Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 3

Ba Tích Nhất Khẩu

2025-03-27 09:03:50

Anh nhìn chằm chằm vào chữ “Hỷ” đỏ nổi trên tường, trầm ngâm suy nghĩ.

 

“Xấu quá,” anh buột miệng.

 

Nói xong mới sực nhớ tôi đang đứng cạnh, quay đầu nhìn tôi một cái. Tôi không biểu cảm gì: “Là anh nhất quyết đòi treo lên đấy.”

 

Trước khi cưới, Giang Yến Chu cứ nằng nặc đòi treo chữ “Hỷ” đỏ này trong căn nhà được thiết kế theo phong cách cổ điển.

 

Khi ấy không chỉ có cái này, nhưng sau khi cưới xong hầu hết đã gỡ bỏ, chỉ còn mỗi chữ đó là vẫn để lại.

 

Giang Yến Chu trầm mặc. Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn chữ “Hỷ” trên tường, như đang bắt đầu nghi ngờ gu thẩm mỹ của chính mình.

 

“Cô—” anh khựng lại hai giây mới nhớ ra vấn đề chính, “Cô tên gì? Chúng ta thật sự đã kết hôn à?”

 

Tôi không biết giờ phút này anh nghĩ gì về cuộc hôn nhân này, hoặc nghĩ gì về tôi, người vợ hợp pháp của anh.

 

Dù tôi biết rõ chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, và ký ức của anh có khả năng sẽ phục hồi trong tương lai, nhưng ánh mắt xa lạ của người từng nằm cạnh mỗi tối vẫn khiến tôi thấy không thoải mái.

 

Tôi vào phòng ngủ chính, lấy từ ngăn kéo ra hai quyển sổ đăng ký kết hôn đưa cho anh: “Đây là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta. Tôi tên là Lục Dư Sanh.”

 

Giang Yến Chu lật xem hai quyển sổ đỏ, ánh mắt đầy tò mò. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn vài giây, rồi lại ngẩng lên nhìn tôi.

 

Một Giang Yến Chu với trí nhớ chỉ dừng lại ở tuổi 18 vẫn chưa thể thích nghi với việc mình đã là người đàn ông có vợ.

 

Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên, là cô giúp việc do đồng chí Lão Giang sắp xếp tới để lo việc ăn uống cho anh.

 

Cô vào nhà liền tất bật vào bếp, chẳng bao lâu sau đã chuẩn bị xong bữa tối. Tôi và Giang Yến Chu yên lặng ăn cùng nhau một bữa.

 

Ăn xong, anh cũng không rảnh rỗi, đi khắp nơi trong nhà, đến khi đứng trước cửa phòng ngủ chính khá lâu.

 

“Tôi có thể vào xem thử không?” anh hỏi.

 

“Đương nhiên, đây cũng là phòng của anh mà.”

 

Giang Yến Chu sau khi mất trí nhớ, chầm chậm bước vào căn phòng mà hai chúng tôi từng cùng nhau sống sau hôn nhân.

 

Vừa bước vào, anh lập tức khựng lại. Quay đầu nhìn tôi, giọng đầy khó tin: “Tôi… tôi ngủ trên ga trải giường màu hồng, đắp chăn hồng luôn á?”

 

“Sao thế?” Tôi thấy bình thường mà, lúc trước cũng đắp cái chăn hoa nhí này cũng đâu thấy anh ý kiến gì.

 

Cậu trai 18 tuổi chắc chưa biết rằng sau khi kết hôn, đàn ông chẳng có quyền chọn bộ chăn ga gối nào đâu.

 

Tôi không rõ Giang Yến Chu lúc 18 là người thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt và cử chỉ bây giờ thì có vẻ khá ngông, một kiểu “bad boy cool ngầu”.

 

Thế nhưng giờ lại đứng nhìn bộ ga giường màu hồng như đang rơi vào trạng thái… giằng xé nội tâm.

 

Bad boy thì không được đắp chăn hồng hả?

 

“Giang Yến Chu, anh tự lo đi, tôi đi tắm. Lát nữa còn thay băng cho anh.”

Hồng Trần Vô Định

 

Điều tôi không biết là, sau khi nói xong câu đó và vào phòng tắm, người đàn ông trong phòng liền bắt đầu ngồi không yên.

 

Nhưng tôi thật sự quá mệt rồi.

 

Từ lúc biết chuyện anh gặp tai nạn đến lúc anh được xuất viện, tinh thần tôi luôn căng như dây đàn. Giờ tôi chỉ muốn được tắm sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon.

 

Tắm xong, tôi mặc bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm thì đúng lúc nhìn thấy Giang Yến Chu đang vội vàng đóng ngăn tủ đầu giường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù chỉ là cái bóng lưng, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự luống cuống trong từng động tác của anh.

 

Tôi hơi nhướn mày.

 

Tủ đầu giường đúng là có chút “bí mật”.

 

Trước đây Giang Yến Chu như phát cuồng mà mua cả một thùng bao cao su, sắp xếp gọn gàng đầy kín hai ngăn kéo.

 

Còn bên ngăn còn lại… có vài món “đồ chơi nhỏ”.

 

Dù chỉ nhớ đến năm 18 tuổi, thì anh cũng đâu còn là trẻ con nữa.

 

Giang Yến Chu quay đầu liếc nhìn tôi một cái, đồ ngủ tôi mặc rất bình thường, chỉ là một bộ pijama chấm bi đen đơn giản.

 

Tôi định bước lại gần thì Giang Yến Chu đột nhiên lùi mạnh ra sau, che mặt lại và lắp bắp nói: “Cô… cô đừng tới gần tôi…”

 

Anh ngồi co lại trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, hai tay che mặt, cả người đỏ đến mức trông cứ như… sắp chín tới nơi.

 

6

 

Đã rất lâu rồi tôi không thấy Giang Yến Chu có biểu cảm ngượng ngùng như vậy.

 

Ngay cả lần đầu chúng tôi hôn nhau, lần đầu ngủ chung, anh cũng không đến mức này.

 

Một cú ngã khiến đầu óc anh bị tổn thương, cũng để tôi được thấy dáng vẻ thẹn thùng của một Giang Yến Chu trẻ tuổi hơn.

 

“Anh ổn chứ?” – tôi hỏi.

 

Vành tai của anh đỏ ửng. Làn da anh vốn trắng, bình thường vẫn luôn điềm tĩnh, hiếm khi thể hiện cảm xúc.

 

Tôi định bước lại gần để xem tình hình thế nào, thì điện thoại rung lên, là mẹ tôi gọi.

 

“Sanh Sanh, Giang Yến Chu thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”

 

Tôi hạ giọng trả lời: “Không có gì nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một thời gian là ổn.”

 

“Thật sự mất trí nhớ rồi à?”

 

Tôi liếc nhìn Giang Yến Chu, khẽ “ừ” một tiếng.

 

Lúc đó, giọng bố tôi xen vào cuộc gọi: “Thế giờ tính sao? Thằng nhóc đó nếu cứ không nhớ lại, thì cuộc sống sau này còn ra gì nữa?”

 

“Không sao đâu, bác sĩ nói sẽ hồi phục.” – Tôi không muốn khiến bố mẹ thêm lo lắng vào thời điểm này.

 

Cúp máy xong, ánh mắt tôi lại quay về phía Giang Yến Chu.

 

Tôi bước về phía anh.

 

Càng đến gần, ánh mắt Giang Yến Chu càng d.a.o động: “Cô định làm gì?”

 

Tôi đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi trên ghế sofa, đưa tay lên đầu anh: “Để tôi xem vết thương.”

 

So với anh, tôi rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.

 

Dù sao anh cũng là chồng tôi, đụng chạm chút cũng là chuyện bình thường.

 

Khi tôi tháo băng, vết thương trên trán anh hiện ra trước mắt.

 

Chồng tôi trước lúc tôi đi công tác vẫn khỏe mạnh là thế, vậy mà khi tôi quay về, anh không chỉ bị thương, mà còn quên luôn cả tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Số ký tự: 0