Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Chương 8
Ba Tích Nhất Khẩu
2025-03-27 09:03:50
Lạnh nhạt thì đúng. Nhưng cũng khó trách, anh mất hết bảy năm ký ức, tâm trí chỉ dừng lại ở tuổi 18, chẳng lẽ tôi phải tán tỉnh một người “chưa hoàn toàn trưởng thành”?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, nhẹ giọng: “Anh chỉ nhớ bản thân 18 tuổi. Còn em đã 28. Với tâm lý bây giờ của anh, nếu em đối xử như trước kia, chẳng hợp lý chút nào.”
“Có gì mà không hợp? Dù chỉ nhớ đến năm 18 tuổi, thì anh cũng đã trưởng thành rồi.” – Anh ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đỏ hoe – “Chẳng lẽ em chỉ thích phiên bản 25 tuổi của anh? Chê anh trẻ con quá?”
“Dù sau này anh không nhớ lại được, thì những kiến thức đã quên có thể học lại, tình cảm cũng có thể xây dựng lại… Đừng lạnh lùng với anh như thế.”
Anh dừng lại, khẽ nói: “Anh thấy đau lắm.”
Người đàn ông đẹp trai đến cả lúc rơi nước mắt cũng đẹp.
Tôi không kìm được, đưa tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt anh, tim cũng nhói theo.
“Anh chắc là… bây giờ anh thích em sao?” – Tôi hỏi.
“Thích.” – Anh không chút do dự.
Có lẽ vì đang là “tuổi trẻ”, nên Giang Yến Chu mất trí nhớ lại thể hiện cảm xúc một cách mãnh liệt, trực diện hơn rất nhiều.
Tôi nâng khuôn mặt anh lên, cúi người, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi anh để trấn an: “Được rồi, em cũng thích anh.”
Nhưng chỉ một nụ hôn thôi… Giang Yến Chu lại có phản ứng khá “mạnh”.
Anh bế bổng tôi lên, cả hai cùng ngã xuống giường. Anh chống tay phía trên tôi, ánh mắt sáng rực hỏi:
“Có thể hôn thêm lần nữa không?”
13
Ánh đèn vàng ấm từ chiếc đèn chùm trên trần hắt xuống.
Giang Yến Chu đang nằm trên người tôi, như thể quay về cái ngày chúng tôi hôn nhau lần đầu, còn hơi vụng về, nhưng lại đầy hứng thú, không ngừng tìm tòi khám phá.
Mà nhìn kỹ thì, sự vụng về này… cũng đáng yêu ra phết.
Tôi không kìm được, cố ý trêu chọc anh. Khi anh định hôn tôi lần nữa, tôi xoay đầu đi, khiến môi anh chỉ dừng lại ở má.
Không cam lòng, anh đưa tay nâng cằm tôi lên, ép tôi quay lại, rồi lại cúi xuống hôn.
Nụ hôn dính lấy không dứt.
Giang Yến Chu lúc này, thật giống một chú cún con.
Chỉ là hôn qua hôn lại, cơ thể hai người ngày càng gần sát.
Vào khoảnh khắc nào đó, Giang Yến Chu bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy bối rối.
Trêu đùa người chồng mất trí nhớ thật sự rất thú vị, tôi nhịn cười, khẽ nói: “Anh thì quên tôi, nhưng ‘nó’ thì không quên nhỉ?”
Vành tai anh đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào tai anh, nhiệt độ ở đó rõ ràng cao hơn bình thường.
Tôi lật người, đè anh nằm xuống, cúi người hôn nhẹ lên môi anh: “Không trêu nữa.”
Vừa định đứng dậy, thì lại bị anh vòng tay ôm chặt.
Hơi thở anh dồn dập, lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống. Anh nói: “Có thể… tiếp tục không?”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dưới lớp chăn hồng nhạt, Giang Yến Chu nằm ngẩn ra nhìn lên trần nhà.
Không phải vì không thể hiện được, mà là thể hiện quá tốt. Tốt đến mức khiến chính anh cũng ngạc nhiên.
“Thì ra tôi thật sự không còn là ‘trai tân’ nữa rồi…” – anh thở dài.
Hồng Trần Vô Định
“…”
Chỉ cần nghĩ đến tủ đầu giường đầy bao cao su, còn nghĩ mình có thể là trai tân sao?
Sau đêm đó, Giang Yến Chu như quay về trạng thái mới biết mùi đời, cụ thể biểu hiện là: rất có hứng thú, rất rất có hứng thú.
Mỗi lần đều tiến bộ thấy rõ.
Anh cũng lập tức chuyển hẳn về ngủ ở phòng chính, không hề do dự.
Về trí nhớ thì… vẫn chưa thấy dấu hiệu phục hồi.
Ba chồng tôi, đồng chí Lão Giang, quyết định dẫn con trai học lại cách quản lý công ty từ đầu.
Dù mất trí nhớ nhưng não vẫn hoạt động bình thường, vẫn còn dùng được.
Chỉ là, gần đây số lần hai cha con cãi nhau tăng chóng mặt.
Tôi cũng chẳng hiểu nổi, người chồng ngoan ngoãn dễ thương khi ở cạnh tôi, sao cứ về với ba mình là lập tức… bật chế độ “gây chiến”?
Ba chồng tôi bức xúc đến nỗi đứng trước di ảnh mẹ chồng, giọng ai oán:
“Bà nhìn đi, thằng con 18 tuổi của bà y như hồi đó, chọc người ta tức muốn chết!”
“…”
Một người cha vừa hoài niệm, vừa muốn cầm chổi phang con cho hả dạ.
Ba tháng sau khi bị thương, Giang Yến Chu phục hồi trí nhớ.
Không phải vào dịp gì đặc biệt.
Hôm ấy, anh vào bếp rót nước, đột nhiên nghe tiếng ly rơi xuống đất.
Tôi chạy vào thì thấy anh đang ngồi dưới đất, ôm đầu.
“Giang Yến Chu, anh sao vậy?” – Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, “Đau đầu à? Để em đưa anh đi bệnh viện.”
“Đợi… đợi chút,” – anh đưa tay cản lại, “Cho anh ngồi nghỉ tí.”
“Vừa nãy đầu óc anh như bị xông vào bởi cả đống hình ảnh. Vừa đau vừa chóng mặt, không đứng dậy nổi.”
Tôi sững người: “Anh nhớ ra rồi à?”
“Chắc vậy” – Anh yếu ớt tựa vào vai tôi, “Ôm anh một chút.”
“…”
Tuy người này nhân cơ hội mà "chiếm chút tiện nghi", nhưng đau thì chắc là thật.
Tôi ôm anh rất lâu.
Dù sao thì nửa đêm vẫn phải đưa anh đến bệnh viện.
Chụp phim xong, bác sĩ xác nhận trí nhớ đã khôi phục, không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, nhẹ giọng: “Anh chỉ nhớ bản thân 18 tuổi. Còn em đã 28. Với tâm lý bây giờ của anh, nếu em đối xử như trước kia, chẳng hợp lý chút nào.”
“Có gì mà không hợp? Dù chỉ nhớ đến năm 18 tuổi, thì anh cũng đã trưởng thành rồi.” – Anh ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đỏ hoe – “Chẳng lẽ em chỉ thích phiên bản 25 tuổi của anh? Chê anh trẻ con quá?”
“Dù sau này anh không nhớ lại được, thì những kiến thức đã quên có thể học lại, tình cảm cũng có thể xây dựng lại… Đừng lạnh lùng với anh như thế.”
Anh dừng lại, khẽ nói: “Anh thấy đau lắm.”
Người đàn ông đẹp trai đến cả lúc rơi nước mắt cũng đẹp.
Tôi không kìm được, đưa tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt anh, tim cũng nhói theo.
“Anh chắc là… bây giờ anh thích em sao?” – Tôi hỏi.
“Thích.” – Anh không chút do dự.
Có lẽ vì đang là “tuổi trẻ”, nên Giang Yến Chu mất trí nhớ lại thể hiện cảm xúc một cách mãnh liệt, trực diện hơn rất nhiều.
Tôi nâng khuôn mặt anh lên, cúi người, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi anh để trấn an: “Được rồi, em cũng thích anh.”
Nhưng chỉ một nụ hôn thôi… Giang Yến Chu lại có phản ứng khá “mạnh”.
Anh bế bổng tôi lên, cả hai cùng ngã xuống giường. Anh chống tay phía trên tôi, ánh mắt sáng rực hỏi:
“Có thể hôn thêm lần nữa không?”
13
Ánh đèn vàng ấm từ chiếc đèn chùm trên trần hắt xuống.
Giang Yến Chu đang nằm trên người tôi, như thể quay về cái ngày chúng tôi hôn nhau lần đầu, còn hơi vụng về, nhưng lại đầy hứng thú, không ngừng tìm tòi khám phá.
Mà nhìn kỹ thì, sự vụng về này… cũng đáng yêu ra phết.
Tôi không kìm được, cố ý trêu chọc anh. Khi anh định hôn tôi lần nữa, tôi xoay đầu đi, khiến môi anh chỉ dừng lại ở má.
Không cam lòng, anh đưa tay nâng cằm tôi lên, ép tôi quay lại, rồi lại cúi xuống hôn.
Nụ hôn dính lấy không dứt.
Giang Yến Chu lúc này, thật giống một chú cún con.
Chỉ là hôn qua hôn lại, cơ thể hai người ngày càng gần sát.
Vào khoảnh khắc nào đó, Giang Yến Chu bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy bối rối.
Trêu đùa người chồng mất trí nhớ thật sự rất thú vị, tôi nhịn cười, khẽ nói: “Anh thì quên tôi, nhưng ‘nó’ thì không quên nhỉ?”
Vành tai anh đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào tai anh, nhiệt độ ở đó rõ ràng cao hơn bình thường.
Tôi lật người, đè anh nằm xuống, cúi người hôn nhẹ lên môi anh: “Không trêu nữa.”
Vừa định đứng dậy, thì lại bị anh vòng tay ôm chặt.
Hơi thở anh dồn dập, lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống. Anh nói: “Có thể… tiếp tục không?”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dưới lớp chăn hồng nhạt, Giang Yến Chu nằm ngẩn ra nhìn lên trần nhà.
Không phải vì không thể hiện được, mà là thể hiện quá tốt. Tốt đến mức khiến chính anh cũng ngạc nhiên.
“Thì ra tôi thật sự không còn là ‘trai tân’ nữa rồi…” – anh thở dài.
Hồng Trần Vô Định
“…”
Chỉ cần nghĩ đến tủ đầu giường đầy bao cao su, còn nghĩ mình có thể là trai tân sao?
Sau đêm đó, Giang Yến Chu như quay về trạng thái mới biết mùi đời, cụ thể biểu hiện là: rất có hứng thú, rất rất có hứng thú.
Mỗi lần đều tiến bộ thấy rõ.
Anh cũng lập tức chuyển hẳn về ngủ ở phòng chính, không hề do dự.
Về trí nhớ thì… vẫn chưa thấy dấu hiệu phục hồi.
Ba chồng tôi, đồng chí Lão Giang, quyết định dẫn con trai học lại cách quản lý công ty từ đầu.
Dù mất trí nhớ nhưng não vẫn hoạt động bình thường, vẫn còn dùng được.
Chỉ là, gần đây số lần hai cha con cãi nhau tăng chóng mặt.
Tôi cũng chẳng hiểu nổi, người chồng ngoan ngoãn dễ thương khi ở cạnh tôi, sao cứ về với ba mình là lập tức… bật chế độ “gây chiến”?
Ba chồng tôi bức xúc đến nỗi đứng trước di ảnh mẹ chồng, giọng ai oán:
“Bà nhìn đi, thằng con 18 tuổi của bà y như hồi đó, chọc người ta tức muốn chết!”
“…”
Một người cha vừa hoài niệm, vừa muốn cầm chổi phang con cho hả dạ.
Ba tháng sau khi bị thương, Giang Yến Chu phục hồi trí nhớ.
Không phải vào dịp gì đặc biệt.
Hôm ấy, anh vào bếp rót nước, đột nhiên nghe tiếng ly rơi xuống đất.
Tôi chạy vào thì thấy anh đang ngồi dưới đất, ôm đầu.
“Giang Yến Chu, anh sao vậy?” – Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, “Đau đầu à? Để em đưa anh đi bệnh viện.”
“Đợi… đợi chút,” – anh đưa tay cản lại, “Cho anh ngồi nghỉ tí.”
“Vừa nãy đầu óc anh như bị xông vào bởi cả đống hình ảnh. Vừa đau vừa chóng mặt, không đứng dậy nổi.”
Tôi sững người: “Anh nhớ ra rồi à?”
“Chắc vậy” – Anh yếu ớt tựa vào vai tôi, “Ôm anh một chút.”
“…”
Tuy người này nhân cơ hội mà "chiếm chút tiện nghi", nhưng đau thì chắc là thật.
Tôi ôm anh rất lâu.
Dù sao thì nửa đêm vẫn phải đưa anh đến bệnh viện.
Chụp phim xong, bác sĩ xác nhận trí nhớ đã khôi phục, không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro