Đắc Kiến Xuân Quang

Chương 6

Đang cập nhật

2025-03-15 19:16:47

Dù Trấn Bắc hầu đã tính kế với tỷ tỷ của mình, dù hắn đã sỉ nhục cả huynh trưởng mà nàng ta yêu quý nhất…

Nhưng tất cả những điều đó, đều là vì nàng ta!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sự si tình như vậy, sao có thể không khiến người ta rung động?

Phụ thân tức giận đến mức run rẩy:

"Nếu ngươi thực sự thích Ninh Lan, thì cứ nói thẳng với ta! Chẳng lẽ ta lại không chấp thuận?"

"Thế nhưng bây giờ, ngươi lại bày ra vở kịch nực cười này, vậy mà vẫn còn mặt mũi nhắc đến chuyện liên hôn sao?"

Lão thái thái ho khẽ một tiếng, chậm rãi lên tiếng:

"Ta thấy Trấn Bắc hầu thật lòng với Lan nhi, chuyện đã đến nước này, chi bằng tác thành cho bọn trẻ."

Dù chính bà ta đã khiến một cháu trai, một cháu gái thân bại danh liệt, nhưng người bà ta thực sự quan tâm chỉ có Ninh Lan.

Những kẻ khác… đối với bà ta mà nói, chẳng hề quan trọng.

Danh tiếng của Khương gia đã hỏng rồi, nếu không nhanh chóng giữ chặt Trấn Bắc hầu, sau này Ninh Lan còn có thể gả vào nhà quyền quý nào được nữa?

Bây giờ bà ta cũng chẳng buồn che giấu sự thiên vị của mình nữa.

Phụ thân là người coi trọng vinh quang gia tộc nhất.

Giờ đây, hy vọng lớn nhất của ông ta là huynh trưởng đã hoàn toàn sụp đổ, ông ta chỉ còn cách dựa vào cuộc hôn nhân này để níu giữ danh vọng của Khương gia.

Hiện tại, Trấn Bắc hầu đang mang tội với Khương gia.

Chỉ cần nắm chặt nhược điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không dám không quan tâm đến Khương gia.

Nhìn thấy phụ thân có vẻ d.a.o động, mẫu thân lập tức nổi giận, quát lớn:

"Khương gia các ngươi đúng là lũ lòng lang dạ sói! Các ngươi đã hủy hoại cả con trai lẫn con gái ta, bây giờ còn muốn để Ninh Lan đạp lên bọn chúng mà leo lên cao ư? Nằm mơ đi! Ta tuyệt đối không chấp nhận ghi tên Ninh Lan vào gia phả làm đích nữ! Nếu nàng ta muốn gả cho Trấn Bắc hầu, thì chỉ có thể làm thiếp!"

Lão thái thái nở nụ cười đắc ý, chậm rãi nói:

“Chuyện đó thì muộn rồi.”

“Lần trước về quê tế tổ, ta đã cho người ghi tên Ninh Lan dưới danh nghĩa của ngươi, con bé chính thức trở thành đích nữ rồi.”

“Trấn Bắc hầu muốn cưới con bé, ai cũng không thể ngăn cản. Chi bằng rộng rãi một chút, vui vẻ tác thành cho bọn chúng đi thôi.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt tất cả mọi người trong sảnh đường đều tối sầm lại.

Phụ thân giận dữ lao tới, một cước đá thẳng vào người Ninh Lan, khiến nàng ta ngã sõng soài dưới đất.

Nếu không phải bị đạo hiếu ràng buộc, có lẽ cú đá ấy đã nhắm thẳng vào lão thái thái rồi.

"Trấn Bắc hầu muốn nâng Ninh Lan lên làm đích nữ để cưới, nhưng lão thái thái đã sớm an bài cho nàng ta danh phận này rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hai người các ngươi đã sớm có tư tình, liên lạc với nhau từ lâu, chỉ cần báo trước một câu, thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi này! Các ngươi tưởng tất cả đều là kẻ ngu dốt hay sao?"

Đúng vậy, rõ ràng có thể đường hoàng ở bên nhau, nhưng bọn họ lại nhất quyết phải hãm hại người khác, để tô vẽ cho cái gọi là tình thâm nghĩa trọng của mình.

Bây giờ thì hay rồi, tất cả đều chẳng còn mặt mũi gì nữa!

Cả Khương gia đều trở thành trò cười cho thiên hạ!

Lão thái thái cuối cùng cũng nhận ra bản thân đuối lý, nhất thời cứng họng, không thốt nên lời.

Bà ta vẫn luôn cho rằng mình là người thông minh nhất trong nhà, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bà ta.

Nào ngờ, ta lại có thể tạo ra một trận phong ba đến mức này.

Huynh trưởng oán hận nhìn từng người trong đại sảnh, trong lòng tràn ngập cay đắng.

Giờ hắn mới nhận ra, những gì hắn bỏ ra vì Ninh Lan, chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.

Nhưng hắn còn chưa biết… ngày hắn thực sự phải khóc, còn chưa tới đâu.

Ngày hôm sau, ngự sử dâng tấu, buộc tội đại công tử Khương gia—Khương Nhược Trúc—phẩm hạnh bại hoại, hành vi đáng khinh, khinh nhờn thánh ân.

Chuyện giữa nam nhân với nhau, nếu chỉ lan truyền trong dân gian, nhiều lắm cũng chỉ trở thành một câu chuyện phong lưu bị người đời cười chê.

Nhưng vấn đề ở chỗ—người kia lại là vị hôn phu tương lai của muội muội hắn!

Quan trọng hơn, hôn sự này là do Hoàng đế tự mình ban hôn!

Mà Khương Nhược Trúc lại làm ra chuyện như vậy, nói trắng ra chính là coi rẻ thánh chỉ, khinh nhờn hoàng quyền!

Đây là tội c.h.é.m đầu!

Phụ thân quỳ trên điện, khổ sở cầu xin, nhưng hoàng quyền không thể bị khinh nhờn.

Hoàng thượng lập tức giáng chỉ, tước bỏ toàn bộ công danh của Khương Nhược Trúc, cả đời không được bước vào quan trường!

Trấn Bắc hầu cũng không thoát khỏi liên lụy.

Ngự sử dâng sớ buộc tội hắn, mà Hoàng thượng vốn đã sớm lo ngại quyền lực của hắn quá lớn.

Giờ có cớ, liền thuận nước đẩy thuyền, thu hồi binh quyền của hắn, lệnh hắn đóng cửa sám hối!

Tin tức truyền về Khương phủ, mẫu thân vừa nghe đã lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Còn Khương Nhược Trúc thì đỏ mắt, phẫn nộ nhìn ta, nghiến răng gầm lên:

“Khương Ninh Tuyết, muội vừa lòng chưa?!”

Ta cong môi, nở một nụ cười vô tội:

“Huynh trưởng, sao huynh lại nói vậy? Muội cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi mà. Huynh nói muội thế này, thật sự khiến muội không biết giải thích thế nào cho phải.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đắc Kiến Xuân Quang

Số ký tự: 0