hắn nạp vài phòng thiếp thất, lâu dần, hắn sẽ nhìn ra ưu điểm của con thôi.”

“Chỉ cần con không để họ sinh ra thứ tử, những kẻ đó vĩnh viễn cũng chỉ là món đồ chơi thấp kém, chẳng thể làm nên sóng gió gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đắc Kiến Xuân Quang

Số ký tự: 0