Đắc Kiến Xuân Quang

Chương 2

Đang cập nhật

2025-03-15 19:16:47

Thì ra, bọn họ sớm đã biết chuyện Trấn Bắc hầu làm, thế mà vẫn luôn miệng nói một nhà vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.

Đến khi thực sự xảy ra chuyện, lại thờ ơ để kẻ khác hủy hoại danh tiết của ta.

Ta và Tống Ngọc Dung thì bị gọi là không biết liêm sỉ, còn nàng ta và Trấn Bắc hầu lại là tình thâm ý trọng.

Trấn Bắc hầu muốn biến Ninh Lan thành đích nữ, nhưng không ai biết rằng, nàng ta sớm đã là đích nữ từ lúc nào!

Vậy thì còn bày ra ván cờ này để làm gì?

Mẫu thân nhất định sẽ không đồng ý! Ta c.h.ế.t rồi, mẫu thân và huynh trưởng chắc chắn sẽ truy tìm chân tướng, không thể để Trấn Bắc hầu như ý!

Ta lao về phía viện của mẫu thân.

“Mẫu thân, Ninh Tuyết đã chết, bây giờ quan trọng nhất là không thể để hôn sự với Trấn Bắc hầu bị hủy.”

Huynh trưởng của ta, trong mắt không hề có lấy một tia bi thương, cứ như thể người c.h.ế.t chỉ là một kẻ chẳng hề liên quan đến hắn.

Hắn kiên nhẫn khuyên nhủ mẫu thân, bảo bà đem toàn bộ sính lễ vốn dành cho ta chuyển cho Ninh Lan, để nàng ta có thể ngẩng cao đầu gả vào Hầu phủ.

Mẫu thân khóc đến sưng đỏ cả mắt, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo lời khuyên nhủ của huynh trưởng.

Dù sao thì, Trấn Bắc hầu quyền cao chức trọng, sau này có thể nâng đỡ huynh trưởng thăng tiến.

Thì ra, người thân cận nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ta trơ mắt nhìn chính mình bị mai táng qua loa.

Nửa năm sau, cả Khương phủ chìm trong vui mừng, hân hoan tiễn Ninh Lan xuất giá.

Mười dặm hồng trang, náo nhiệt huy hoàng, khiến người ta phải hâm mộ không thôi.

Nhìn gương mặt tươi tắn phản chiếu trong gương, ta không kìm được bật cười thành tiếng:

“Haha, hahahaha…”

“Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Ta kéo khóe môi, giọng điệu nhàn nhạt: “Không có gì, chỉ là chợt nhớ tới một chuyện thú vị thôi.”

Mỗi ngày, mẫu thân đều kéo ta lại, kể về những sính lễ đã chuẩn bị cho ta.

Hôm nay là chuỗi trân châu từ Trân Bảo Các, ngày mai là váy gấm thêu từ Nghê Thường Các.

Kiếp trước, ta chẳng hề mong đợi, nhưng lần này, ta lại vui vẻ khoe khoang từng món một.

Huynh trưởng cau mày quở trách: “Làm gì có ai da mặt dày như muội? Sao không học Lan nhi mà trầm ổn một chút?”

Ninh Lan vẫn giữ bộ dạng nhút nhát, mỉm cười dịu dàng: “Tỷ tỷ hoạt bát như vậy mới đáng yêu. Nghĩ chắc Trấn Bắc hầu cũng thích người như tỷ tỷ.”

Nhưng trong đôi mắt nàng ta lại che giấu không nổi vẻ bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng ta sợ ta thực sự gả cho Trấn Bắc hầu.



Hôm ấy, ta nhận được thư của Tống Ngọc Dung.

Hắn nói mình không xứng với ta, mong ta quên đi đoạn tình cảm này, nhưng trước khi chấm dứt, hắn muốn gặp ta lần cuối.

Ta mặt không đổi sắc, đốt cháy bức thư.

Kiếp trước, ta từng tin hắn.

Khi chúng ta gặp nhau tại chùa Tướng Quốc, lại bị Trấn Bắc hầu và huynh trưởng ta bắt gặp.

Lúc ta dùng một dải lụa trắng tự kết liễu, lòng vẫn còn lo lắng không biết hắn có bị liên lụy hay không.

Nhưng sau đó, hắn lại nhờ vào sự nâng đỡ của Trấn Bắc hầu mà thăng quan phát tài.

Có lần say rượu, Trấn Bắc hầu cười nói với hắn:

“Huynh đệ à, Khương Ninh Tuyết c.h.ế.t rồi, ta còn thiếu ngươi một thê tử. Nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bù cho ngươi một người tốt hơn.”

Thì ra, hắn và Trấn Bắc hầu sớm đã cấu kết với nhau.

Chuyện tình cờ bị bắt gặp, vốn dĩ là một ván cờ được bày sẵn.

Hắn muốn lợi dụng ta để có được hôn sự này, sau đó lại nắm trong tay một nữ tử đã mang tai tiếng, để mặc hắn giày vò.

Dù ta đã chết, nhưng dưới sự sắp đặt của Trấn Bắc hầu, Tống Ngọc Dung vô tình bắt gặp một vị đích nữ nhà quan lại đang thay y phục, hai người vì thế mà buộc phải định hôn.

Vị đích nữ ấy ôn nhu hiền thục, nhưng sau khi thành thân lại bị mẫu thân của Tống Ngọc Dung hành hạ đến sảy thai.

Tống Ngọc Dung lấy cớ này, lần lượt nạp vào phủ mấy chục mỹ thiếp.



Hôm đó, ta không đi gặp hắn, chỉ an ổn ngồi trong khuê phòng, lặng lẽ đặt vào túi thơm hương liệu đã điều chế sẵn.

Ta thất hẹn khiến Tống Ngọc Dung luống cuống, lại gửi thêm một phong thư nữa:

“Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt. Ninh Tuyết, ta chẳng còn mong cầu gì nữa, chỉ mong được gặp nàng lần cuối để đoạn tuyệt mối tương tư này.”

“Nhân gian tự thị hữu tình si, thử hận vô quan phong dữ nguyệt.”



Đến khi ta đốt lá thư thứ bảy, Trấn Bắc hầu rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, đích thân hẹn gặp ta.

Ta vẫn từ chối:

"Thành thân rồi tự khắc sẽ có nhiều dịp gặp gỡ. Hiện tại, thời gian ta ở bên phụ mẫu chẳng còn bao lâu, chỉ muốn tận tâm phụng dưỡng, làm tròn đạo hiếu."

Lý do này, Trấn Bắc hầu không thể phản bác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đắc Kiến Xuân Quang

Số ký tự: 0