Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 6

Ba Tích Nhất Khẩu

2025-03-27 09:03:50

Nhưng đó không phải vấn đề lớn. Anh đang dần hồi phục và cũng nhanh chóng quen với sự hiện diện của tôi. Chỉ tiếc rằng anh vẫn chưa nhớ ra chuyện gì trước kia.

 

Từ khi xuất viện đến nay đã nửa tháng, chúng tôi vẫn ngủ riêng.

 

Khoảng trống bảy năm ký ức buộc Giang Yến Chu phải “làm quen lại” với thế giới một lần nữa.

 

Từ 18 đến 25 tuổi, học hành, sự nghiệp, các mối quan hệ xã hội của anh đều đã thay đổi, mà những điều đó tôi lại biết không nhiều.

 

Chuyện giúp anh khôi phục trí nhớ phần lớn phải nhờ người thân và bạn bè.

 

Suốt thời gian này, nhà tôi đón không ít khách, phần lớn là bạn cũ, đồng nghiệp, thân thích đến thăm anh.

 

Đáng tiếc, có nhiều người trong số đó, anh hoàn toàn không còn chút ký ức nào.

 

Tôi nhìn Giang Yến Chu vẫn đang trống rỗng với ký ức quá khứ, lòng có chút chua xót khó tả.

 

Hai năm quen nhau, có lẽ chưa đủ để tạo nên thứ tình cảm sâu đậm khắc cốt ghi tâm.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn thấy buồn.

 

Một tháng sau, Giang Yến Chu vẫn chưa khôi phục trí nhớ.

 

Dù vậy, vết thương trên trán anh đã lành khá nhiều, băng gạc đã tháo, không cần quấn lại nữa.

 

Vết thương lộ ra rất rõ, không biết sau này có để lại sẹo hay không.

 

Tối hôm đó, Giang Yến Chu lặp đi lặp lại vài lần dáng vẻ muốn nói gì đó với tôi, cuối cùng trước lúc tôi đi ngủ, anh cầm điện thoại tới, hỏi:

 

“Trong máy anh có một album ảnh riêng, chỉ nhập mật khẩu mới mở được. Em có biết mật khẩu không?”

 

Anh hỏi với vẻ hơi lúng túng.

 

Dạo này anh dùng Face ID cũng quen rồi. Tôi đã nói cho anh biết mật mã mở khóa màn hình và mã thanh toán.

 

Xem ra đều không đúng để mở khóa album kia.

 

Tôi nhìn giao diện anh đưa cho, có chút bất ngờ.

 

Trước giờ tôi không biết điện thoại của Giang Yến Chu lại có cả album riêng được khóa mật khẩu.

 

Tôi không biết mật khẩu đó.

 

“Anh chắc chắn muốn để em thử chứ?” – Tôi đã cầm điện thoại trong tay, vẫn quay đầu hỏi anh một lần nữa.

 

Dù là vợ chồng ngủ chung giường, cũng không thể đảm bảo mọi thứ đều minh bạch tuyệt đối.

 

Tôi chưa từng kiểm tra điện thoại của Giang Yến Chu, nên cũng không rõ bên trong có gì.

 

Giang Yến Chu nghe vậy khựng lại một lúc, rồi vẫn khẽ đáp một tiếng “Ừ.”

 

“Em không phải là… vợ anh sao?”

 

Chữ “vợ” đó, anh nói nhỏ đến mức gần như chỉ chính anh mới nghe thấy.

 

Khóe môi tôi khẽ cong lên, một nụ cười vụt qua rất nhanh, nhẹ đến mức gần như không để lại dấu vết.

 

10

 

Giang Yến Chu là người rất có "nghi thức", mỗi mật khẩu anh đặt đều mang ý nghĩa riêng.

 

Tôi thử một vài dãy số, nhưng toàn báo sai.

 

Xem ra cái album riêng tư kia đúng là "bí mật thật sự" của anh ấy.

 

Lúc đầu tôi cũng không tò mò lắm, nhưng khi mấy lần nhập sai không mở được, cảm giác bị giấu giếm khiến trí tò mò của tôi bị kích thích phải xem thử bên trong rốt cuộc là gì..

 

Suy nghĩ một lúc, tôi thử thêm một dãy số nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mở được.

 

Cảm xúc còn chưa kịp trào dâng, tôi đã thấy nội dung trong album.

 

Giang Yến Chu cũng ghé đầu sang nhìn. Album đó chỉ có vài trăm bức ảnh, mà tất cả đều là tôi.

 

Một số ảnh là từ bài đăng trên mạng xã hội của tôi, một số là ảnh anh chụp khi hẹn hò, hoặc ảnh hai chúng tôi chụp chung.

 

Nhưng đáng nói nhất là có rất nhiều ảnh tôi chưa từng thấy qua, rõ ràng là ảnh “chụp lén”.

 

Tôi vuốt về phía đầu album, tấm đầu tiên là ảnh tôi đang ngồi trong một quán cà phê.

 

Góc chụp giống như từ bên ngoài quán hướng vào.

 

Trông cũng đẹp, có điều thời gian chụp bức ảnh đó, lúc ấy tôi vẫn chưa hề quen biết Giang Yến Chu.

 

Theo lý thì khi đó anh cũng không nên biết tôi.

 

Tôi rời mắt khỏi màn hình, nhìn sang khuôn mặt của Giang Yến Chu bên cạnh.

 

Anh không nhớ gì cả, chắc cũng không biết “mình của trước kia” lại âm thầm tích lũy cả một album ảnh vợ như thế này trong điện thoại.

 

“Tại sao ảnh của em lại được để riêng vào một album bí mật thế này?” – Tôi hỏi – “Mà còn không ít là ảnh chụp trộm nữa.”

 

Giang Yến Chu không giải thích được.

 

Ánh mắt anh trốn tránh, vành tai lại bắt đầu đỏ, lại "chín" thêm lần nữa.

 

Anh muốn lấy lại điện thoại, nhưng tôi nhanh tay hơn, tắt màn hình trước.

 

“…”

 

Tôi đặt lại điện thoại vào tay anh, nhưng Giang Yến Chu không rời đi.

 

Anh nhìn tôi chăm chú, đuôi mắt hơi rũ xuống, có vẻ đang lưỡng lự điều gì.

 

“Mật khẩu là gì vậy?” – Sau cùng, anh vẫn lên tiếng hỏi, ánh mắt mang theo sự thấp thỏm.

 

Tôi khẽ cười, cũng không làm khó anh, đọc ra dãy số.

 

“Anh biết dãy số đó có ý nghĩa gì không?” – Tôi hỏi.

 

Dù mặt đỏ như gấc, nhưng Giang Yến Chu vẫn cố gắng lắng nghe câu trả lời.

 

“Là ngày chúng ta lần đầu hôn nhau.”

 

Tôi nhìn vào môi anh, cười nói.

 

Hồng Trần Vô Định

Nếu là Giang Yến Chu trước khi mất trí, lúc này hẳn đã lập tức cúi đầu hôn tôi rồi. Nhưng người trước mặt bây giờ là “chồng mất trí”, bị tôi trêu đùa xong còn biết xấu hổ.

 

Khá thú vị.

 

Giang Yến Chu ôm điện thoại, mặt mơ màng đi vào phòng.

 

Căn nhà này khắp nơi đều là dấu vết cuộc sống chung của hai chúng tôi, không khó để anh nhận ra trước kia chúng tôi từng thân mật, từng gần gũi đến mức nào.

 

Tôi từng tranh thủ thời gian dẫn anh đi tái khám, xác định sức khỏe không có vấn đề gì lớn, chỉ là trí nhớ vẫn chưa phục hồi.

 

Ba chồng tôi, đồng chí Lão Giang  cũng đến thăm vài lần, đến xem thử cậu con trai đang trong “thời kỳ nổi loạn” này.

 

Nhưng không biết sao, mỗi lần hai cha con gặp nhau là lại cãi nhau chí chóe.

 

Cãi đến mức ông than thở: “Chuẩn bài rồi đấy, thằng con trai 18 tuổi của ba ngày xưa đã chọc điên người ta y như thế này."

 

“…”

 

Một người cha vừa nhớ thương, vừa không nhịn được mà muốn mang chổi ra dạy lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Số ký tự: 0