Chương 1
Đang cập nhật
2025-03-15 19:16:47
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Đích nữ nhà họ Khương ôn nhu hiền thục, huệ chất lan tâm, nay ban hôn cùng Trấn Bắc hầu…”
Mẫu thân mặt mày hớn hở, dâng lên một túi tiền dày cộm, tiễn thái giám truyền chỉ rời đi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Bắt đầu từ hôm nay, con chính là Hầu phu nhân rồi.”
Thánh chỉ không đề tên ta, bởi Khương gia chỉ có một đích nữ. Mọi người đều mặc nhiên cho rằng hôn sự này là dành cho ta.
Ta gượng gạo kéo nhẹ khóe môi, chỉ có mẫu thân là vui mừng cho cuộc hôn nhân này.
Huynh trưởng sắc mặt trầm xuống: “Mẫu thân, tính tình của Ninh Tuyết quá ngang bướng, trước khi thành thân, người phải dạy dỗ muội ấy cẩn thận, đừng để sau này gả đi lại khiến người ta chê cười. Nếu như là Ninh Lan…”
Có lẽ chỉ mình ta hiểu được nửa câu sau của huynh ấy—huynh ấy muốn nói, nếu người được ban hôn là Ninh Lan thì tốt biết mấy.
Rõ ràng ta và huynh ấy là cùng một mẹ sinh ra, vậy mà huynh ấy lại yêu thích Ninh Lan hơn—một muội muội dịu dàng, nhút nhát, luôn cúi đầu nhỏ giọng gọi huynh ấy là “ca ca”, còn biết tỉ mỉ may hài, khâu túi thơm dâng tặng.
Còn ta, chỉ biết ham chơi hưởng lạc.
Ta đưa mắt nhìn sang Ninh Lan.
Nàng ta là cô con gái nhỏ nhất trong nhà, tuy là thứ xuất, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái, ăn mặc chi tiêu chẳng hề kém cạnh ai.
Hôm nay, nàng ta vận váy dài bằng gấm thêu hoa chìm màu nhạt, trông thanh nhã mà sang trọng, càng làm nổi bật vẻ đẹp thanh lệ thoát tục.
Có điều, từ trước đến nay, nàng ta luôn rụt rè nhút nhát, ta cũng chẳng mấy khi để tâm.
Lúc này, trên mặt nàng ta không hề có lấy nửa phần vui mừng.
Cũng phải thôi, nàng ta và Trấn Bắc hầu sớm đã tư tình với nhau, vậy mà giờ đây, người được ban hôn lại là ta, làm sao nàng ta có thể vui vẻ được chứ?
…
Ta ngồi trước gương, nhẹ nhàng chạm vào cổ mình.
Làn da vẫn trắng ngần tựa ngọc, không còn vết bầm tím đáng sợ của kiếp trước.
Kiếp trước, cũng chính vào ngày này, Trấn Bắc hầu không hề hỏi qua ý ta, liền tự mình cầu xin thánh chỉ ban hôn.
Khi đó, ta đã có người trong lòng—Tống Ngọc Dung.
Thế nhưng, ta hiểu rõ thánh chỉ không thể trái, không thể vì bản thân mà liên lụy cả gia tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì vậy, ta chôn chặt tâm tư, chuẩn bị ngoan ngoãn làm một Trấn Bắc Hầu phu nhân an phận.
Vào ngày ta cùng Tống Ngọc Dung đoạn tuyệt, ta tình cờ gặp phải Trấn Bắc hầu đang cùng huynh trưởng du ngoạn.
Hắn lập tức nổi giận, tuyên bố rằng Khương gia khinh thường hắn.
Hắn là tâm phúc của Hoàng đế, là Hầu gia trẻ tuổi nhất đương triều, Khương gia đắc tội không nổi.
Phụ thân giận dữ, suýt chút nữa đánh c.h.ế.t ta.
Sau cùng, vẫn là lão thái thái đứng ra quyết định.
“Danh tiếng của nó đã bị hủy, Trấn Bắc hầu ắt không muốn cưới nó, nhưng lại chẳng thể kháng chỉ. Hay là cứ ghi tên Ninh Lan làm đích nữ, gả cho Trấn Bắc hầu. Đến lúc đó, chúng ta chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh một chút, cũng coi như bù đắp cho Ninh Lan và Trấn Bắc hầu rồi.”
“Vẫn là mẫu thân cao minh, không có người, nhà này thật sự chẳng thể xoay xở nổi.” Phụ thân vội vàng phụ họa.
Ta vốn không ưa Ninh Lan, nhưng cũng cảm thấy áy náy với nàng ta.
Rõ ràng là chuyện do ta gây ra, cuối cùng lại để nàng ta thu dọn cục diện rối ren thay ta, còn liên lụy cả Tống Ngọc Dung.
Phụ thân chửi ta sao không c.h.ế.t đi cho xong.
Huynh trưởng khinh bỉ ta đê tiện, không biết liêm sỉ.
Cuối cùng, ta kết thúc cuộc đời mình bằng một dải lụa trắng lạnh lẽo.
Sau khi chết, ta không lập tức đầu thai mà lơ lửng trong Khương phủ, tận mắt chứng kiến tất cả.
Ninh Lan nhỏ một giọt lệ: “Nhị tỷ thật đáng thương.”
Lão thái thái ôm lấy nàng ta, dịu dàng an ủi: “Lan nhi vẫn là quá nhân từ. Cũng trách Ninh Tuyết không biết giữ mình, từ nhỏ lúc nào cũng lấy thân phận đích nữ ra khoe khoang, bắt nạt con. Giờ lại làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy.”
"Chỉ là, Trấn Bắc hầu có thể vì con mà làm đến mức này, cũng xem như một mối lương duyên đáng quý."
Ninh Lan e lệ gật đầu: “Chàng ấy biết con chịu ấm ức vì thân phận thứ xuất, nên giờ đã vì con mà giành lấy danh phận đích nữ.”
“Không biết mẫu thân có đồng ý không?”
Lão thái thái cười nhạt: “Con gái bà ta làm ra chuyện như vậy, bà ta còn mặt mũi nào mà phản đối? Hơn nữa, lần trước về quê tế tổ, ta đã đổi thân phận của con thành đích nữ rồi.”
Ta lơ lửng bên cạnh nghe mà ruột gan như muốn nứt toác—đúng là hai bà cháu tình thâm!
Mẫu thân mặt mày hớn hở, dâng lên một túi tiền dày cộm, tiễn thái giám truyền chỉ rời đi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Bắt đầu từ hôm nay, con chính là Hầu phu nhân rồi.”
Thánh chỉ không đề tên ta, bởi Khương gia chỉ có một đích nữ. Mọi người đều mặc nhiên cho rằng hôn sự này là dành cho ta.
Ta gượng gạo kéo nhẹ khóe môi, chỉ có mẫu thân là vui mừng cho cuộc hôn nhân này.
Huynh trưởng sắc mặt trầm xuống: “Mẫu thân, tính tình của Ninh Tuyết quá ngang bướng, trước khi thành thân, người phải dạy dỗ muội ấy cẩn thận, đừng để sau này gả đi lại khiến người ta chê cười. Nếu như là Ninh Lan…”
Có lẽ chỉ mình ta hiểu được nửa câu sau của huynh ấy—huynh ấy muốn nói, nếu người được ban hôn là Ninh Lan thì tốt biết mấy.
Rõ ràng ta và huynh ấy là cùng một mẹ sinh ra, vậy mà huynh ấy lại yêu thích Ninh Lan hơn—một muội muội dịu dàng, nhút nhát, luôn cúi đầu nhỏ giọng gọi huynh ấy là “ca ca”, còn biết tỉ mỉ may hài, khâu túi thơm dâng tặng.
Còn ta, chỉ biết ham chơi hưởng lạc.
Ta đưa mắt nhìn sang Ninh Lan.
Nàng ta là cô con gái nhỏ nhất trong nhà, tuy là thứ xuất, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái, ăn mặc chi tiêu chẳng hề kém cạnh ai.
Hôm nay, nàng ta vận váy dài bằng gấm thêu hoa chìm màu nhạt, trông thanh nhã mà sang trọng, càng làm nổi bật vẻ đẹp thanh lệ thoát tục.
Có điều, từ trước đến nay, nàng ta luôn rụt rè nhút nhát, ta cũng chẳng mấy khi để tâm.
Lúc này, trên mặt nàng ta không hề có lấy nửa phần vui mừng.
Cũng phải thôi, nàng ta và Trấn Bắc hầu sớm đã tư tình với nhau, vậy mà giờ đây, người được ban hôn lại là ta, làm sao nàng ta có thể vui vẻ được chứ?
…
Ta ngồi trước gương, nhẹ nhàng chạm vào cổ mình.
Làn da vẫn trắng ngần tựa ngọc, không còn vết bầm tím đáng sợ của kiếp trước.
Kiếp trước, cũng chính vào ngày này, Trấn Bắc hầu không hề hỏi qua ý ta, liền tự mình cầu xin thánh chỉ ban hôn.
Khi đó, ta đã có người trong lòng—Tống Ngọc Dung.
Thế nhưng, ta hiểu rõ thánh chỉ không thể trái, không thể vì bản thân mà liên lụy cả gia tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì vậy, ta chôn chặt tâm tư, chuẩn bị ngoan ngoãn làm một Trấn Bắc Hầu phu nhân an phận.
Vào ngày ta cùng Tống Ngọc Dung đoạn tuyệt, ta tình cờ gặp phải Trấn Bắc hầu đang cùng huynh trưởng du ngoạn.
Hắn lập tức nổi giận, tuyên bố rằng Khương gia khinh thường hắn.
Hắn là tâm phúc của Hoàng đế, là Hầu gia trẻ tuổi nhất đương triều, Khương gia đắc tội không nổi.
Phụ thân giận dữ, suýt chút nữa đánh c.h.ế.t ta.
Sau cùng, vẫn là lão thái thái đứng ra quyết định.
“Danh tiếng của nó đã bị hủy, Trấn Bắc hầu ắt không muốn cưới nó, nhưng lại chẳng thể kháng chỉ. Hay là cứ ghi tên Ninh Lan làm đích nữ, gả cho Trấn Bắc hầu. Đến lúc đó, chúng ta chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh một chút, cũng coi như bù đắp cho Ninh Lan và Trấn Bắc hầu rồi.”
“Vẫn là mẫu thân cao minh, không có người, nhà này thật sự chẳng thể xoay xở nổi.” Phụ thân vội vàng phụ họa.
Ta vốn không ưa Ninh Lan, nhưng cũng cảm thấy áy náy với nàng ta.
Rõ ràng là chuyện do ta gây ra, cuối cùng lại để nàng ta thu dọn cục diện rối ren thay ta, còn liên lụy cả Tống Ngọc Dung.
Phụ thân chửi ta sao không c.h.ế.t đi cho xong.
Huynh trưởng khinh bỉ ta đê tiện, không biết liêm sỉ.
Cuối cùng, ta kết thúc cuộc đời mình bằng một dải lụa trắng lạnh lẽo.
Sau khi chết, ta không lập tức đầu thai mà lơ lửng trong Khương phủ, tận mắt chứng kiến tất cả.
Ninh Lan nhỏ một giọt lệ: “Nhị tỷ thật đáng thương.”
Lão thái thái ôm lấy nàng ta, dịu dàng an ủi: “Lan nhi vẫn là quá nhân từ. Cũng trách Ninh Tuyết không biết giữ mình, từ nhỏ lúc nào cũng lấy thân phận đích nữ ra khoe khoang, bắt nạt con. Giờ lại làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy.”
"Chỉ là, Trấn Bắc hầu có thể vì con mà làm đến mức này, cũng xem như một mối lương duyên đáng quý."
Ninh Lan e lệ gật đầu: “Chàng ấy biết con chịu ấm ức vì thân phận thứ xuất, nên giờ đã vì con mà giành lấy danh phận đích nữ.”
“Không biết mẫu thân có đồng ý không?”
Lão thái thái cười nhạt: “Con gái bà ta làm ra chuyện như vậy, bà ta còn mặt mũi nào mà phản đối? Hơn nữa, lần trước về quê tế tổ, ta đã đổi thân phận của con thành đích nữ rồi.”
Ta lơ lửng bên cạnh nghe mà ruột gan như muốn nứt toác—đúng là hai bà cháu tình thâm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro