Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 2

Ba Tích Nhất Khẩu

2025-03-27 09:03:50

Tuy nhắm mắt, tôi vẫn luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

 

Mở mắt ra, lại thấy như thể chỉ là ảo giác.

 

Có lẽ là do xe chạy quá êm, hoặc là tôi quá mệt, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.

 

Khi tỉnh dậy, bên ngoài xe trời đã ngả chiều.

 

Tài xế và ba chồng chẳng thấy đâu, còn đầu tôi lại đang tựa vào bờ vai bên cạnh.

 

Lúc tôi vừa ngẩng đầu lên, Giang Yến Chu cũng mở mắt. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh có thoáng chút bối rối, ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Vừa rồi em ngủ quên.”

 

Đây là câu đầu tiên anh nói với tôi kể từ khi bị mất trí nhớ.

 

“Tại sao không gọi em dậy?”

 

Giang Yến Chu không trả lời thẳng, chỉ nói:

 

“Vừa mới tới thôi. Ba anh có việc nên đi trước rồi.”

 

Xuống xe, Giang Yến Chu ngoan ngoãn đi theo sau tôi. Anh không có ký ức sau 18 tuổi, tất nhiên cũng không biết căn hộ của chúng tôi nằm ở tòa nào, tầng mấy.

 

Hồng Trần Vô Định

Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi: làm thế nào để sống chung với người chồng đã mất đi bảy năm ký ức này đây?

 

Giang Yến Chu không nhớ tôi.

 

Đối với anh, tôi chẳng qua chỉ là một người xa lạ, đã cùng anh ký vào giấy đăng ký kết hôn mà thôi.

 

4

 

Tôi và Giang Yến Chu quen nhau qua mai mối.

 

Năm tôi 26 tuổi, bố mẹ tôi với mạng lưới quan hệ mạnh mẽ tích lũy từ sự nghiệp làm giáo viên đã bắt đầu sắp xếp đủ kiểu cuộc hẹn xem mắt cho tôi.

 

Quan niệm hôn nhân của họ khá truyền thống. Bấy nhiêu năm sống với nhau, kính trọng, hòa thuận, hiếm khi cãi vã. Có lẽ vì cả hai đều là đồng nghiệp trong cùng một trường nên đề tài trò chuyện cũng nhiều.

 

Trong ký ức, tôi đã sớm phải ngủ phòng riêng từ nhỏ, chỉ vì mỗi tối trước khi ngủ, hai người họ đều phải "thì thầm to nhỏ" chuyện đồng nghiệp và lãnh đạo trên giường, thỉnh thoảng còn bàn cả chuyện thời sinh viên.

 

Tất nhiên, không phải lúc nào cũng là nói xấu, mà là vì hai vợ chồng này có nhu cầu chia sẻ với nhau quá cao.

 

Mà tôi, một đứa trẻ không thể thức khuya, đương nhiên cũng không thể tham gia vào “hội buôn chuyện” đêm khuya của họ.

 

Việc tôi chưa yêu ai trước tuổi 26 đơn giản là vì chưa gặp được người mình muốn yêu. Nhưng điều này khiến cặp bố mẹ thích nói chuyện ấy rất băn khoăn.

 

Trong mắt họ, con gái xinh đẹp như hoa của họ sao có thể độc thân đến tận 26 tuổi được?

 

Dù sao thì ngoài việc không ủng hộ yêu sớm, bố mẹ tôi nhìn chung đều rất cởi mở trong chuyện giáo dục con cái.

 

Những buổi xem mắt họ sắp xếp, tôi đều đi.

 

Các đối tượng mà họ đích thân chọn quả thực không tồi. Mỗi người đều là “hàng chất lượng cao” trên thị trường hẹn hò.

 

Trong số những chàng trai tôi từng xem mắt có cả học trò cũ của họ, con trai của đồng nghiệp, và cả những người trẻ thuộc các gia đình họ quen biết từ nhiều giới khác nhau.

 

Xét về ngoại hình và điều kiện khách quan, ai cũng ổn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ là… thiếu một chút cảm xúc.

 

Cũng có người trông bảnh bao, nói chuyện dễ nghe, cư xử nhã nhặn, chúng tôi hiện tại vẫn là bạn tốt, thậm chí lúc cưới còn mời nhau đến dự.

 

Giữa người với người, giữa nam và nữ, không phải chỉ có duy nhất một loại cảm xúc hay một loại quan hệ.

 

Giang Yến Chu là người đặc biệt nhất trong số những đối tượng xem mắt ấy. Anh là người cuối cùng tôi đi gặp.

 

Anh không phải học trò của bố mẹ tôi hay của đồng nghiệp họ, cũng không phải con trai của người quen.

 

Anh là người được bà mối chủ động giới thiệu đến.

 

Lúc ấy bà mối nói có một doanh nhân địa phương muốn tìm vợ cho con trai, nhờ bà giới thiệu. Điều kiện của người đó rất ổn, mà khi bà nhắc đến tên doanh nhân ấy là đồng chí Lão Giang thì bố mẹ tôi lập tức đồng ý để tôi đi gặp thử.

 

Ba chồng tôi là người có tiếng trong thành phố này, làm không ít việc thiện, quyên góp từ thiện cũng nhiều.

 

Nghe nói, điều khiến ông đau đầu nhất chính là chuyện cả đời của con trai.

 

So với Giang Yến Chu, cả gia đình tôi đều quen biết đồng chí Lão Giang trước.

 

Tôi là đối tượng xem mắt đầu tiên, cũng là duy nhất của Giang Yến Chu.

 

Lần đầu gặp anh ở nhà hàng, tôi đã bất ngờ. Khi ấy, Giang Yến Chu mới 23 tuổi, tốt nghiệp đại học chưa đầy hai năm, trên người vẫn còn chút khí chất sinh viên.

 

Anh đẹp trai hơn tôi tưởng rất nhiều, nhìn thế nào cũng không giống người đang vội vã tìm bạn đời.

 

Hôm đó, anh mặc áo sơ mi trắng, trông điềm đạm và nhã nhặn hơn bình thường.

 

Có những lúc, con người sẽ nảy sinh một loại trực giác không thể giải thích bằng khoa học. Ví dụ như hôm gặp mặt Giang Yến Chu, trong tiềm thức tôi cảm thấy giữa tôi và anh nhất định sẽ có một câu chuyện.

 

Sau bữa ăn, Giang Yến Chu hỏi tôi có muốn đi xem phim hay dạo phố không.

 

Đây là dấu hiệu thường thấy trong các buổi xem mắt, ngầm thể hiện rằng anh ấy có hứng thú.

 

Và việc tôi đồng ý, cũng có nghĩa là tôi có chút thiện cảm với anh.

 

Tất nhiên, vì bắt đầu từ xem mắt nên người ta khó tránh khỏi việc “xem xét điều kiện”.

 

Không chỉ xem điều kiện của anh, mà cũng phải cân nhắc điều kiện của chính mình.

 

Với gia thế nhà họ Giang, Giang Yến Chu hoàn toàn có thể chọn một người môn đăng hộ đối hơn.

 

Từ lúc quen đến khi kết hôn, tôi từng từ chối anh ấy vài lần.

 

Nhưng anh ấy thật sự rất hợp với gu thẩm mỹ của tôi.

 

Sự hấp dẫn về mặt sinh lý ấy cộng thêm sự kiên trì theo đuổi của anh, cuối cùng chúng tôi vẫn yêu nhau.

 

Từ lần gặp đầu tiên đến ngày kết hôn, chỉ vỏn vẹn hai năm.

 

5

 

Cuộc sống sau hôn nhân của chúng tôi vốn khá ngọt ngào, cho đến khi tai nạn xảy ra.

 

Giang Yến Chu đi vòng vòng trong căn nhà của chúng tôi. Anh mất trí nhớ, đến cả bố cục căn hộ cũng không biết.

 

Mới kết hôn được nửa năm, nhiều chi tiết trang trí từ lúc tân hôn vẫn còn giữ nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Số ký tự: 0