Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Chương 5
Ba Tích Nhất Khẩu
2025-03-27 09:03:50
8
Khi Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ xuất hiện trong nhà, Giang Yến Chu thật ra có chút mong ngóng.
Chắc hẳn anh đã tưởng tượng đủ kiểu về việc hai người bạn thân thuở nhỏ sẽ thay đổi ra sao sau bảy năm.
Nhưng rõ ràng là anh tưởng tượng còn quá đơn giản.
Giang Yến Chu nhìn hai người bạn thân trông chững chạc, điềm đạm hơn xưa rất nhiều, rồi lại nhìn đứa trẻ đang bò trên thảm, cả người anh đều sững lại.
“Khoan đã… ai trong hai người sinh con rồi à?” – Giang Yến Chu rõ ràng chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
Chu Chẩn Ân tiến lại gần, nhìn chăm chú vào mặt anh, tặc lưỡi nói: “Giang Yến Chu, cậu thật sự chỉ nhớ đến năm 18 tuổi thôi hả?”
Tạ Tri Mộ còn quá đáng hơn, đưa tay nâng mặt anh lên xem: “Cũng may là chỉ đập đầu, gương mặt trông vẫn ổn.”
Giang Yến Chu lập tức hất tay ra.
Điều anh quan tâm hơn là đứa trẻ kia… là con của ai.
Chu Chẩn Ân quay lại nhìn tôi: “Sanh Sanh, cậu ấy thực sự không nhớ gì sao?”
Tôi lắc đầu.
“Giang Yến Chu, đây là con gái của tôi và Tạ Tri Mộ. Sắp tròn một tuổi rồi.”
Hồng Trần Vô Định
Trong không khí như thể có tiếng “rắc”, toàn bộ thế giới quan của Giang Yến Chu như sụp đổ trong tích tắc.
Anh mở to mắt, trong đầu còn chưa kịp xử lý hết thông tin thì miệng đã buột nói:
“Các…các cậu sinh con với nhau á?” – Anh bật dậy, giọng cao vút – “Từ lúc nào hai người bắt đầu yêu nhau vậy?!”
Chưa kịp để hai người kia trả lời, Giang Yến Chu đã chỉ tay vào Chu Chẩn Ân, tức giận chất vấn:
“Không phải cậu từng nói, cho dù đàn ông trên thế giới này có c.h.ế.t hết, cũng không đời nào thích Tạ Tri Mộ sao?”
Rồi lại quay sang Tạ Tri Mộ:
“Cậu không phải đã từng bảo, nếu cưới thì sẽ chọn mấy cô gái dịu dàng ngoan ngoãn cơ mà? Cậu chẳng bảo là chỉ có kẻ nào ‘thích bị vợ đè đầu cưỡi cổ’ mới dám lấy Chu Cẩn Ân hả?!”
“Cả hai người ở bên nhau, chẳng khác nào loạn luân!” – Cú sốc quá lớn khiến Giang Yến Chu nói năng cũng chẳng giữ mồm giữ miệng nữa.
Anh giờ giống như bóng đèn bị gạt ra ngoài trong chính bộ ba bạn thân.
Trong mắt Giang Yến Chu, Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ đã “phản bội” tình bạn trong sáng thuở ban đầu của cả ba.
Không ngờ sau khi anh nói xong một tràng, thứ anh nhận được lại chẳng phải là lời xin lỗi hay xấu hổ nào từ bạn thân.
Chu Chẩn Ân cười tủm tỉm: “Cậu nói y chang như lần đầu biết chuyện tụi tớ yêu nhau đấy. Không lẽ cậu là NPC, đang phát lại kịch bản cũ à?”
Giang Yến Chu: “……”
Lúc này, đứa bé trên sàn như phát hiện ra “con mồi” mới, lập tức bò về phía anh.
Bé dùng bàn tay múp míp túm lấy ống quần anh, rồi lắc lư đứng dậy, ôm chặt lấy chân anh.
Giang Yến Chu cứng đờ, không dám nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh nhìn chằm chằm vào đứa bé, ánh mắt đầy hoang mang và lạc lõng, khoảng trống ký ức khiến anh không tài nào xử lý nổi tình huống trước mắt.
Nhưng đứa bé dường như chẳng hề sợ người lạ, cứ thế ôm c.h.ặ.t c.h.â.n anh.
Ba mẹ đứa bé thì đứng bên cạnh nhìn mà cười khoái chí. Chu Chẩn Ân còn đùa: “Bảo bối à, đây là chú Giang của con đấy.”
Tiếc là bé con vẫn chưa biết nói tròn tiếng, chỉ vừa mới học xong cách gọi “ba” và “mẹ”.
Giờ đối mặt với Giang Yến Chu, cô bé chỉ phát ra một tiếng “a” đầy dễ thương.
Dễ thương thật.
Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ đều là trai xinh gái đẹp, sinh con ra đương nhiên cũng rất kháu khỉnh.
Tôi quen họ khi hai người đã kết hôn, Chu Chẩn Ân khi đó đang mang thai, Tạ Tri Mộ ở bên chăm sóc từng li từng tí.
Nghe kể thì họ là thanh mai trúc mã, đúng kiểu trời sinh một cặp.
Tất nhiên lúc đó tôi không hề biết… hóa ra hai người từng “ghét nhau ra mặt”.
Tội nghiệp chồng tôi, thậm chí từng nghĩ: nếu hai người đó chia tay, anh sẽ bị “phán xử” theo phe ai.
Khi biết chuyện Giang Yến Chu bị đẩy ngã cầu thang chỉ vì lúc đi gặp khách hàng tình cờ xem náo nhiệt, đúng lúc nhà bên cạnh có màn "vợ cả bắt gian tiểu tam", mà anh lại hóng quá kỹ nên gặp họa, Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ cười đến mức không thẳng nổi lưng.
Tôi cũng cảm thấy bó tay toàn tập, gây hoạ kiểu gì không biết, lại đi gây hoạ kiểu này.
Còn Giang Yến Chu thì chẳng nhớ gì cả, giờ chỉ ngồi nhìn hai đứa bạn thân cười nhạo mình mà mặt không cảm xúc.
9
Tôi để lại không gian riêng cho ba người họ, rồi ra ngoài mua ít đồ.
Khi trở về, Giang Yến Chu đang ôm đứa trẻ, tuy động tác có phần lóng ngóng, nhưng ít nhất trông cũng không còn như ôm một quả b.o.m nữa.
Là con của bạn thân, tất nhiên trước đây anh cũng từng bế rồi. Lúc bé mới sinh, nhỏ xíu mềm oặt, anh ôm chẳng khác gì đang bế vật dễ nổ.
Giờ thì có vẻ cơ thể còn giữ chút "trí nhớ cơ bắp", nên bế đỡ hơn.
Anh nhìn chằm chằm vào đứa bé dễ thương trong tay một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn hai người đứng trước mặt.
“Con gái đáng yêu thế này, thật sự là hai người sinh ra à?” – Giang Yến Chu mất trí nhớ tỏ ra nghi ngờ sâu sắc.
“…”
Tạ Tri Mộ thì thầm với vợ: “Cậu ta đúng là mất trí, nhưng cái miệng thì vẫn y như cũ.”
Không biết hai người bạn có thật sự nghiêm túc kể hết chuyện bảy năm qua cho anh chưa, chỉ biết khi tôi về, ánh mắt Giang Yến Chu nhìn tôi có gì đó khác lạ.
Có chút lảng tránh.
Tôi giữ vợ chồng Chu Chẩn Ân lại ăn cơm tối.
Lúc ăn, con gái họ nằm ngủ trong xe nôi bên cạnh, trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt sau cơn khóc nhè. Nhìn mà thấy thương.
Giang Yến Chu mới bị chấn thương đầu, mấy ngày nay vẫn có vài triệu chứng phụ.
Ví dụ như mỗi lần nhìn thấy tôi, anh cần vài giây để phản ứng xem tôi là ai. Hay là trí nhớ kém hơn, đặt đồ xong không nhớ đã để ở đâu.
Khi Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ xuất hiện trong nhà, Giang Yến Chu thật ra có chút mong ngóng.
Chắc hẳn anh đã tưởng tượng đủ kiểu về việc hai người bạn thân thuở nhỏ sẽ thay đổi ra sao sau bảy năm.
Nhưng rõ ràng là anh tưởng tượng còn quá đơn giản.
Giang Yến Chu nhìn hai người bạn thân trông chững chạc, điềm đạm hơn xưa rất nhiều, rồi lại nhìn đứa trẻ đang bò trên thảm, cả người anh đều sững lại.
“Khoan đã… ai trong hai người sinh con rồi à?” – Giang Yến Chu rõ ràng chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
Chu Chẩn Ân tiến lại gần, nhìn chăm chú vào mặt anh, tặc lưỡi nói: “Giang Yến Chu, cậu thật sự chỉ nhớ đến năm 18 tuổi thôi hả?”
Tạ Tri Mộ còn quá đáng hơn, đưa tay nâng mặt anh lên xem: “Cũng may là chỉ đập đầu, gương mặt trông vẫn ổn.”
Giang Yến Chu lập tức hất tay ra.
Điều anh quan tâm hơn là đứa trẻ kia… là con của ai.
Chu Chẩn Ân quay lại nhìn tôi: “Sanh Sanh, cậu ấy thực sự không nhớ gì sao?”
Tôi lắc đầu.
“Giang Yến Chu, đây là con gái của tôi và Tạ Tri Mộ. Sắp tròn một tuổi rồi.”
Hồng Trần Vô Định
Trong không khí như thể có tiếng “rắc”, toàn bộ thế giới quan của Giang Yến Chu như sụp đổ trong tích tắc.
Anh mở to mắt, trong đầu còn chưa kịp xử lý hết thông tin thì miệng đã buột nói:
“Các…các cậu sinh con với nhau á?” – Anh bật dậy, giọng cao vút – “Từ lúc nào hai người bắt đầu yêu nhau vậy?!”
Chưa kịp để hai người kia trả lời, Giang Yến Chu đã chỉ tay vào Chu Chẩn Ân, tức giận chất vấn:
“Không phải cậu từng nói, cho dù đàn ông trên thế giới này có c.h.ế.t hết, cũng không đời nào thích Tạ Tri Mộ sao?”
Rồi lại quay sang Tạ Tri Mộ:
“Cậu không phải đã từng bảo, nếu cưới thì sẽ chọn mấy cô gái dịu dàng ngoan ngoãn cơ mà? Cậu chẳng bảo là chỉ có kẻ nào ‘thích bị vợ đè đầu cưỡi cổ’ mới dám lấy Chu Cẩn Ân hả?!”
“Cả hai người ở bên nhau, chẳng khác nào loạn luân!” – Cú sốc quá lớn khiến Giang Yến Chu nói năng cũng chẳng giữ mồm giữ miệng nữa.
Anh giờ giống như bóng đèn bị gạt ra ngoài trong chính bộ ba bạn thân.
Trong mắt Giang Yến Chu, Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ đã “phản bội” tình bạn trong sáng thuở ban đầu của cả ba.
Không ngờ sau khi anh nói xong một tràng, thứ anh nhận được lại chẳng phải là lời xin lỗi hay xấu hổ nào từ bạn thân.
Chu Chẩn Ân cười tủm tỉm: “Cậu nói y chang như lần đầu biết chuyện tụi tớ yêu nhau đấy. Không lẽ cậu là NPC, đang phát lại kịch bản cũ à?”
Giang Yến Chu: “……”
Lúc này, đứa bé trên sàn như phát hiện ra “con mồi” mới, lập tức bò về phía anh.
Bé dùng bàn tay múp míp túm lấy ống quần anh, rồi lắc lư đứng dậy, ôm chặt lấy chân anh.
Giang Yến Chu cứng đờ, không dám nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh nhìn chằm chằm vào đứa bé, ánh mắt đầy hoang mang và lạc lõng, khoảng trống ký ức khiến anh không tài nào xử lý nổi tình huống trước mắt.
Nhưng đứa bé dường như chẳng hề sợ người lạ, cứ thế ôm c.h.ặ.t c.h.â.n anh.
Ba mẹ đứa bé thì đứng bên cạnh nhìn mà cười khoái chí. Chu Chẩn Ân còn đùa: “Bảo bối à, đây là chú Giang của con đấy.”
Tiếc là bé con vẫn chưa biết nói tròn tiếng, chỉ vừa mới học xong cách gọi “ba” và “mẹ”.
Giờ đối mặt với Giang Yến Chu, cô bé chỉ phát ra một tiếng “a” đầy dễ thương.
Dễ thương thật.
Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ đều là trai xinh gái đẹp, sinh con ra đương nhiên cũng rất kháu khỉnh.
Tôi quen họ khi hai người đã kết hôn, Chu Chẩn Ân khi đó đang mang thai, Tạ Tri Mộ ở bên chăm sóc từng li từng tí.
Nghe kể thì họ là thanh mai trúc mã, đúng kiểu trời sinh một cặp.
Tất nhiên lúc đó tôi không hề biết… hóa ra hai người từng “ghét nhau ra mặt”.
Tội nghiệp chồng tôi, thậm chí từng nghĩ: nếu hai người đó chia tay, anh sẽ bị “phán xử” theo phe ai.
Khi biết chuyện Giang Yến Chu bị đẩy ngã cầu thang chỉ vì lúc đi gặp khách hàng tình cờ xem náo nhiệt, đúng lúc nhà bên cạnh có màn "vợ cả bắt gian tiểu tam", mà anh lại hóng quá kỹ nên gặp họa, Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ cười đến mức không thẳng nổi lưng.
Tôi cũng cảm thấy bó tay toàn tập, gây hoạ kiểu gì không biết, lại đi gây hoạ kiểu này.
Còn Giang Yến Chu thì chẳng nhớ gì cả, giờ chỉ ngồi nhìn hai đứa bạn thân cười nhạo mình mà mặt không cảm xúc.
9
Tôi để lại không gian riêng cho ba người họ, rồi ra ngoài mua ít đồ.
Khi trở về, Giang Yến Chu đang ôm đứa trẻ, tuy động tác có phần lóng ngóng, nhưng ít nhất trông cũng không còn như ôm một quả b.o.m nữa.
Là con của bạn thân, tất nhiên trước đây anh cũng từng bế rồi. Lúc bé mới sinh, nhỏ xíu mềm oặt, anh ôm chẳng khác gì đang bế vật dễ nổ.
Giờ thì có vẻ cơ thể còn giữ chút "trí nhớ cơ bắp", nên bế đỡ hơn.
Anh nhìn chằm chằm vào đứa bé dễ thương trong tay một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn hai người đứng trước mặt.
“Con gái đáng yêu thế này, thật sự là hai người sinh ra à?” – Giang Yến Chu mất trí nhớ tỏ ra nghi ngờ sâu sắc.
“…”
Tạ Tri Mộ thì thầm với vợ: “Cậu ta đúng là mất trí, nhưng cái miệng thì vẫn y như cũ.”
Không biết hai người bạn có thật sự nghiêm túc kể hết chuyện bảy năm qua cho anh chưa, chỉ biết khi tôi về, ánh mắt Giang Yến Chu nhìn tôi có gì đó khác lạ.
Có chút lảng tránh.
Tôi giữ vợ chồng Chu Chẩn Ân lại ăn cơm tối.
Lúc ăn, con gái họ nằm ngủ trong xe nôi bên cạnh, trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt sau cơn khóc nhè. Nhìn mà thấy thương.
Giang Yến Chu mới bị chấn thương đầu, mấy ngày nay vẫn có vài triệu chứng phụ.
Ví dụ như mỗi lần nhìn thấy tôi, anh cần vài giây để phản ứng xem tôi là ai. Hay là trí nhớ kém hơn, đặt đồ xong không nhớ đã để ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro