Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Chương 9
Ba Tích Nhất Khẩu
2025-03-27 09:03:50
Về nhà nghỉ ngơi, sáng hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Giang Yến Chu nằm bên cạnh nhìn tôi mỉm cười, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
“Vợ ơi…” – Chỉ nghe một câu, tôi đã biết: anh thật sự nhớ lại rồi.
“Nhớ ra em rồi à?” – Tôi đưa tay vuốt nhẹ mặt anh.
Giang Yến Chu cúi đầu, hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi, gật đầu.
Tôi nhìn anh vài giây, rồi đột nhiên hỏi: “Vậy em có chuyện này muốn hỏi anh một chút.”
“?”
14
Tôi bất ngờ bật dậy, ngồi lên người anh.
Giang Yến Chu còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ mỉm cười, để tôi muốn làm gì thì làm.
“Anh có thể giải thích một chút không, tại sao trong điện thoại của anh lại có một tấm ảnh chụp em, mà thời gian chụp còn là trước khi chúng ta quen nhau?”
Nụ cười bên môi Giang Yến Chu lập tức cứng lại.
“Vợ à… em tin vào tình yêu sét đánh không?” – Anh hỏi.
Theo như lời khai của Giang tiên sinh, thì vào một ngày nọ anh vô tình thấy tôi đang đi xem mắt trong quán cà phê, lập tức có cảm tình.
Thậm chí anh còn lén ngồi hóng trọn buổi xem mắt đó, sau đó về nhà, ngay lập tức năn nỉ ba mình đi nhờ người làm mai.
“Chứ em tưởng sao mà bà mối lại trùng hợp tìm đến nhà em như thế?” – Anh cười cợt.
“…”
Tôi định trách anh là thấy tôi đẹp nên nổi lòng tham, ai ngờ Giang Yến Chu chẳng ngại gì:
“Sự thật chứng minh sau đó chúng ta rất hợp nhau mà, đúng không? Với lại, anh vừa nhìn đã thích em, thì em cũng có thể vừa nhìn đã thích anh. Rất công bằng.”
“Là em nói đấy nhé: anh đẹp trai, dáng chuẩn, chuyện giường chiếu hợp ý.” – Anh dùng đúng lời tôi đã nói với “Giang Yến Chu mất trí nhớ” để phản đòn tôi.
Tôi không cãi nổi.
“Nhưng… em thật sự chỉ thích mấy thứ đó thôi sao?” – Anh hỏi.
Tất nhiên là không.
Giang Yến Chu không chỉ có gương mặt đẹp, có tiền, học thức cao. Anh còn là người tử tế, chính trực, có trách nhiệm, biết tự kiểm soát và luôn tôn trọng người khác.
Tất cả những điều đó tạo nên con người anh, một người rất tốt, và thật lòng mà nói — yêu anh thật sự không hề khó.
Tôi mỉm cười nhìn anh: “Em thích tất cả mọi thứ thuộc về anh.”
15
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù là gia đình kiểu gì đi nữa, thì cũng đều coi trọng “môn đăng hộ đối”.
Đồng chí Lão Giang sau khi “thăng chức” lên làm ông nội thì vui ra mặt. Nhưng bên cạnh niềm vui ấy, ông cũng không quên xem kịch vui:
“Cuối cùng thì cũng đến lúc cho cái thằng nhóc này nếm thử mùi vị nuôi con rồi.”
Nhưng mà cậu cháu nội trắng trẻo mũm mĩm kia lại vô cùng ngoan ngoãn.
Còn đang b.ú sữa thôi mà đã ăn xong là ngủ, dậy thì ăn, ai trêu thì cười, đói hay ị thì mới khóc.
Mẹ tôi nói đứa nhỏ giống tôi hồi bé.
Giang Yến Chu thì sướng tít mắt, khoe khoang với bố: “Con trai con ngoan hơn con trai của ba nhiều!”
“…”
Ba chồng tôi đang định bảo anh đừng có vênh mặt sớm, thì bé con trong giai đoạn học nói lại ngọt ngào gọi một tiếng “ông ơi!”
Thế là từ “kịch vui” biến thành “cục cưng”:
Hồng Trần Vô Định
“Ái chà, ngoan quá, ông nội sẽ mua cho con nhà to xe xịn nhé!” – thế là bắt đầu chiều hư.
Giang Yến Chu thì ghé vào tai tôi nói nhỏ:
“Vợ này, cuối tuần rảnh không? Bảo ba anh trông con, hai đứa mình đi chơi hai ngày.”
Lúc ấy, ba chồng vẫn còn đang bế cháu nội mà hí hửng, hoàn toàn không hay biết rằng… cuối tuần của ông đã bị con trai sắp xếp hết cả rồi.
“…”
Phiên ngoại
Trước khi gặp Lục Dư Sanh, Giang Yến Chu cũng không tin vào tình yêu sét đánh.
Hôm ấy, anh nhìn thấy cô từ bên ngoài quán cà phê, cô mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản và quần jean.
Thậm chí trên mặt còn không trang điểm.
Trước khi đối tượng xem mắt đến, cô vẫn chăm chú làm việc trên laptop.
Đối với Giang Yến Chu, tình yêu sét đánh không phải là thấy người đẹp liền nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng.
Mà là khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy cô dù chưa biết tên, chưa rõ tuổi tác hay gia thế, trái tim anh đã khẽ rung lên.
Có lẽ đó là sự cộng hưởng giữa hai tâm hồn, sự hấp dẫn vô hình giữa hai tần số trùng khớp.
Ngay giây phút đó, Giang Yến Chu cảm thấy:
Linh hồn anh đã mang dấu vết của cô.
Anh biết rằng mình sẽ thuộc về cô ấy.
Hoàn
“Vợ ơi…” – Chỉ nghe một câu, tôi đã biết: anh thật sự nhớ lại rồi.
“Nhớ ra em rồi à?” – Tôi đưa tay vuốt nhẹ mặt anh.
Giang Yến Chu cúi đầu, hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi, gật đầu.
Tôi nhìn anh vài giây, rồi đột nhiên hỏi: “Vậy em có chuyện này muốn hỏi anh một chút.”
“?”
14
Tôi bất ngờ bật dậy, ngồi lên người anh.
Giang Yến Chu còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ mỉm cười, để tôi muốn làm gì thì làm.
“Anh có thể giải thích một chút không, tại sao trong điện thoại của anh lại có một tấm ảnh chụp em, mà thời gian chụp còn là trước khi chúng ta quen nhau?”
Nụ cười bên môi Giang Yến Chu lập tức cứng lại.
“Vợ à… em tin vào tình yêu sét đánh không?” – Anh hỏi.
Theo như lời khai của Giang tiên sinh, thì vào một ngày nọ anh vô tình thấy tôi đang đi xem mắt trong quán cà phê, lập tức có cảm tình.
Thậm chí anh còn lén ngồi hóng trọn buổi xem mắt đó, sau đó về nhà, ngay lập tức năn nỉ ba mình đi nhờ người làm mai.
“Chứ em tưởng sao mà bà mối lại trùng hợp tìm đến nhà em như thế?” – Anh cười cợt.
“…”
Tôi định trách anh là thấy tôi đẹp nên nổi lòng tham, ai ngờ Giang Yến Chu chẳng ngại gì:
“Sự thật chứng minh sau đó chúng ta rất hợp nhau mà, đúng không? Với lại, anh vừa nhìn đã thích em, thì em cũng có thể vừa nhìn đã thích anh. Rất công bằng.”
“Là em nói đấy nhé: anh đẹp trai, dáng chuẩn, chuyện giường chiếu hợp ý.” – Anh dùng đúng lời tôi đã nói với “Giang Yến Chu mất trí nhớ” để phản đòn tôi.
Tôi không cãi nổi.
“Nhưng… em thật sự chỉ thích mấy thứ đó thôi sao?” – Anh hỏi.
Tất nhiên là không.
Giang Yến Chu không chỉ có gương mặt đẹp, có tiền, học thức cao. Anh còn là người tử tế, chính trực, có trách nhiệm, biết tự kiểm soát và luôn tôn trọng người khác.
Tất cả những điều đó tạo nên con người anh, một người rất tốt, và thật lòng mà nói — yêu anh thật sự không hề khó.
Tôi mỉm cười nhìn anh: “Em thích tất cả mọi thứ thuộc về anh.”
15
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù là gia đình kiểu gì đi nữa, thì cũng đều coi trọng “môn đăng hộ đối”.
Đồng chí Lão Giang sau khi “thăng chức” lên làm ông nội thì vui ra mặt. Nhưng bên cạnh niềm vui ấy, ông cũng không quên xem kịch vui:
“Cuối cùng thì cũng đến lúc cho cái thằng nhóc này nếm thử mùi vị nuôi con rồi.”
Nhưng mà cậu cháu nội trắng trẻo mũm mĩm kia lại vô cùng ngoan ngoãn.
Còn đang b.ú sữa thôi mà đã ăn xong là ngủ, dậy thì ăn, ai trêu thì cười, đói hay ị thì mới khóc.
Mẹ tôi nói đứa nhỏ giống tôi hồi bé.
Giang Yến Chu thì sướng tít mắt, khoe khoang với bố: “Con trai con ngoan hơn con trai của ba nhiều!”
“…”
Ba chồng tôi đang định bảo anh đừng có vênh mặt sớm, thì bé con trong giai đoạn học nói lại ngọt ngào gọi một tiếng “ông ơi!”
Thế là từ “kịch vui” biến thành “cục cưng”:
Hồng Trần Vô Định
“Ái chà, ngoan quá, ông nội sẽ mua cho con nhà to xe xịn nhé!” – thế là bắt đầu chiều hư.
Giang Yến Chu thì ghé vào tai tôi nói nhỏ:
“Vợ này, cuối tuần rảnh không? Bảo ba anh trông con, hai đứa mình đi chơi hai ngày.”
Lúc ấy, ba chồng vẫn còn đang bế cháu nội mà hí hửng, hoàn toàn không hay biết rằng… cuối tuần của ông đã bị con trai sắp xếp hết cả rồi.
“…”
Phiên ngoại
Trước khi gặp Lục Dư Sanh, Giang Yến Chu cũng không tin vào tình yêu sét đánh.
Hôm ấy, anh nhìn thấy cô từ bên ngoài quán cà phê, cô mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản và quần jean.
Thậm chí trên mặt còn không trang điểm.
Trước khi đối tượng xem mắt đến, cô vẫn chăm chú làm việc trên laptop.
Đối với Giang Yến Chu, tình yêu sét đánh không phải là thấy người đẹp liền nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng.
Mà là khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy cô dù chưa biết tên, chưa rõ tuổi tác hay gia thế, trái tim anh đã khẽ rung lên.
Có lẽ đó là sự cộng hưởng giữa hai tâm hồn, sự hấp dẫn vô hình giữa hai tần số trùng khớp.
Ngay giây phút đó, Giang Yến Chu cảm thấy:
Linh hồn anh đã mang dấu vết của cô.
Anh biết rằng mình sẽ thuộc về cô ấy.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro