Cùng Chàng Một Đời

Chương 2

Zhihu

2025-03-04 19:45:17

Bùi Dã nhận ra ta, mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng mím lại, giọng điệu đầy mỉa mai:

 

“Khương Túc, muội nhất định phải si mê quấn lấy ta như vậy sao?”

 

“Ta rời xa muội một khắc, muội cũng phải tìm đến tận đây à?”

 

Hắn ta cau mặt, giọng đầy khó chịu: “Ta nói chuyện với Thẩm tiểu thư cũng không được sao?”

 

“Muội ghen tuông như vậy thì ai dám cưới muội về nhà chứ!”

 

Ta mở miệng, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc: “Không phải, ta… Ta không khỏe, không phải cố ý quấy rầy huynh đâu.”

 

Thẩm Vân Từ dịu dàng nói: “Thôi đi, Khương tiểu thư không khỏe, tiểu Hầu gia nên đến chăm sóc nàng ta trước đi.”

 

Bùi Dã không để tâm, hừ lạnh một tiếng:

 

“Khương Túc, đừng giả bệnh nữa! Những lý do này của muội, không thể có chút mới mẻ sao? Chỉ cần bên cạnh ta có nữ tử khác xuất hiện, muội liền làm ầm ĩ…”

 

“Lần trước là mất vòng ngọc, lần này lại khó chịu ở đâu?”

 

Bùi Dã tiến lên, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta.

 

Nhưng khi chạm vào da ta, hắn ta lại hoảng hốt, nhíu mày:

 

“Sao lại nóng thế này? Bị cảm lạnh, sốt cao rồi à?”

 

Ngửi thấy hơi thở trên người Bùi Dã.

 

Ta suýt chút nữa không kiềm chế được, hai chân mềm nhũn ngã vào lòng hắn ta.

 

Nhịn quá lâu rồi.

 

Dược hiệu càng ngày càng mạnh.

 

Máu, xương cốt của ta như bị kiến cắn xé.

 

Đúng lúc nguy cấp, dòng bình luận lại hiện lên:

 

[Đừng mà, đừng mà! Em gái đừng để hắn ta chạm vào! Cô mà rơi vào tay tên điên này là đời tàn đó!]

 

[Cái tên khốn kiếp này, rõ ràng hắn ta cũng hưởng thụ, lại nói là bị cô quyến rũ cưỡng ép! Đến lúc đó điên điên khùng khùng, nhiều năm sau gương vỡ lại lành, còn cô, quân cờ này, bị đuổi khỏi Hầu phủ, nhường chỗ cho nữ chính, mắc bệnh c.h.ế.t ngoài đường.]

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng
 

[Sau khi cô chết, biểu huynh câm như hến của cô cũng chẳng nói một lời, một mực đi theo cô tự vẫn. Hai người cứ thể mà đến với nhau luôn đi, bớt để đôi điên kia nhảy nhót, không ngược mà cứ thích ngược!]

 

Ta nhìn dòng chữ nhấp nháy giữa không trung, ngẩn người một thoáng.

 

Đến cuối cùng, Dung Ngọc Trần thanh lãnh cao ngạo, quyền khuynh thiên hạ, lại vì ta mà tuẫn tình sao?

Dưa Hấu

 

3

 

Bùi Dã định bế ngang ta lên.

 

Ta thất thanh hét lên: “Đừng chạm vào ta!”

 

“Ta không khó chịu nữa!”

 

Bùi Dã cau mày, mất kiên nhẫn: “Khương Túc, rốt cuộc muội có ý đồ gì? Đùa bỡn người khác, thú vị lắm sao?”

 

“Quả nhiên vẫn là giả bệnh, để thu hút sự thương hại của ta!”

 

Bùi Dã cười khẩy: “Khương Túc, khi nào thì muội mới lớn lên được, học hỏi tiểu thư Thẩm gia, đoan trang hiền thục đôi chút đi?”

 

Ta siết chặt lòng bàn tay.

 

Siết đến mức lòng bàn tay ứa máu.

 

Trên môi đầy những vết răng cắn, ta không dám phát ra tiếng động, sợ rằng chỉ cần hé miệng sẽ bật ra tiếng rên rỉ.

 

Bùi Dã ném ta lại chỗ cũ.

 

Ta tìm đến phòng nghỉ của đương kim Thừa tướng Dung Ngọc Trần.

 

Đầu ngón tay run rẩy.

 

Run rẩy gõ cửa phòng hắn.

 

Rất lâu sau.

 

Lâu đến mức ta sắp không nhịn được, muốn xông vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Một bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đầy sức mạnh mở cửa phòng.

 

“Khương tiểu thư? Muội gõ nhầm cửa rồi?”

 

“Nơi này không phải Hầu phủ, hơn nữa giờ đã muộn thế này, cũng không có người mà muội muốn tìm.”

 

Giọng nói lạnh lùng như nước, lại như tiếng ngọc va chạm.

 

Ngọn lửa nóng rực trong cơ thể ta bị dập tắt trong khoảnh khắc, rồi bùng cháy dữ dội hơn.

 

Bình luận cũng sôi sục:

 

[Hắn để ý quá đi! Mỗi ngày em gái không đến tìm, chẳng lẽ buổi tối hắn trốn trong chăn khóc thầm hả? Xong rồi viết tên điên Bùi Dã lên đế giày, giẫm cho nát bét.]

 

[Em gái đừng thấy hắn là đóa hoa cao lãnh, thật ra hắn dễ khóc lắm đó…]

 

[Mỗi lần cô gọi hắn một tiếng “ca ca”, ngón tay hắn sẽ run lên vì hưng phấn đó. Lát nữa cô cắn vành tai hắn, gọi “ca ca” liên tục vào, chắc chắn hắn sẽ sướng chết!]

 

Trên màn hình, dòng chữ cứ nhấp nháy không ngừng.

 

Mắt ta đã đỏ hoe, chẳng nhìn rõ nữa rồi.

 

Trong mắt chỉ còn hình ảnh Dung Ngọc Trần như một vị thánh.

 

Hắn mặc áo lớp trong màu trắng đơn giản, để lộ xương quai xanh tinh tế.

 

Mái tóc đen mềm mại buông xõa ngang hông, không một sợi rối, toàn thân tỏa ra hương đàn thanh khiết lạnh lùng.

 

Khiến người ta chỉ muốn kéo hắn từ trên mây xuống.

 

Lôi vào chốn nhân gian vạn kiếp bất phục, vấy bẩn hắn thật tàn nhẫn.

 

Muốn nhìn hắn vành mắt ửng đỏ, không kìm được mà rơi lệ.

 

Ánh mắt ta men theo xương quai xanh của hắn, trượt xuống vòng eo thon gầy, rồi xuống nữa…

 

4

 

Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Ngôn Tình, Đô Thị
Chúng Ta
Ngôn Tình, Ngược, Sủng
Võ Đức Sung Bái [C]
Xuyên Không, Khoa Huyễn
Dung Ngọc Trần cũng nhận ra sự khác thường của ta.

 

Bàn tay mát lạnh của hắn đặt lên trán ta.

 

“Muội làm sao vậy? Nóng thế này, bị bệnh rồi à?”

 

Giọng nói thanh lãnh của Dung Ngọc Trần dịu hẳn đi, ẩn chứa một tia lo lắng khó nhận ra.

 

Lại gần đến thế này.

 

Mùi hương ngọc đàn thanh khiết của hắn xộc thẳng vào mũi.

 

Cứ như một loại thuốc gây nghiện.

 

Tim ta đập nhanh quá.

 

Trước mắt tối sầm, không đứng vững được nữa.

 

Hai chân mềm nhũn.

 

Ta vô thức nắm chặt lấy ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn.

 

Giọng nói bật ra, mềm nhũn đến lạc cả điệu.

 

“A… A huynh…” Ta đứt quãng, khó nhọc rên rỉ.

 

Người bị ta nắm lấy.

 

Khựng lại một lát, cũng không rút tay ra.

 

Mặc ta nắm chặt, quấn lấy đầu ngón tay hắn.

 

“Ta khó chịu quá, giúp ta với.”

 

“Muốn… Muốn…”

 

Muốn hắn ôm vào lòng, bờ môi lạnh lẽo kia sẽ đến giải khát.

 

Bình luận lóe lên:

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Chàng Một Đời

Số ký tự: 0