Chương 3
Zhihu
2025-03-04 19:45:17
[Em gái nghe lời quá, thảo nào cũng được ăn no nê.]
[Mọi người nhìn tai của đóa hoa cao lãnh kìa, đỏ đến mức làm tôi mù mắt rồi. Một tay hắn đỡ em gái, tay còn lại vẫn trống không, không định làm gì à?]
Nghe theo gợi ý của bình luận, ta nhìn về phía tai của Dung Ngọc Trần.
Vành tai mềm mại, ửng lên màu đỏ do dồn máu, trông như một viên mã não trong suốt.
Thì ra hắn cũng không hề bình tĩnh, thờ ơ như vẻ bề ngoài.
Dung Ngọc Trần cúi người, đôi môi nhợt nhạt tiến sát lại gần.
Cứ như chỉ cần ta ngẩng đầu lên, là có thể chạm vào đôi môi mỏng manh kia.
Bàn tay còn lại của hắn mạnh mẽ ôm lấy eo ta.
Như một sự giam cầm, kéo ta sát lại trước mặt hắn.
Ngón tay khẽ xoa lên môi ta.
“Túc Túc ngoan nào…” Hắn mấp máy môi, khẽ nói từng chữ.
“Nói rõ xem, muốn A huynh giúp muội thế nào?”
5
Hắn hỏi vậy khiến ta ngơ ngác.
Giúp thế nào cơ chứ?
Bình luận:
[Sốt ruột c.h.ế.t mất, hai người nhanh lên đi! Tôi nạp tiền thành viên rồi đấy, cứ hôn trước đi, rồi thế này (mã hóa), sau đó thế kia (mã hóa)…]
[Em gái không biết thì thôi, đóa hoa cao lãnh anh không biết thật à? Đừng có giả nai nữa, tôi xin anh đấy! Mấy bức tranh của em gái, tôi thấy anh vẽ quen tay lắm mà! Chẳng lẽ mỗi tối anh đều lén lấy váy của em gái ra luyện tập à? Váy bị anh vò nát hết rồi kìa!]
[Lần đầu em gái đến tìm hắn, chắc hắn cũng đang sướng đến choáng váng rồi, sợ bộ mặt thật đen tối của mình dọa em gái chạy mất. Đội quân ấn đầu của trẫm đâu rồi! Lấy keo 502 dán hai cái miệng kia lại cho trẫm!]
“Túc Túc, nhìn rõ ta là ai chưa?”
Thấy rõ rồi.
Hắn là Dung Ngọc Trần.
Ngay từ đầu ta đã đến tìm hắn!
“Túc Túc, nếu muội đã chọc vào ta rồi, sẽ không có cơ hội hối hận đâu.”
Ta không nhịn được, cắn chặt môi.
“A huynh, huynh có thể giúp muội nhanh chút không?”
“Muội không hối hận…”
Dưa Hấu
Nước mắt lã chã rơi.
Đôi mắt lạnh lùng của Dung Ngọc Trần trở nên tối sầm, như một con thú dữ đang rình mồi.
Lớp chai mỏng trên ngón tay hắn khẽ lướt qua khóe mắt ta.
Bàn tay vương lệ thấm vào môi, làm nhòe đi vết máu.
Hắn cúi đầu.
Môi chạm môi.
Hương đàn ngọc lạnh lẽo trên người hắn bao trùm lấy mọi giác quan của ta.
Trong đầu ta, từng đợt pháo hoa rực rỡ nổ tung liên tiếp.
[Đóa hoa cao lãnh, quả nhiên biết cách quyến rũ, nụ hôn đẫm lệ!]
[Ca ca có lỗi gì đâu? Chỉ là quá yêu muội muội thôi! Thay vì để nam chính điên cuồng kia bắt nạt cô ấy, chi bằng ra tay trước, biến cô ấy thành vợ mình.]
[Hôn cho cô ấy ngất đi, để cô ấy không còn tâm trí nghĩ đến ai khác!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai chân ta bủn rủn, túm chặt lấy vạt áo Dung Ngọc Trần, làm nó nhăn nhúm.
“A huynh, chúng ta lên giường, được không?”
Đứng thế này, ta khó chịu quá.
Môi vừa nóng bỏng lại tê dại.
Tim đập thình thịch, từng tiếng một va mạnh vào màng nhĩ.
Đến khi ta thở hổn hển nói xong câu kia.
Dung Ngọc Trần đột ngột buông tay, con ngươi đột nhiên co lại.
[Chết tiệt, hắn sướng rồi! Suýt chút nữa lộ bản chất thật, cái ánh mắt chiếm hữu và mất kiểm soát vừa rồi, căng đét!]
[Em gái à, cô nói thẳng toẹt thế này, không phải muốn lấy mạng hắn sao?]
[Chúng ta cùng nhau thả rông “khổ trà tử” nào! Bái bai.]
[Các chị em lầu trên, đây không phải khu vực cấm!]
“A… A huynh?” Ta mềm nhũn tựa vào lòng hắn, ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn.
Đáy mắt hắn khôi phục một tia lý trí lạnh lùng, ghé sát vào vành tai ta, giọng nói khàn khàn:
“Túc Túc, muội có thích A huynh không?”
“Thích…” Ta khát khô cả cổ.
“Bây giờ muội nói không tính, đồ lừa đảo, muội chỉ muốn tìm ta giải thuốc thôi.” Hắn hạ giọng.
Ta ngẩng đầu, thấy đôi môi hắn ướt át một tầng hơi nước vì nụ hôn vừa rồi, lại muốn hôn lên lần nữa.
Nhưng hắn nghiêng đầu tránh đi.
Môi ta chạm vào yết hầu hắn.
Yết hầu khẽ trượt lên xuống.
“Túc Túc thích A huynh!”
“Túc Túc biết rõ mình đang làm gì mà…”
Giọng nói run rẩy lạc điệu.
Gò má nóng bừng, cọ nhẹ vào lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Nhưng vẫn không đủ để dập tắt ngọn lửa tà ác muốn thiêu đốt cả xương cốt.
Bình luận điên cuồng chạy qua:
[Quần tôi bay tận đâu rồi, các người cho tôi xem cái này đấy hả?]
[Em gái khó chịu thế kia, tôi thấy chứng nghiện của anh cũng sắp tái phát rồi, hai người là thuốc giải của nhau, quá hoàn hảo còn gì?]
[Các chị em bình tĩnh nào, không thể ép người ta quá được! Có người hạ thuốc em gái, chắc chắn là muốn hãm hại cô ấy. Đêm nay mà bọn họ động phòng, chẳng phải trúng kế kẻ chủ mưu sao? Khéo khi em gái vừa đặt lưng xuống giường, ngay sau đó đã có người đến bắt gian! Thế là hết đường mà “đu” nữa.]
[Em gái của chúng ta chỉ là một bé con đáng thương sống sót giữa đám điên cuồng thôi, dù sao cũng chỉ là quân cờ thí.]
[Thời xưa, không có mai mối mà đã ăn nằm với nhau thì danh tiếng của em gái coi như xong. Trong tình huống này mà còn dừng lại được, tôi hơi bị nể đóa hoa cao lãnh rồi đấy, không phải quá giỏi, thì là quá “yếu”.]
Ta há miệng thở dốc, nhìn dòng bình luận mà dần bình tĩnh lại, nhắm mắt, không nhìn mặt Dung Ngọc Trần, cố gắng chống lại dược tính.
“Ngoan nào, há miệng ra.”
Vì khó chịu, ta cắn chặt răng.
Người trước mặt chẳng hề sốt ruột.
Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai ta.
Đầu ngón tay mát lạnh cạy mở kẽ răng ta, nhét vào một viên thuốc đắng ngắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro