Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Chương 1
Ba Tích Nhất Khẩu
2025-03-27 09:03:50
1
Vội vàng chạy đến trước cửa phòng bệnh, tôi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi vã dữ dội.
“Đồng chí Lão Giang, ba đừng có lừa con, con chỉ bị ngã một cái thôi, vừa mới 18 mà đã thành 25, còn kết hôn nữa?” Giọng Giang Yến Chu đầy kích động,
“Con 25 tuổi, thanh xuân tươi đẹp thế này mà đi kết hôn? Con bị mê muội hay là ba ép con cưới để liên hôn?”
Ba chồng tôi, cũng chính là đồng chí Lão Giang, cũng kích động không kém:
“Con đừng có vu oan cho ba, con tự chạy đi cưới người ta, còn nói là ba ép con? Cưới hay không là do con!”
Cuộc đối thoại bên trong khiến bước chân vốn định tiến vào của tôi khựng lại.
Khi nhận được cuộc gọi của ba chồng, tôi vẫn còn đang trên đường công tác trở về.
Ông ấp a ấp úng nói rằng chồng tôi, người mà tôi mới kết hôn được nửa năm không may ngã từ trên cầu thang xuống, đập đầu, mất trí nhớ, không nhớ được chuyện sau 18 tuổi.
Mà tôi quen Giang Yến Chu khi anh ấy 23 tuổi.
Điều này có nghĩa là, người đàn ông đang nằm trong phòng bệnh bây giờ đã không còn chút ký ức nào về tôi nữa, anh ấy không còn nhận ra tôi.
Hồng Trần Vô Định
“Không thể nào,” giọng Giang Yến Chu lại vang lên, “Con bị bệnh sao? Sao con có thể kết hôn sớm thế? Ba nói xem, người con cưới là tiểu thư nhà nào?”
Nhà họ Giang là doanh nghiệp nổi tiếng trong vùng, từ đời cụ cố đã phất lên, đến đời Giang Yến Chu thì cũng được tính là nhà có thế lực.
Một gia đình như vậy, đương nhiên sẽ coi trọng môn đăng hộ đối.
“Không phải tiểu thư nhà nào cả, vợ con là người xuất thân từ gia đình trí thức, ba mẹ đều là giáo sư đại học, gia cảnh trung lưu.”
Nói xong, đồng chí Lão Giang còn thong thả bổ sung thêm một câu: “Vợ con hơn con 3 tuổi, nhưng khá xinh. Hai đứa quen nhau qua mai mối.”
“Cái gì!” Giang Yến Chu với trí nhớ dừng lại ở tuổi 18 lập tức bùng nổ, “Sao con có thể kết hôn với một người quen qua mai mối? Ba, ba đang gạt con phải không?”
Nói đến đây, hình như anh ta còn sờ mặt mình: “Con đâu có bị hủy dung, mấy năm nay cũng đâu có xấu đi, sao lại rơi vào hoàn cảnh phải đi xem mắt thế này?”
“Một nam thanh niên 18 tuổi như con, hôm qua còn đang suy nghĩ có nên thi đại học hay đi du học, vậy mà ba lại để con cưới một người phụ nữ 28 tuổi?”
Giang Yến Chu – người mất trí nhớ – thẳng thừng bày tỏ sự bất mãn với cuộc hôn nhân này, “Ba, sao ba không ngăn con lại?”
“Trời muốn mưa, con muốn cưới vợ, ba ngăn được chắc! Chẳng phải ba đã nói rồi sao? Là con mặt dày chạy đi cưới người ta đó, cầu hôn tới mấy lần, người ta vốn không định lấy con, con còn suýt đòi về làm rể nhà người ta đấy!”
Đồng chí Lão Giang tiếp tục đ.â.m thẳng vào tim: “Còn nữa, đừng tưởng mất trí nhớ là có thể giả vờ trẻ lại, con 25 tuổi rồi! Gái hơn ba tuổi là báu vật, con chê cái gì chứ!”
“Con mặc kệ, con 25 tuổi chắc chắn là bị trúng bùa mê thuốc lú!” Giang Yến Chu dứt khoát nói, “Con muốn ly hôn!”
Tiếng nói vừa dứt, cả phòng bệnh bỗng chốc yên lặng hai giây.
Đồng chí Lão Giang hít sâu mấy hơi, thở dài:
“Trời ơi là trời, tôi tạo nghiệt gì thế này! Khó khăn lắm mới đợi được đến khi con hơn hai mươi tuổi hiểu chuyện, cưới vợ lập gia đình, vậy mà chỉ một cú ngã đã khiến đầu óc nó hỏng mất rồi… Tôi biết ăn nói sao với mẹ nó đây…”
Mẹ của Giang Yến Chu mất vì bệnh khi anh còn học cấp hai, đồng chí Lão Giang một mình làm gà trống nuôi con qua thời kỳ nổi loạn, không tái hôn, cũng không có thêm đứa con nào khác.
Tôi đứng lặng ở cửa phòng bệnh trầm ngâm, xem ra cuộc hôn nhân vừa kéo dài được nửa năm này khó mà bền lâu.
Không ai biết đầu óc của Giang Yến Chu bao giờ mới hồi phục, hoặc có hồi phục được không.
Tôi hít sâu một hơi, rồi vẫn quyết định bước lên một bước.
Đẩy cửa phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn vào bên trong thấy Giang Yến Chu mặc áo bệnh nhân, đầu quấn một lớp băng dày, không rõ vết thương nặng tới mức nào.
Giang Yến Chu ở tuổi 18 trông khác hẳn với khi 25.
Ánh mắt mang theo vẻ non nớt của thiếu niên, điều đó không thể nào giả vờ được.
Anh thật sự đã mất trí nhớ.
Tôi vừa định lên tiếng thì thấy Giang Yến Chu đang nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm vào tôi, như thể bị nghẹn thở.
Anh giơ tay kéo tay cha mình, lẩm bẩm: “Ba, ba có tin vào tình yêu sét đánh không?”
2
Giang Yến Chu nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh ấy sắp nhớ ra điều gì đó, nhưng ánh mắt anh vẫn tràn đầy vẻ mơ hồ.
“Ba, người này là…?”
Anh ấy vẫn không nhớ tôi.
Đồng chí Lão Giang nhìn bộ dạng vô dụng của con trai mình, khịt mũi một tiếng đầy khinh thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc ông định mở miệng nói gì đó, bác sĩ bước vào.
Vừa vào, bác sĩ liền nói về tình trạng của Giang Yến Chu:
“Triệu chứng mất trí nhớ do chấn động não vẫn cần thời gian theo dõi và nghỉ ngơi, tạm thời không nên dùng não quá nhiều. Về việc khi nào trí nhớ có thể phục hồi, mọi người cần chuẩn bị tâm lý.”
Bác sĩ nói ký ức bảy năm đã mất của Giang Yến Chu có thể sẽ phục hồi trong thời gian ngắn, nhưng cũng có thể mất nhiều thời gian hơn.
Nhanh thì một tuần, một tháng; chậm thì nửa năm, một năm, thậm chí hai năm cũng không chừng.
Não người là một cấu trúc vô cùng phức tạp, không ai dám chắc chắn điều gì.
“Ý bác sĩ là sao? Là tôi có khả năng vài năm sau cũng không nhớ nổi chuyện sau 18 tuổi?” – Giang Yến Chu là người phản ứng đầu tiên.
Bác sĩ nói cẩn trọng: “Không cần quá lo, tình trạng của cậu không phải nghiêm trọng lắm, phần lớn khả năng vẫn sẽ hồi phục ký ức. Chỉ là thời gian cụ thể thì phải tùy vào từng người.”
“Ba, ba nghe thấy chưa? Nếu con mãi không nhớ lại được, ba muốn con sống cùng một người phụ nữ xa lạ suốt đời sao?”
Người đàn ông đang dừng ký ức ở tuổi 18 chẳng hề che giấu cảm xúc, anh nói:
“Như thế chỉ làm lỡ dở cả con và cô ấy. Chi bằng ly hôn ngay từ bây giờ!”
Đồng chí Lão Giang nhìn tôi một cái, ánh mắt đầy ngập ngừng, có lời muốn nói nhưng lại thôi. Bác sĩ vẫn đang ở đó, ông cũng không tiện nổi giận.
Bác sĩ nói tiếp: “À đúng rồi, sức khỏe bệnh nhân không có vấn đề gì lớn. Thời gian theo dõi trong viện cũng đủ rồi, có thể xuất viện. Người nhà đến lấy thuốc và làm thủ tục xuất viện nhé.”
Thấy ba chồng định đi cùng bác sĩ ra ngoài, tôi lên tiếng: “Để con đi, ba.”
“Ba?” – bộ não đơn giản của Giang Yến Chu lập tức bắt được trọng điểm, “Lão Giang, ba có một cô con gái riêng lớn thế này bên ngoài à? Ba có thấy có lỗi với mẹ con không?”
Từ lúc con trai tỉnh lại, đồng chí Lão Giang đã cố nhẫn nhịn, nhưng giờ bị bịa đặt trắng trợn thì cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: “Giang Yến Chu, con vừa vừa phải phải thôi! Đây là vợ con đấy!”
Hai từ “vợ con” vừa thốt ra, người đang nằm trên giường bệnh và còn đang rất hùng hồn náo loạn kia như bị ai bóp nghẹn cổ họng, đôi mắt xinh đẹp đột ngột mở to, ánh nhìn dừng lại trên người tôi lần nữa.
Nhìn sắc mặt anh, có thể thấy đây đúng là một cú sốc lớn.
“Tôi… vợ tôi?” – giọng anh nhỏ hẳn đi, như thể đang cần xác nhận từ cả tôi lẫn cha mình.
Giang Yến Chu có nước da trắng, nếu tôi nhìn không nhầm, sau vài giây, vành tai anh đỏ lên.
Đồng chí Lão Giang thấy con trai vô dụng thế này, lập tức ngồi xem kịch luôn.
“Đúng rồi đấy, chính là cô vợ quen qua mai mối của con. Vừa nãy không phải còn làm ầm lên đòi ly hôn sao?”
Giang Yến Chu: “……”
Anh bỗng nhiên im re, cúi gằm đầu xuống, như thể không còn can đảm để nhìn tôi.
Đây là đang ngại, hay là xấu hổ?
Tôi không hiểu Giang Yến Chu lúc 18 tuổi, nên đối với anh bây giờ, tôi đúng là một người hoàn toàn xa lạ.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng bệnh chưa được mấy bước thì nghe thấy tiếng Giang Yến Chu từ bên trong: “Ba, ba nói người mà con vừa trúng tiếng sét ái tình thật sự là vợ con sao?”
Giọng đồng chí Lão Giang bình thản vô cùng: “Không, là vị hôn thê sắp trở thành vợ cũ mà con chưa từng gặp mặt đấy."
“……”
3
Làm xong thủ tục xuất viện cho Giang Yến Chu, tôi cùng ba chồng đưa anh về nhà.
Nửa năm sau khi kết hôn, tôi và Giang Yến Chu vẫn sống trong căn hộ do ba chồng chuẩn bị — một căn hộ cao cấp, diện tích lớn, chỉ có hai người chúng tôi ở.
Đồng chí Lão Giang sức khỏe vẫn tốt, cũng không muốn sống chung với vợ chồng con trai.
Về việc Giang Yến Chu nên ở đâu trong tình trạng hiện tại, tôi đã bàn với ba chồng.
Ý tôi là nên để anh về nhà cũ nghỉ ngơi một thời gian, ở đó anh sẽ thoải mái hơn.
Nhưng đồng chí Lão Giang kiên quyết:
“Tiểu Sinh, ba biết tình trạng hiện giờ của Yến Chu khiến con thiệt thòi, nhưng nó không đi làm được, chuyện công ty ba phải lo, mà để nó về nhà cũ thì ba cũng không rảnh trông chừng. Chi bằng cứ theo như hồi trước đi, biết đâu ngày nào nó cũng nhìn thấy con, lại sớm nhớ ra được thì sao.”
Lời ông nói rất có lý, hơn nữa Giang Yến Chu, người vừa nằng nặc đòi ly hôn giờ lại yên lặng trở lại, nên tôi cũng đồng ý.
Trên xe, tài xế lái, ba chồng ngồi ghế phụ, còn tôi và Giang Yến Chu ngồi ghế sau.
Mấy ngày công tác ở nước ngoài bận túi bụi, vừa về đến nơi lại phải vội vàng tới bệnh viện vì nghe tin anh nhập viện.
Tôi còn chưa kịp điều chỉnh múi giờ, cứ thế tất bật chạy đến đây, giờ cuối cùng cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Vội vàng chạy đến trước cửa phòng bệnh, tôi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi vã dữ dội.
“Đồng chí Lão Giang, ba đừng có lừa con, con chỉ bị ngã một cái thôi, vừa mới 18 mà đã thành 25, còn kết hôn nữa?” Giọng Giang Yến Chu đầy kích động,
“Con 25 tuổi, thanh xuân tươi đẹp thế này mà đi kết hôn? Con bị mê muội hay là ba ép con cưới để liên hôn?”
Ba chồng tôi, cũng chính là đồng chí Lão Giang, cũng kích động không kém:
“Con đừng có vu oan cho ba, con tự chạy đi cưới người ta, còn nói là ba ép con? Cưới hay không là do con!”
Cuộc đối thoại bên trong khiến bước chân vốn định tiến vào của tôi khựng lại.
Khi nhận được cuộc gọi của ba chồng, tôi vẫn còn đang trên đường công tác trở về.
Ông ấp a ấp úng nói rằng chồng tôi, người mà tôi mới kết hôn được nửa năm không may ngã từ trên cầu thang xuống, đập đầu, mất trí nhớ, không nhớ được chuyện sau 18 tuổi.
Mà tôi quen Giang Yến Chu khi anh ấy 23 tuổi.
Điều này có nghĩa là, người đàn ông đang nằm trong phòng bệnh bây giờ đã không còn chút ký ức nào về tôi nữa, anh ấy không còn nhận ra tôi.
Hồng Trần Vô Định
“Không thể nào,” giọng Giang Yến Chu lại vang lên, “Con bị bệnh sao? Sao con có thể kết hôn sớm thế? Ba nói xem, người con cưới là tiểu thư nhà nào?”
Nhà họ Giang là doanh nghiệp nổi tiếng trong vùng, từ đời cụ cố đã phất lên, đến đời Giang Yến Chu thì cũng được tính là nhà có thế lực.
Một gia đình như vậy, đương nhiên sẽ coi trọng môn đăng hộ đối.
“Không phải tiểu thư nhà nào cả, vợ con là người xuất thân từ gia đình trí thức, ba mẹ đều là giáo sư đại học, gia cảnh trung lưu.”
Nói xong, đồng chí Lão Giang còn thong thả bổ sung thêm một câu: “Vợ con hơn con 3 tuổi, nhưng khá xinh. Hai đứa quen nhau qua mai mối.”
“Cái gì!” Giang Yến Chu với trí nhớ dừng lại ở tuổi 18 lập tức bùng nổ, “Sao con có thể kết hôn với một người quen qua mai mối? Ba, ba đang gạt con phải không?”
Nói đến đây, hình như anh ta còn sờ mặt mình: “Con đâu có bị hủy dung, mấy năm nay cũng đâu có xấu đi, sao lại rơi vào hoàn cảnh phải đi xem mắt thế này?”
“Một nam thanh niên 18 tuổi như con, hôm qua còn đang suy nghĩ có nên thi đại học hay đi du học, vậy mà ba lại để con cưới một người phụ nữ 28 tuổi?”
Giang Yến Chu – người mất trí nhớ – thẳng thừng bày tỏ sự bất mãn với cuộc hôn nhân này, “Ba, sao ba không ngăn con lại?”
“Trời muốn mưa, con muốn cưới vợ, ba ngăn được chắc! Chẳng phải ba đã nói rồi sao? Là con mặt dày chạy đi cưới người ta đó, cầu hôn tới mấy lần, người ta vốn không định lấy con, con còn suýt đòi về làm rể nhà người ta đấy!”
Đồng chí Lão Giang tiếp tục đ.â.m thẳng vào tim: “Còn nữa, đừng tưởng mất trí nhớ là có thể giả vờ trẻ lại, con 25 tuổi rồi! Gái hơn ba tuổi là báu vật, con chê cái gì chứ!”
“Con mặc kệ, con 25 tuổi chắc chắn là bị trúng bùa mê thuốc lú!” Giang Yến Chu dứt khoát nói, “Con muốn ly hôn!”
Tiếng nói vừa dứt, cả phòng bệnh bỗng chốc yên lặng hai giây.
Đồng chí Lão Giang hít sâu mấy hơi, thở dài:
“Trời ơi là trời, tôi tạo nghiệt gì thế này! Khó khăn lắm mới đợi được đến khi con hơn hai mươi tuổi hiểu chuyện, cưới vợ lập gia đình, vậy mà chỉ một cú ngã đã khiến đầu óc nó hỏng mất rồi… Tôi biết ăn nói sao với mẹ nó đây…”
Mẹ của Giang Yến Chu mất vì bệnh khi anh còn học cấp hai, đồng chí Lão Giang một mình làm gà trống nuôi con qua thời kỳ nổi loạn, không tái hôn, cũng không có thêm đứa con nào khác.
Tôi đứng lặng ở cửa phòng bệnh trầm ngâm, xem ra cuộc hôn nhân vừa kéo dài được nửa năm này khó mà bền lâu.
Không ai biết đầu óc của Giang Yến Chu bao giờ mới hồi phục, hoặc có hồi phục được không.
Tôi hít sâu một hơi, rồi vẫn quyết định bước lên một bước.
Đẩy cửa phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn vào bên trong thấy Giang Yến Chu mặc áo bệnh nhân, đầu quấn một lớp băng dày, không rõ vết thương nặng tới mức nào.
Giang Yến Chu ở tuổi 18 trông khác hẳn với khi 25.
Ánh mắt mang theo vẻ non nớt của thiếu niên, điều đó không thể nào giả vờ được.
Anh thật sự đã mất trí nhớ.
Tôi vừa định lên tiếng thì thấy Giang Yến Chu đang nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm vào tôi, như thể bị nghẹn thở.
Anh giơ tay kéo tay cha mình, lẩm bẩm: “Ba, ba có tin vào tình yêu sét đánh không?”
2
Giang Yến Chu nhìn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh ấy sắp nhớ ra điều gì đó, nhưng ánh mắt anh vẫn tràn đầy vẻ mơ hồ.
“Ba, người này là…?”
Anh ấy vẫn không nhớ tôi.
Đồng chí Lão Giang nhìn bộ dạng vô dụng của con trai mình, khịt mũi một tiếng đầy khinh thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc ông định mở miệng nói gì đó, bác sĩ bước vào.
Vừa vào, bác sĩ liền nói về tình trạng của Giang Yến Chu:
“Triệu chứng mất trí nhớ do chấn động não vẫn cần thời gian theo dõi và nghỉ ngơi, tạm thời không nên dùng não quá nhiều. Về việc khi nào trí nhớ có thể phục hồi, mọi người cần chuẩn bị tâm lý.”
Bác sĩ nói ký ức bảy năm đã mất của Giang Yến Chu có thể sẽ phục hồi trong thời gian ngắn, nhưng cũng có thể mất nhiều thời gian hơn.
Nhanh thì một tuần, một tháng; chậm thì nửa năm, một năm, thậm chí hai năm cũng không chừng.
Não người là một cấu trúc vô cùng phức tạp, không ai dám chắc chắn điều gì.
“Ý bác sĩ là sao? Là tôi có khả năng vài năm sau cũng không nhớ nổi chuyện sau 18 tuổi?” – Giang Yến Chu là người phản ứng đầu tiên.
Bác sĩ nói cẩn trọng: “Không cần quá lo, tình trạng của cậu không phải nghiêm trọng lắm, phần lớn khả năng vẫn sẽ hồi phục ký ức. Chỉ là thời gian cụ thể thì phải tùy vào từng người.”
“Ba, ba nghe thấy chưa? Nếu con mãi không nhớ lại được, ba muốn con sống cùng một người phụ nữ xa lạ suốt đời sao?”
Người đàn ông đang dừng ký ức ở tuổi 18 chẳng hề che giấu cảm xúc, anh nói:
“Như thế chỉ làm lỡ dở cả con và cô ấy. Chi bằng ly hôn ngay từ bây giờ!”
Đồng chí Lão Giang nhìn tôi một cái, ánh mắt đầy ngập ngừng, có lời muốn nói nhưng lại thôi. Bác sĩ vẫn đang ở đó, ông cũng không tiện nổi giận.
Bác sĩ nói tiếp: “À đúng rồi, sức khỏe bệnh nhân không có vấn đề gì lớn. Thời gian theo dõi trong viện cũng đủ rồi, có thể xuất viện. Người nhà đến lấy thuốc và làm thủ tục xuất viện nhé.”
Thấy ba chồng định đi cùng bác sĩ ra ngoài, tôi lên tiếng: “Để con đi, ba.”
“Ba?” – bộ não đơn giản của Giang Yến Chu lập tức bắt được trọng điểm, “Lão Giang, ba có một cô con gái riêng lớn thế này bên ngoài à? Ba có thấy có lỗi với mẹ con không?”
Từ lúc con trai tỉnh lại, đồng chí Lão Giang đã cố nhẫn nhịn, nhưng giờ bị bịa đặt trắng trợn thì cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: “Giang Yến Chu, con vừa vừa phải phải thôi! Đây là vợ con đấy!”
Hai từ “vợ con” vừa thốt ra, người đang nằm trên giường bệnh và còn đang rất hùng hồn náo loạn kia như bị ai bóp nghẹn cổ họng, đôi mắt xinh đẹp đột ngột mở to, ánh nhìn dừng lại trên người tôi lần nữa.
Nhìn sắc mặt anh, có thể thấy đây đúng là một cú sốc lớn.
“Tôi… vợ tôi?” – giọng anh nhỏ hẳn đi, như thể đang cần xác nhận từ cả tôi lẫn cha mình.
Giang Yến Chu có nước da trắng, nếu tôi nhìn không nhầm, sau vài giây, vành tai anh đỏ lên.
Đồng chí Lão Giang thấy con trai vô dụng thế này, lập tức ngồi xem kịch luôn.
“Đúng rồi đấy, chính là cô vợ quen qua mai mối của con. Vừa nãy không phải còn làm ầm lên đòi ly hôn sao?”
Giang Yến Chu: “……”
Anh bỗng nhiên im re, cúi gằm đầu xuống, như thể không còn can đảm để nhìn tôi.
Đây là đang ngại, hay là xấu hổ?
Tôi không hiểu Giang Yến Chu lúc 18 tuổi, nên đối với anh bây giờ, tôi đúng là một người hoàn toàn xa lạ.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng bệnh chưa được mấy bước thì nghe thấy tiếng Giang Yến Chu từ bên trong: “Ba, ba nói người mà con vừa trúng tiếng sét ái tình thật sự là vợ con sao?”
Giọng đồng chí Lão Giang bình thản vô cùng: “Không, là vị hôn thê sắp trở thành vợ cũ mà con chưa từng gặp mặt đấy."
“……”
3
Làm xong thủ tục xuất viện cho Giang Yến Chu, tôi cùng ba chồng đưa anh về nhà.
Nửa năm sau khi kết hôn, tôi và Giang Yến Chu vẫn sống trong căn hộ do ba chồng chuẩn bị — một căn hộ cao cấp, diện tích lớn, chỉ có hai người chúng tôi ở.
Đồng chí Lão Giang sức khỏe vẫn tốt, cũng không muốn sống chung với vợ chồng con trai.
Về việc Giang Yến Chu nên ở đâu trong tình trạng hiện tại, tôi đã bàn với ba chồng.
Ý tôi là nên để anh về nhà cũ nghỉ ngơi một thời gian, ở đó anh sẽ thoải mái hơn.
Nhưng đồng chí Lão Giang kiên quyết:
“Tiểu Sinh, ba biết tình trạng hiện giờ của Yến Chu khiến con thiệt thòi, nhưng nó không đi làm được, chuyện công ty ba phải lo, mà để nó về nhà cũ thì ba cũng không rảnh trông chừng. Chi bằng cứ theo như hồi trước đi, biết đâu ngày nào nó cũng nhìn thấy con, lại sớm nhớ ra được thì sao.”
Lời ông nói rất có lý, hơn nữa Giang Yến Chu, người vừa nằng nặc đòi ly hôn giờ lại yên lặng trở lại, nên tôi cũng đồng ý.
Trên xe, tài xế lái, ba chồng ngồi ghế phụ, còn tôi và Giang Yến Chu ngồi ghế sau.
Mấy ngày công tác ở nước ngoài bận túi bụi, vừa về đến nơi lại phải vội vàng tới bệnh viện vì nghe tin anh nhập viện.
Tôi còn chưa kịp điều chỉnh múi giờ, cứ thế tất bật chạy đến đây, giờ cuối cùng cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro