Chương 4
Zhihu
2025-03-04 19:45:17
7
Vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi.
Ta muốn nôn.
Dung Ngọc Trần cúi xuống, ngón tay bịt môi ta lại.
“Không được nhè ra, đây là thuốc giải.”
“Uống xong muội sẽ không khó chịu mà quấn lấy ta nữa.”
Vẻ dục vọng trong mắt hắn chưa tan hết, giọng điệu đã lạnh lùng đi nhiều.
Dòng bình luận nhảy liên tục:
[Em gái ơi! Bình thường cô quá lơ là hắn rồi, đến mức dâng tận miệng mà đóa hoa cao lãnh còn tưởng cô bị thuốc khống chế, đang âm thầm ghen tuông, giận dỗi đấy.]
[Em gái à, chỉ cần cô bớt ngốc, đừng có chạy theo cái tên điên kia, liếc mắt nhìn hắn một cái thôi, hắn sẽ nguyện cúi mình, vì cô mà rơi xuống khỏi thần đàn…]
[Đêm tân hôn của cô và tên điên kia, hắn lạnh mặt, mắt đỏ hoe, mài d.a.o cả đêm. Nhưng thấy cô yêu tên kia sâu đậm như vậy, cuối cùng hắn vẫn không thể ra tay.]
Sau khi dược hiệu phát huy tác dụng.
Cảm giác nóng ran, choáng váng dần dần biến mất.
Nhưng tim ta vẫn đập rất nhanh.
Ta đưa tay níu lấy ống tay áo không vướng chút bụi trần của Dung Ngọc Trần.
“A huynh, hôn thêm một cái nữa đi.”
Hắn rũ mắt xuống.
Hàng mi dài khẽ run rẩy.
Hắn nhìn chằm chằm vào môi ta, đuôi mắt dần ửng lên màu hồng.
“Túc Túc đang nói gì vậy?”
Ta ôm lấy chiếc cổ thon dài như cổ hạc của hắn.
Ép hắn phải cúi người.
Như ý nguyện, ta ra sức chiếm đoạt, không bỏ qua bất cứ nơi nào, hòa quyện hơi thở cùng hắn…
Nụ hôn kéo dài quá lâu.
Đuôi mắt hắn đỏ rực, tựa như cánh hoa phù dung.
Trong đáy mắt lạnh lùng ánh lên lệ quang.
[Chậc chậc chậc, vô dụng quá đi! Em gái còn chưa dùng đến bản lĩnh thật sự đâu! Mới vậy mà đã muốn khóc rồi sao?]
[Còn phải nói sao! Nước mắt chính là của hồi môn tốt nhất của đàn ông đó~]
8
Cánh cửa bỗng nhiên bị người ta xô mạnh ra.
[Tới rồi! Nữ điên chính thức lên sàn, bắt đầu giở trò!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Nguy hiểm thật, may mà ca ca đại nhân kịp dừng xe, chứ không dám tưởng tượng cảnh tượng một đám người xông vào sẽ kinh khủng đến mức nào.]
Ngoài cửa, giọng nói tao nhã, dịu dàng của Thẩm Vân Từ vang lên:
“Vừa rồi phát hiện ra có kẻ xấu mưu đồ gây rối trong yến tiệc, đã bỏ thuốc vào rượu, hình như Khương tiểu thư đã uống phải chén rượu đó.”
Giọng nàng ta run run, như thể lo lắng cho ta đến cực điểm:
“Hình như Khương tiểu thư đến đây nghỉ ngơi, mọi người mau đến xem, Khương tiểu thư có bị thương không…”
Thẩm Vân Từ muốn nói lại thôi.
Lời này của nàng ta, ai mà chẳng hiểu.
Những người dự yến tiệc liếc nhìn nhau, hùng hổ xông vào phòng.
Chỉ chờ ta y phục xộc xệch, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Dưa Hấu
Có lẽ, sau khi ta tìm Bùi Dã giải độc, kết cục sẽ như vậy.
Trước mặt mọi người, hắn sẽ trách mắng ta vô liêm sỉ, trèo lên giường, quyến rũ hắn phạm sai lầm.
Khiến Thẩm Vân Từ đau khổ tột cùng mà rời đi.
Ngay khi cánh cửa bị phá tung.
Dung Ngọc Trần đã đứng chắn trước mặt ta, che đi mọi ánh nhìn.
“Các vị không nghỉ ngơi giờ này, tìm biểu muội của bản tướng có việc gì?”
Thấy Dung Ngọc Trần, nụ cười trên mặt Thẩm Vân Từ dần tắt, trở nên trắng bệch.
“Sao… Sao lại ở cùng tướng gia? Chẳng phải nàng ta đi tìm tiểu Hầu gia sao?”
Giọng Dung Ngọc Trần lạnh nhạt: “Biểu muội ta tìm ta, có gì lạ sao?”
“Bùi Dã thân thiết với muội ấy lắm à?”
“Không có mai mối, sính lễ, Thẩm tiểu thư nên cẩn trọng lời nói, đừng làm ô uế thanh danh biểu muội ta!” Giọng hắn trở nên lạnh lùng.
Dung Ngọc Trần ở sau lưng siết chặt cổ tay ta.
[Em gái còn đang bị anh nắm tay kia kìa, còn chưa buông ra mà đã vội vàng ghen rồi.]
[Em gái à, độc này khó giải lắm đó, không phải một viên thuốc là xong đâu, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, dỗ dành cái bình dấm chua nhà cô cho cẩn thận! Đừng đến lúc lại khóc lóc cầu xin ca ca hôn.]
[Tiền tuyến báo, nữ điên đã vào vị trí, nam điên cũng đang trên đường tới, mau vào trạng thái cảnh giác cấp một đi!]
Dung Ngọc Trần thanh nhã thoát tục, tuổi còn trẻ đã được phong hầu bái tướng, là người mà bao kẻ mơ ước cả đời cũng không với tới, được tôn sùng như thần.
Vậy mà hắn lại đích thân quát mắng Thẩm Vân Từ vì đã sỉ nhục danh tiếng của ta.
Thẩm Vân Từ là “nữ chính”, làm sao chịu nổi loại ủy khuất này?
Nàng ta lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt lã chã rơi, như thể phải chịu nỗi nhục nhã tày trời.
“Tướng gia hiểu lầm rồi, ta chỉ là lo lắng cho Khương tiểu thư thôi, không có ý gì khác…”
“Khương tiểu thư dù gì cũng chỉ là biểu muội xa của tướng gia, nửa đêm canh ba lại ở chung một phòng, thật sự là không ổn. Tướng gia cũng nên nghĩ cho thanh danh của mình nữa…”
Đám người xem sôi sục:
Vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi.
Ta muốn nôn.
Dung Ngọc Trần cúi xuống, ngón tay bịt môi ta lại.
“Không được nhè ra, đây là thuốc giải.”
“Uống xong muội sẽ không khó chịu mà quấn lấy ta nữa.”
Vẻ dục vọng trong mắt hắn chưa tan hết, giọng điệu đã lạnh lùng đi nhiều.
Dòng bình luận nhảy liên tục:
[Em gái ơi! Bình thường cô quá lơ là hắn rồi, đến mức dâng tận miệng mà đóa hoa cao lãnh còn tưởng cô bị thuốc khống chế, đang âm thầm ghen tuông, giận dỗi đấy.]
[Em gái à, chỉ cần cô bớt ngốc, đừng có chạy theo cái tên điên kia, liếc mắt nhìn hắn một cái thôi, hắn sẽ nguyện cúi mình, vì cô mà rơi xuống khỏi thần đàn…]
[Đêm tân hôn của cô và tên điên kia, hắn lạnh mặt, mắt đỏ hoe, mài d.a.o cả đêm. Nhưng thấy cô yêu tên kia sâu đậm như vậy, cuối cùng hắn vẫn không thể ra tay.]
Sau khi dược hiệu phát huy tác dụng.
Cảm giác nóng ran, choáng váng dần dần biến mất.
Nhưng tim ta vẫn đập rất nhanh.
Ta đưa tay níu lấy ống tay áo không vướng chút bụi trần của Dung Ngọc Trần.
“A huynh, hôn thêm một cái nữa đi.”
Hắn rũ mắt xuống.
Hàng mi dài khẽ run rẩy.
Hắn nhìn chằm chằm vào môi ta, đuôi mắt dần ửng lên màu hồng.
“Túc Túc đang nói gì vậy?”
Ta ôm lấy chiếc cổ thon dài như cổ hạc của hắn.
Ép hắn phải cúi người.
Như ý nguyện, ta ra sức chiếm đoạt, không bỏ qua bất cứ nơi nào, hòa quyện hơi thở cùng hắn…
Nụ hôn kéo dài quá lâu.
Đuôi mắt hắn đỏ rực, tựa như cánh hoa phù dung.
Trong đáy mắt lạnh lùng ánh lên lệ quang.
[Chậc chậc chậc, vô dụng quá đi! Em gái còn chưa dùng đến bản lĩnh thật sự đâu! Mới vậy mà đã muốn khóc rồi sao?]
[Còn phải nói sao! Nước mắt chính là của hồi môn tốt nhất của đàn ông đó~]
8
Cánh cửa bỗng nhiên bị người ta xô mạnh ra.
[Tới rồi! Nữ điên chính thức lên sàn, bắt đầu giở trò!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Nguy hiểm thật, may mà ca ca đại nhân kịp dừng xe, chứ không dám tưởng tượng cảnh tượng một đám người xông vào sẽ kinh khủng đến mức nào.]
Ngoài cửa, giọng nói tao nhã, dịu dàng của Thẩm Vân Từ vang lên:
“Vừa rồi phát hiện ra có kẻ xấu mưu đồ gây rối trong yến tiệc, đã bỏ thuốc vào rượu, hình như Khương tiểu thư đã uống phải chén rượu đó.”
Giọng nàng ta run run, như thể lo lắng cho ta đến cực điểm:
“Hình như Khương tiểu thư đến đây nghỉ ngơi, mọi người mau đến xem, Khương tiểu thư có bị thương không…”
Thẩm Vân Từ muốn nói lại thôi.
Lời này của nàng ta, ai mà chẳng hiểu.
Những người dự yến tiệc liếc nhìn nhau, hùng hổ xông vào phòng.
Chỉ chờ ta y phục xộc xệch, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Dưa Hấu
Có lẽ, sau khi ta tìm Bùi Dã giải độc, kết cục sẽ như vậy.
Trước mặt mọi người, hắn sẽ trách mắng ta vô liêm sỉ, trèo lên giường, quyến rũ hắn phạm sai lầm.
Khiến Thẩm Vân Từ đau khổ tột cùng mà rời đi.
Ngay khi cánh cửa bị phá tung.
Dung Ngọc Trần đã đứng chắn trước mặt ta, che đi mọi ánh nhìn.
“Các vị không nghỉ ngơi giờ này, tìm biểu muội của bản tướng có việc gì?”
Thấy Dung Ngọc Trần, nụ cười trên mặt Thẩm Vân Từ dần tắt, trở nên trắng bệch.
“Sao… Sao lại ở cùng tướng gia? Chẳng phải nàng ta đi tìm tiểu Hầu gia sao?”
Giọng Dung Ngọc Trần lạnh nhạt: “Biểu muội ta tìm ta, có gì lạ sao?”
“Bùi Dã thân thiết với muội ấy lắm à?”
“Không có mai mối, sính lễ, Thẩm tiểu thư nên cẩn trọng lời nói, đừng làm ô uế thanh danh biểu muội ta!” Giọng hắn trở nên lạnh lùng.
Dung Ngọc Trần ở sau lưng siết chặt cổ tay ta.
[Em gái còn đang bị anh nắm tay kia kìa, còn chưa buông ra mà đã vội vàng ghen rồi.]
[Em gái à, độc này khó giải lắm đó, không phải một viên thuốc là xong đâu, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn một chút, dỗ dành cái bình dấm chua nhà cô cho cẩn thận! Đừng đến lúc lại khóc lóc cầu xin ca ca hôn.]
[Tiền tuyến báo, nữ điên đã vào vị trí, nam điên cũng đang trên đường tới, mau vào trạng thái cảnh giác cấp một đi!]
Dung Ngọc Trần thanh nhã thoát tục, tuổi còn trẻ đã được phong hầu bái tướng, là người mà bao kẻ mơ ước cả đời cũng không với tới, được tôn sùng như thần.
Vậy mà hắn lại đích thân quát mắng Thẩm Vân Từ vì đã sỉ nhục danh tiếng của ta.
Thẩm Vân Từ là “nữ chính”, làm sao chịu nổi loại ủy khuất này?
Nàng ta lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt lã chã rơi, như thể phải chịu nỗi nhục nhã tày trời.
“Tướng gia hiểu lầm rồi, ta chỉ là lo lắng cho Khương tiểu thư thôi, không có ý gì khác…”
“Khương tiểu thư dù gì cũng chỉ là biểu muội xa của tướng gia, nửa đêm canh ba lại ở chung một phòng, thật sự là không ổn. Tướng gia cũng nên nghĩ cho thanh danh của mình nữa…”
Đám người xem sôi sục:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro