Chương 9:
Đang cập nhật
2025-03-15 19:16:47
Trấn Bắc hầu tiêu tùng, danh phận Hầu gia bị tước bỏ.
Hầu phủ cũng bị đổi tên thành Tiêu phủ, không còn vinh quang như trước.
Để che giấu việc mình đã trở thành một kẻ phế nhân, Tiêu Ngọc ra sức dựng lên hình tượng phu thê tình thâm với Khương Ninh Lan, tuyên bố cả đời không nạp thêm thiếp thất.
Dù ba năm trôi qua mà Khương Ninh Lan vẫn không sinh được con, Tiêu Ngọc cũng không hề trách cứ.
Trong mắt thiên hạ, hắn là một phu quân chung tình, một nam nhân hiếm có khó tìm.
Các phu nhân trong kinh thành đều hâm mộ Khương Ninh Lan:
“Tiêu phu nhân, nghe nói Tiêu đại nhân đã giải tán hết thảy các thiếp thất, chỉ giữ lại một mình phu nhân. Đây đúng là bậc trượng phu có một không hai, vạn người có mơ cũng chẳng được!”
Khương Ninh Lan cười cứng ngắc, không biết phải đáp lời thế nào.
Nàng ta còn có thể nói gì? Chẳng lẽ lại nói, trong phủ đúng là không có thiếp thất, nhưng lại có một đám nam sủng sao?
Những lời thúc giục sinh con ngày càng nhiều, khiến nàng ta không thể chịu nổi.
Một vị phu nhân nhiệt tình đưa cho nàng ta một phương thuốc bí truyền, cười nói:
“Ngài ấy đối xử với phu nhân tốt như vậy, phu nhân cũng nên hài lòng, cố gắng sớm sinh cho ngài ấy một đứa con đi.”
“Ta có bài thuốc này, phu nhân đem về dùng thử đi, đảm bảo có hiệu quả…”
Nghe đến đây, Khương Ninh Lan hoảng loạn rời đi, không dám ở lại lâu hơn nữa.
Khi xưa, ta đã có người trong lòng—Tống Ngọc Dung.
Nhưng ta biết thánh chỉ không thể trái, ta không thể vì mình mà liên lụy cả gia tộc.
Vì vậy, ta đã chôn chặt tình cảm, chấp nhận trở thành phu nhân của Trấn Bắc hầu…
Nhưng kiếp này, tất cả đều đã thay đổi.
“Ngươi giỏi lắm!”
Khương Ninh Lan nhìn nam nhân trước mặt đang lạnh lùng châm chọc mình, lòng nàng ta nguội lạnh.
Rõ ràng nàng ta chẳng làm gì sai, vậy vì sao lại rơi vào cảnh ngộ này?
Nghĩ đến những năm tháng uất ức chịu đựng, nàng ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gào lên:
“Ta đã không ghét bỏ việc ngươi trở thành phế nhân, vì sao ngươi vẫn phải ép ta đến bước đường cùng?”
Tiêu Ngọc bật cười đầy châm chọc:
“Ngươi có tư cách gì mà chê bai ta?”
"Nếu không phải mỗi lần đứng trước mặt ta, ngươi đều than thân trách phận, kể lể những ủy khuất mình phải chịu, thì sao ta lại bày mưu hại Khương Ninh Tuyết, để rồi tự rước lấy kết cục thảm hại thế này?"
“Tất cả những chuyện này đều do ngươi mà ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sắc mặt Khương Ninh Lan tái nhợt.
“Ta chưa từng ép ngươi làm bất cứ điều gì…”
“Hahaha, Khương Ninh Lan, ngươi còn giả vờ cái gì nữa?”
“Ngươi không ép ta làm, vậy sao lại nói cho ta biết chuyện riêng tư của chính tỷ tỷ ruột ngươi?”
“Thừa nhận đi, lúc ngươi biết ta bày kế hãm hại Khương Ninh Tuyết, trong lòng ngươi rất vui vẻ, đúng không?”
Khương Ninh Lan không thể thốt ra một lời phản bác, bởi vì hắn nói đúng.
Hai người họ, vốn đã oán hận lẫn nhau, nhưng lại chẳng thể buông bỏ nhau, chỉ có thể dây dưa cùng nhau đến suốt đời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khương phủ—nơi từng phồn hoa náo nhiệt, giờ đây lặng như tờ.
Không còn tiếng cười, không còn tiếng nói.
Lão thái thái trở thành một kẻ cô độc thực sự, không ai còn quan tâm đến bà ta nữa.
Còn Khương Nhược Trúc, ngày ngày mượn rượu giải sầu, say đến c.h.ế.t đi sống lại.
Người tỉnh táo nhất, có lẽ chỉ còn Khương phu nhân.
Giờ đây, Khương Ninh Tuyết đã trở thành đạo trưởng được Hoàng thượng tin tưởng, cứu sống vô số bách tính.
Nàng ấy từng gửi quà về Khương phủ vài lần, đến lúc đó, Khương gia mới hiểu được hàm ý của nàng.
Không ai còn dám coi thường nàng nữa.
Ai nấy đều muốn thông qua nàng, hàn gắn lại mối quan hệ, hy vọng Khương gia có thể khôi phục như trước.
Nhưng Khương phu nhân chỉ lặng lẽ ngồi trong Phật đường niệm kinh.
Bà đã gả vào Khương gia bao nhiêu năm, sinh con, dạy dỗ, chăm lo cho gia đình…
Vậy mà đến cuối cùng, lại chứng kiến cảnh con cái tàn sát lẫn nhau, nhà cửa tan hoang.
Mãi cho đến khi nữ nhi của bà kể cho bà nghe một câu chuyện, bà mới thực sự tỉnh ngộ.
Nhân quả luân hồi, kiếp trước gieo, kiếp này gặt. Hà tất phải cưỡng cầu?
Sau này, Khương Ninh Tuyết gửi đến một phong thư.
“Mẫu thân, Giang Nam non xanh nước biếc, người có nguyện cùng con đi du ngoạn không?”
Cuối cùng, Khương phu nhân cũng buông bỏ được tất cả, vừa khóc vừa bảo nhũ mẫu thu dọn hành lý.
Tuổi đã ngoài bốn mươi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mùa xuân.
May mắn thay—sắc xuân vẫn còn đó.
Hết.
Hầu phủ cũng bị đổi tên thành Tiêu phủ, không còn vinh quang như trước.
Để che giấu việc mình đã trở thành một kẻ phế nhân, Tiêu Ngọc ra sức dựng lên hình tượng phu thê tình thâm với Khương Ninh Lan, tuyên bố cả đời không nạp thêm thiếp thất.
Dù ba năm trôi qua mà Khương Ninh Lan vẫn không sinh được con, Tiêu Ngọc cũng không hề trách cứ.
Trong mắt thiên hạ, hắn là một phu quân chung tình, một nam nhân hiếm có khó tìm.
Các phu nhân trong kinh thành đều hâm mộ Khương Ninh Lan:
“Tiêu phu nhân, nghe nói Tiêu đại nhân đã giải tán hết thảy các thiếp thất, chỉ giữ lại một mình phu nhân. Đây đúng là bậc trượng phu có một không hai, vạn người có mơ cũng chẳng được!”
Khương Ninh Lan cười cứng ngắc, không biết phải đáp lời thế nào.
Nàng ta còn có thể nói gì? Chẳng lẽ lại nói, trong phủ đúng là không có thiếp thất, nhưng lại có một đám nam sủng sao?
Những lời thúc giục sinh con ngày càng nhiều, khiến nàng ta không thể chịu nổi.
Một vị phu nhân nhiệt tình đưa cho nàng ta một phương thuốc bí truyền, cười nói:
“Ngài ấy đối xử với phu nhân tốt như vậy, phu nhân cũng nên hài lòng, cố gắng sớm sinh cho ngài ấy một đứa con đi.”
“Ta có bài thuốc này, phu nhân đem về dùng thử đi, đảm bảo có hiệu quả…”
Nghe đến đây, Khương Ninh Lan hoảng loạn rời đi, không dám ở lại lâu hơn nữa.
Khi xưa, ta đã có người trong lòng—Tống Ngọc Dung.
Nhưng ta biết thánh chỉ không thể trái, ta không thể vì mình mà liên lụy cả gia tộc.
Vì vậy, ta đã chôn chặt tình cảm, chấp nhận trở thành phu nhân của Trấn Bắc hầu…
Nhưng kiếp này, tất cả đều đã thay đổi.
“Ngươi giỏi lắm!”
Khương Ninh Lan nhìn nam nhân trước mặt đang lạnh lùng châm chọc mình, lòng nàng ta nguội lạnh.
Rõ ràng nàng ta chẳng làm gì sai, vậy vì sao lại rơi vào cảnh ngộ này?
Nghĩ đến những năm tháng uất ức chịu đựng, nàng ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gào lên:
“Ta đã không ghét bỏ việc ngươi trở thành phế nhân, vì sao ngươi vẫn phải ép ta đến bước đường cùng?”
Tiêu Ngọc bật cười đầy châm chọc:
“Ngươi có tư cách gì mà chê bai ta?”
"Nếu không phải mỗi lần đứng trước mặt ta, ngươi đều than thân trách phận, kể lể những ủy khuất mình phải chịu, thì sao ta lại bày mưu hại Khương Ninh Tuyết, để rồi tự rước lấy kết cục thảm hại thế này?"
“Tất cả những chuyện này đều do ngươi mà ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sắc mặt Khương Ninh Lan tái nhợt.
“Ta chưa từng ép ngươi làm bất cứ điều gì…”
“Hahaha, Khương Ninh Lan, ngươi còn giả vờ cái gì nữa?”
“Ngươi không ép ta làm, vậy sao lại nói cho ta biết chuyện riêng tư của chính tỷ tỷ ruột ngươi?”
“Thừa nhận đi, lúc ngươi biết ta bày kế hãm hại Khương Ninh Tuyết, trong lòng ngươi rất vui vẻ, đúng không?”
Khương Ninh Lan không thể thốt ra một lời phản bác, bởi vì hắn nói đúng.
Hai người họ, vốn đã oán hận lẫn nhau, nhưng lại chẳng thể buông bỏ nhau, chỉ có thể dây dưa cùng nhau đến suốt đời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khương phủ—nơi từng phồn hoa náo nhiệt, giờ đây lặng như tờ.
Không còn tiếng cười, không còn tiếng nói.
Lão thái thái trở thành một kẻ cô độc thực sự, không ai còn quan tâm đến bà ta nữa.
Còn Khương Nhược Trúc, ngày ngày mượn rượu giải sầu, say đến c.h.ế.t đi sống lại.
Người tỉnh táo nhất, có lẽ chỉ còn Khương phu nhân.
Giờ đây, Khương Ninh Tuyết đã trở thành đạo trưởng được Hoàng thượng tin tưởng, cứu sống vô số bách tính.
Nàng ấy từng gửi quà về Khương phủ vài lần, đến lúc đó, Khương gia mới hiểu được hàm ý của nàng.
Không ai còn dám coi thường nàng nữa.
Ai nấy đều muốn thông qua nàng, hàn gắn lại mối quan hệ, hy vọng Khương gia có thể khôi phục như trước.
Nhưng Khương phu nhân chỉ lặng lẽ ngồi trong Phật đường niệm kinh.
Bà đã gả vào Khương gia bao nhiêu năm, sinh con, dạy dỗ, chăm lo cho gia đình…
Vậy mà đến cuối cùng, lại chứng kiến cảnh con cái tàn sát lẫn nhau, nhà cửa tan hoang.
Mãi cho đến khi nữ nhi của bà kể cho bà nghe một câu chuyện, bà mới thực sự tỉnh ngộ.
Nhân quả luân hồi, kiếp trước gieo, kiếp này gặt. Hà tất phải cưỡng cầu?
Sau này, Khương Ninh Tuyết gửi đến một phong thư.
“Mẫu thân, Giang Nam non xanh nước biếc, người có nguyện cùng con đi du ngoạn không?”
Cuối cùng, Khương phu nhân cũng buông bỏ được tất cả, vừa khóc vừa bảo nhũ mẫu thu dọn hành lý.
Tuổi đã ngoài bốn mươi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mùa xuân.
May mắn thay—sắc xuân vẫn còn đó.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro