Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Chương 4
Ba Tích Nhất Khẩu
2025-03-27 09:03:50
Quên rằng mình đã tốt nghiệp đại học, quên cả chuyện đã kết hôn, bảy năm ký ức cứ thế trôi tuột khỏi đầu.
Trong lòng tôi rất rối bời. Xen lẫn nỗi lo lắng về tương lai, là cảm giác xót xa dành cho anh. Tôi vô thức cúi xuống, nhẹ nhàng thổi lên chỗ bị thương.
Không để ý người đàn ông trước mặt đã cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích.
“Đau không?” – tôi hỏi.
Phải vài giây sau anh mới trả lời, giọng trầm trầm: “Đỡ hơn rồi.”
Tôi hơi cúi người, định theo thói quen hôn nhẹ lên trán anh một cái an ủi, nhưng nghĩ đến việc anh bây giờ chỉ nhớ đến năm 18 tuổi, tôi liền dừng lại.
“Đừng cử động, tôi thay thuốc cho anh.” – Tôi nói nhỏ.
Tôi chuyên tâm băng lại vết thương cho anh, không nhận ra khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn rất nhiều.
Lọn tóc tôi rơi lòa xòa trên mặt Giang Yến Chu, hương sữa tắm dịu nhẹ vây quanh lấy anh.
Khi tôi buộc xong băng gạc, trước mặt là một ông chồng… đã bị “luộc chín”.
Lúc ấy tôi mới nhận ra mình đã đứng quá gần, liền lùi lại một bước.
Tôi vừa định nói gì đó thì Giang Yến Chu ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Cô có thể kể cho tôi nghe… chúng ta đã bắt đầu như thế nào không?”
Chuyện đó thật sự khó mà nói rõ ràng trong một hai câu.
Nếu muốn tóm gọn lại thì chỉ có thể nói: “Chúng ta quen nhau qua mai mối.”
“Không phải ý tôi là như thế,” – Giang Yến Chu ngập ngừng, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói tiếp, “Ý tôi là… cô thích tôi ở điểm nào?”
Giang Yến Chu mất trí này thật ra cũng thú vị đấy.
Câu hỏi này… nên trả lời sao đây?
“Vì anh đẹp trai và nhà anh giàu.” – Đây là câu trả lời vừa nông cạn, vừa chân thật.
“Chỉ vậy thôi sao?” – Anh trông có vẻ không hài lòng, nhíu mày.
“Chúng ta quen nhau qua mai mối mà, chẳng phải ai cũng để ý đến mấy điều đó sao?” – Tôi trêu.
“Trên người tôi không còn gì khác đáng để cô thích nữa à?” – Anh chồng mất trí nhớ không cam tâm hỏi tiếp.
“Dĩ nhiên là có rồi.” – Tôi giả vờ suy nghĩ, thấy anh tò mò quá liền bật cười, “Anh có dáng người rất đẹp, và đời sống vợ chồng của chúng ta rất hòa hợp. Anh cũng vừa thấy rồi còn gì?”
Tôi liếc mắt về phía tủ đầu giường đang chất đầy bao cao su.
Thế là tôi lại có thêm một ông chồng… đỏ như cà chua chín.
7
Trêu chọc một cậu nhóc 18 tuổi thật ra cũng khá thú vị.
Hơn nữa, gương mặt của Giang Yến Chu không hề thay đổi. Dù anh mất trí nhớ, nhưng vì con người vẫn là con người ấy, nên tôi cũng chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào.
“Vậy nên, cô chỉ đơn giản là mê tiền với thèm cơ thể tôi thôi đúng không?” – người đàn ông trước mắt tôi hỏi.
Tôi khoanh tay, nhìn anh chằm chằm vài giây, khẽ cong môi cười: “Thế còn anh? Ở bệnh viện thì la ó đòi ly hôn, bây giờ còn muốn nữa không?”
Anh im lặng.
“Tâm trí anh không còn chút ký ức nào về tôi, mà lại thay đổi quyết định, không ly hôn nữa. Thế có phải là thấy tôi đẹp quá nên mới nổi lòng tham không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không giống nhau!” – Giang Yến Chu phản bác ngay.
“Không giống chỗ nào?”
Anh nhất thời không nói được lý do, chỉ biết lặp lại: “Nói chung là không giống!”
Tôi cũng không định tranh luận với anh làm gì. Tôi xoay người ngồi xuống giường, nhìn anh hỏi: “Tôi ngủ đây. Còn anh tính sao?”
Giang Yến Chu bị tôi đổi chủ đề làm cho choáng váng. Anh sực nhận ra, tôi và anh là vợ chồng, bình thường chắc là ngủ chung giường.
Anh ngẩn người ra vài giây, đến khi tôi bật cười nói: “Anh tạm thời ngủ ở phòng bên đi, tôi đã chuẩn bị sẵn giường rồi. Quần áo thì ở tủ đồ trong phòng ngủ chính, nếu thấy không tiện, có thể dọn một ít sang tủ phòng kia.”
Giang Yến Chu gật đầu trước, sau hai giây mới ngơ ra: “Cô sắp xếp hết rồi mà không nói, là cố tình xem tôi là trò đùa đúng không?”
“Tôi là người như thế trong mắt anh à?” – Tôi nhướng mày, cười đầy ẩn ý: “Nếu anh không thấy phiền thì ngủ ở đây cũng được. Ngủ cạnh tôi.”
Ánh mắt chạm nhau, Giang Yến Chu mất trí chưa trụ nổi vài giây đã bỏ chạy khỏi phòng ngủ của chúng tôi.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh mà bật cười thành tiếng.
Sau đó tôi cũng không còn sức để nghĩ gì nữa. Vừa tắt đèn, đầu chạm gối là ngủ luôn.
Một giấc ngủ dài đến tận trưa hôm sau.
Vừa mở cửa phòng bước ra, tôi đã thấy Giang Yến Chu đang ngồi trên sofa, như đang suy ngẫm triết lý nhân sinh.
Nghe thấy tiếng cửa mở, anh lập tức quay đầu lại, ánh mắt cảnh giác như… một chú cún con.
Bọng mắt hơi thâm, chắc tối qua ngủ không ngon.
“Hôm nay thấy thế nào rồi?” – Tôi hỏi.
“Không ổn lắm.”
Tôi bước lại gần quan sát, thử dò hỏi: “Có nhớ ra được gì không?”
Nghe thế, Giang Yến Chu khựng lại vài giây, rồi lắc đầu.
Ký ức vẫn chỉ dừng lại ở tuổi 18.
“Không sao, cứ dưỡng thương trước đã.” – Tôi định đưa tay lên xoa mặt anh, nhưng đưa được nửa đường lại thấy không hợp tình huống nên rút lại.
Hồng Trần Vô Định
Tôi vừa đi công tác về, lại vướng chuyện nhà, hôm nay được nghỉ ở nhà.
Hơn nữa, hôm nay còn có khách đến chơi.
Hai người bạn thân từ nhỏ của Giang Yến Chu sẽ tới thăm anh.
“Bạn thân từ nhỏ” – nghĩa là mấy đứa bạn quen nhau từ hồi mặc quần hở đũng. Nghe anh kể, ba người thân nhau từ bé, tình cảm rất khắng khít.
Sau khi kết hôn, bạn của Giang Yến Chu dĩ nhiên cũng trở thành bạn tôi.
Có vẻ tối qua anh đã thức khuya nghịch điện thoại. Lúc mới nhận lại điện thoại, đến cả mật khẩu anh cũng quên.
Mật khẩu bây giờ khác với lúc 18 tuổi.
Cũng may còn có nhận diện khuôn mặt.
Anh nhìn tôi với ánh mắt là lạ, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Đúng một giờ chiều, hai người bạn thân mà Giang Yến Chu mong ngóng rốt cuộc cũng đến nhà.
Nhưng với một Giang Yến Chu chỉ nhớ đến năm 18 tuổi mà nói… thì bọn họ còn mang đến một “món quà bất ngờ” khác.
Trong lòng tôi rất rối bời. Xen lẫn nỗi lo lắng về tương lai, là cảm giác xót xa dành cho anh. Tôi vô thức cúi xuống, nhẹ nhàng thổi lên chỗ bị thương.
Không để ý người đàn ông trước mặt đã cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích.
“Đau không?” – tôi hỏi.
Phải vài giây sau anh mới trả lời, giọng trầm trầm: “Đỡ hơn rồi.”
Tôi hơi cúi người, định theo thói quen hôn nhẹ lên trán anh một cái an ủi, nhưng nghĩ đến việc anh bây giờ chỉ nhớ đến năm 18 tuổi, tôi liền dừng lại.
“Đừng cử động, tôi thay thuốc cho anh.” – Tôi nói nhỏ.
Tôi chuyên tâm băng lại vết thương cho anh, không nhận ra khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn rất nhiều.
Lọn tóc tôi rơi lòa xòa trên mặt Giang Yến Chu, hương sữa tắm dịu nhẹ vây quanh lấy anh.
Khi tôi buộc xong băng gạc, trước mặt là một ông chồng… đã bị “luộc chín”.
Lúc ấy tôi mới nhận ra mình đã đứng quá gần, liền lùi lại một bước.
Tôi vừa định nói gì đó thì Giang Yến Chu ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Cô có thể kể cho tôi nghe… chúng ta đã bắt đầu như thế nào không?”
Chuyện đó thật sự khó mà nói rõ ràng trong một hai câu.
Nếu muốn tóm gọn lại thì chỉ có thể nói: “Chúng ta quen nhau qua mai mối.”
“Không phải ý tôi là như thế,” – Giang Yến Chu ngập ngừng, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói tiếp, “Ý tôi là… cô thích tôi ở điểm nào?”
Giang Yến Chu mất trí này thật ra cũng thú vị đấy.
Câu hỏi này… nên trả lời sao đây?
“Vì anh đẹp trai và nhà anh giàu.” – Đây là câu trả lời vừa nông cạn, vừa chân thật.
“Chỉ vậy thôi sao?” – Anh trông có vẻ không hài lòng, nhíu mày.
“Chúng ta quen nhau qua mai mối mà, chẳng phải ai cũng để ý đến mấy điều đó sao?” – Tôi trêu.
“Trên người tôi không còn gì khác đáng để cô thích nữa à?” – Anh chồng mất trí nhớ không cam tâm hỏi tiếp.
“Dĩ nhiên là có rồi.” – Tôi giả vờ suy nghĩ, thấy anh tò mò quá liền bật cười, “Anh có dáng người rất đẹp, và đời sống vợ chồng của chúng ta rất hòa hợp. Anh cũng vừa thấy rồi còn gì?”
Tôi liếc mắt về phía tủ đầu giường đang chất đầy bao cao su.
Thế là tôi lại có thêm một ông chồng… đỏ như cà chua chín.
7
Trêu chọc một cậu nhóc 18 tuổi thật ra cũng khá thú vị.
Hơn nữa, gương mặt của Giang Yến Chu không hề thay đổi. Dù anh mất trí nhớ, nhưng vì con người vẫn là con người ấy, nên tôi cũng chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào.
“Vậy nên, cô chỉ đơn giản là mê tiền với thèm cơ thể tôi thôi đúng không?” – người đàn ông trước mắt tôi hỏi.
Tôi khoanh tay, nhìn anh chằm chằm vài giây, khẽ cong môi cười: “Thế còn anh? Ở bệnh viện thì la ó đòi ly hôn, bây giờ còn muốn nữa không?”
Anh im lặng.
“Tâm trí anh không còn chút ký ức nào về tôi, mà lại thay đổi quyết định, không ly hôn nữa. Thế có phải là thấy tôi đẹp quá nên mới nổi lòng tham không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không giống nhau!” – Giang Yến Chu phản bác ngay.
“Không giống chỗ nào?”
Anh nhất thời không nói được lý do, chỉ biết lặp lại: “Nói chung là không giống!”
Tôi cũng không định tranh luận với anh làm gì. Tôi xoay người ngồi xuống giường, nhìn anh hỏi: “Tôi ngủ đây. Còn anh tính sao?”
Giang Yến Chu bị tôi đổi chủ đề làm cho choáng váng. Anh sực nhận ra, tôi và anh là vợ chồng, bình thường chắc là ngủ chung giường.
Anh ngẩn người ra vài giây, đến khi tôi bật cười nói: “Anh tạm thời ngủ ở phòng bên đi, tôi đã chuẩn bị sẵn giường rồi. Quần áo thì ở tủ đồ trong phòng ngủ chính, nếu thấy không tiện, có thể dọn một ít sang tủ phòng kia.”
Giang Yến Chu gật đầu trước, sau hai giây mới ngơ ra: “Cô sắp xếp hết rồi mà không nói, là cố tình xem tôi là trò đùa đúng không?”
“Tôi là người như thế trong mắt anh à?” – Tôi nhướng mày, cười đầy ẩn ý: “Nếu anh không thấy phiền thì ngủ ở đây cũng được. Ngủ cạnh tôi.”
Ánh mắt chạm nhau, Giang Yến Chu mất trí chưa trụ nổi vài giây đã bỏ chạy khỏi phòng ngủ của chúng tôi.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh mà bật cười thành tiếng.
Sau đó tôi cũng không còn sức để nghĩ gì nữa. Vừa tắt đèn, đầu chạm gối là ngủ luôn.
Một giấc ngủ dài đến tận trưa hôm sau.
Vừa mở cửa phòng bước ra, tôi đã thấy Giang Yến Chu đang ngồi trên sofa, như đang suy ngẫm triết lý nhân sinh.
Nghe thấy tiếng cửa mở, anh lập tức quay đầu lại, ánh mắt cảnh giác như… một chú cún con.
Bọng mắt hơi thâm, chắc tối qua ngủ không ngon.
“Hôm nay thấy thế nào rồi?” – Tôi hỏi.
“Không ổn lắm.”
Tôi bước lại gần quan sát, thử dò hỏi: “Có nhớ ra được gì không?”
Nghe thế, Giang Yến Chu khựng lại vài giây, rồi lắc đầu.
Ký ức vẫn chỉ dừng lại ở tuổi 18.
“Không sao, cứ dưỡng thương trước đã.” – Tôi định đưa tay lên xoa mặt anh, nhưng đưa được nửa đường lại thấy không hợp tình huống nên rút lại.
Hồng Trần Vô Định
Tôi vừa đi công tác về, lại vướng chuyện nhà, hôm nay được nghỉ ở nhà.
Hơn nữa, hôm nay còn có khách đến chơi.
Hai người bạn thân từ nhỏ của Giang Yến Chu sẽ tới thăm anh.
“Bạn thân từ nhỏ” – nghĩa là mấy đứa bạn quen nhau từ hồi mặc quần hở đũng. Nghe anh kể, ba người thân nhau từ bé, tình cảm rất khắng khít.
Sau khi kết hôn, bạn của Giang Yến Chu dĩ nhiên cũng trở thành bạn tôi.
Có vẻ tối qua anh đã thức khuya nghịch điện thoại. Lúc mới nhận lại điện thoại, đến cả mật khẩu anh cũng quên.
Mật khẩu bây giờ khác với lúc 18 tuổi.
Cũng may còn có nhận diện khuôn mặt.
Anh nhìn tôi với ánh mắt là lạ, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Đúng một giờ chiều, hai người bạn thân mà Giang Yến Chu mong ngóng rốt cuộc cũng đến nhà.
Nhưng với một Giang Yến Chu chỉ nhớ đến năm 18 tuổi mà nói… thì bọn họ còn mang đến một “món quà bất ngờ” khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro