Chồng Tôi Sau Khi Mất Trí Nhớ Đã Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Chương 7
Ba Tích Nhất Khẩu
2025-03-27 09:03:50
11
Tôi không phải ngày nào cũng ở nhà. Khi tôi đi làm, Giang Yến Chu thường ở nhà một mình hoặc ra ngoài đi dạo.
Nhưng vốn dĩ tôi đã lớn tuổi hơn anh một chút, giờ lại thêm chuyện Giang Yến Chu có tâm trí mới chỉ 18 tuổi, nên tôi không thể không lo lắng. Trước khi anh ra ngoài, tôi dặn anh tốt nhất hãy gửi định vị cho tôi.
Tối hôm đó tôi có một buổi xã giao. Sau khi kết thúc, tôi mở điện thoại ra thấy tin nhắn của Giang Yến Chu gửi từ một tiếng trước, nói có bạn hẹn tụ tập, đã chia sẻ vị trí.
Tôi nhìn vào định vị, là một hội sở cao cấp.
Bạn bè của Giang Yến Chu cũng không ít. Trước đây như Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ đều là bạn thân thật sự, kiểu biết rõ từ trong ra ngoài.
Nhưng đã là người thì ai mà chẳng có vài mối quan hệ “bạn xã giao”.
Tôi lo lắng không biết anh giờ mất trí nhớ, lỡ bị ai đó lợi dụng, còn giúp đếm tiền hộ nữa thì khổ.
Tôi nhắn tin hỏi anh mấy giờ xong, tôi đến đón về.
Chưa đầy một phút sau anh đã trả lời: “Giờ có thể đến đón rồi.”
Tôi từng đến hội sở đó vài lần, dựa theo số phòng anh đưa, tôi tìm tới trước cửa.
Cửa phòng chỉ khép hờ, bên trong không có nhạc, chỉ có tiếng người trò chuyện.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang khoác vai Giang Yến Chu, vừa rót rượu vừa nói:
“Em nói này, Giang ca. Anh không nhớ gì chuyện trước kia, cũng không biết đã quen vợ anh thế nào. Vậy hay là ly hôn đi, tìm người mới còn hơn.”
“Anh xem, cô ta vốn đã lớn tuổi hơn anh, gia thế cũng chẳng xứng tầm. Giờ anh còn là ‘18 tuổi’ cơ mà, nếu mãi không nhớ lại thì định sống với một bà chị hơn 10 tuổi cả đời à?”
“Anh điều kiện thế này, muốn tìm kiểu con gái nào mà chẳng được?”
Tôi đứng ngoài cửa, còn đang do dự không biết có nên vào hay không, thì bên trong vang lên giọng của Giang Yến Chu:
“Cậu có vấn đề à? Người ta bảo: ‘Thà phá mười ngôi chùa còn hơn chia rẽ một cặp vợ chồng’. Tôi yên lành, cậu khuyên tôi ly hôn? Cậu cũng tệ lắm rồi đấy.”
“Nhưng anh mất trí nhớ mà?”
“Tôi mất trí nhớ, nhưng có nói là không thích vợ tôi đâu!”
Phía sau tôi, một nhân viên phục vụ mang trái cây tới, thấy tôi đứng chặn cửa thì lễ phép hỏi: “Xin hỏi chị có cần giúp gì không ạ?”
Tôi nghiêng người tránh đường, đúng lúc ấy cửa bị đẩy ra.
Người trong phòng đều nhìn ra ngoài.
Tôi chạm mắt với Giang Yến Chu.
Anh lập tức đứng dậy, bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên lườm người kia một cái:
“Vợ tôi tới đón tôi về rồi.”
“…”
Cho đến khi anh theo tôi lên xe, vẫn im lặng suốt đoạn đường.
Tôi nhìn anh dưới ánh sáng yếu ớt trong xe, thấy sắc mặt anh hơi ửng đỏ.
“Uống nhiều lắm à?” – Tôi hỏi.
Giang Yến Chu cúi mắt: “Không nhiều lắm.”
Hồng Trần Vô Định
Nhưng lời thì vậy, lúc xuống xe, bước chân anh hơi loạng choạng, rõ là đã uống không ít.
Trên đường lên lầu, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Người đó bảo mấy năm gần đây bọn anh thân thiết, nên anh mới tới.”
Bảy năm ký ức biến mất, lòng anh cũng khó tránh khỏi cảm giác bối rối.
Tôi gật đầu: “Nếu người ta thật sự muốn thân thiết với anh, mà lại biết anh mất trí nhớ, thì sao lại thừa nhận là chỉ quen biết sơ sơ được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ anh cũng đã nghĩ thông suốt, nên không nói gì thêm.
Vào nhà, tôi đi tắm trước.
Ra khỏi phòng tắm thì thấy Giang Yến Chu đã mặc đồ ngủ, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ chính.
Bình thường anh rất ít khi vào đây, trừ lúc cần lấy đồ.
Có vẻ anh cũng vừa mới tắm xong, tóc còn hơi rối, vết sẹo trên trán vẫn rõ ràng nhưng dưới ánh đèn mờ, đường nét gương mặt anh thật sự rất đẹp.
Tôi hỏi: “Anh ngồi đây làm gì?”
12
“Em đang giận à?” – Giang Yến Chu bất ngờ hỏi.
Câu này khiến tôi hơi ngạc nhiên.
“Sao lại hỏi vậy?”
Giang Yến Chu ngẩng đầu nhìn tôi: “Không biết… chỉ là có cảm giác em đang giận.”
“Em không giận.” – Tôi phủ nhận.
“Có đấy.” – Anh lại chắc nịch.
Tôi bật cười: “Vậy anh nói thử xem, em giận vì điều gì?”
Ánh mắt Giang Yến Chu vẫn không rời khỏi tôi: “Không biết. Nên mới hỏi.”
Cũng thông minh đấy, nhưng chưa đủ.
Tôi bật cười khẽ, định bước đi thì bị anh giữ tay lại.
“Chị.” – Anh khẽ gọi một tiếng.
Tôi sững người.
Giang Yến Chu kéo tôi lại gần hơn, ngửa đầu nhìn tôi, đuôi mắt hơi cụp xuống, mang theo vẻ tủi thân không rõ lý do.
Dù là trước hay sau khi mất trí, tôi vẫn lớn tuổi hơn Giang Yến Chu, gọi tôi một tiếng “chị” nghe cũng hợp lý.
Vấn đề là… hiện tại tâm lý của anh chỉ mới 18 tuổi, mà tôi thì đã 28, tôi thật sự hơn anh đúng 10 tuổi.
“Anh chẳng nhớ gì cả, cũng chưa hiểu gì về em. Em không nói, thì anh biết sao được?”
Tôi im lặng một lúc, rồi nói: “Anh còn chưa hồi phục hẳn, ai cho anh ra ngoài uống rượu?”
Giang Yến Chu: “…”
“Xin lỗi… sẽ không có lần sau nữa.” – Anh vội vàng xin lỗi, nhưng giọng nói lại mang theo chút uất ức.
Anh vẫn nắm tay tôi. Hương sữa tắm trên người anh hòa với mùi của tôi, tạo nên một thứ gì đó… mập mờ khó tả.
“Em không có gì đâu. Anh về nghỉ ngơi đi.”
Tôi nói vậy, nhưng Giang Yến Chu không buông tay, ngược lại còn vòng tay ôm lấy eo tôi.
Anh đang ngồi, tôi đứng, nên khi cúi đầu xuống, vừa vặn thấy ánh mắt anh hơi mơ hồ.
Giây tiếp theo, anh vùi cả gương mặt vào lồng n.g.ự.c tôi.
Anh đang ôm tôi.
Giọng nói khẽ khàng vang lên: “Anh đã cố hết sức để nhớ lại… nhưng vẫn không thể. Nếu mãi không nhớ ra được… thì em có định bỏ anh không?”
“Em nói bỏ anh khi nào?”
Anh vẫn ôm chặt, tiếp tục kể tội: “Em lạnh nhạt với anh. Anh có xem tin nhắn cũ của chúng ta… không giống bây giờ. Bây giờ em đi làm là không thèm để ý đến anh nữa.”
“…”
Tôi không phải ngày nào cũng ở nhà. Khi tôi đi làm, Giang Yến Chu thường ở nhà một mình hoặc ra ngoài đi dạo.
Nhưng vốn dĩ tôi đã lớn tuổi hơn anh một chút, giờ lại thêm chuyện Giang Yến Chu có tâm trí mới chỉ 18 tuổi, nên tôi không thể không lo lắng. Trước khi anh ra ngoài, tôi dặn anh tốt nhất hãy gửi định vị cho tôi.
Tối hôm đó tôi có một buổi xã giao. Sau khi kết thúc, tôi mở điện thoại ra thấy tin nhắn của Giang Yến Chu gửi từ một tiếng trước, nói có bạn hẹn tụ tập, đã chia sẻ vị trí.
Tôi nhìn vào định vị, là một hội sở cao cấp.
Bạn bè của Giang Yến Chu cũng không ít. Trước đây như Chu Chẩn Ân và Tạ Tri Mộ đều là bạn thân thật sự, kiểu biết rõ từ trong ra ngoài.
Nhưng đã là người thì ai mà chẳng có vài mối quan hệ “bạn xã giao”.
Tôi lo lắng không biết anh giờ mất trí nhớ, lỡ bị ai đó lợi dụng, còn giúp đếm tiền hộ nữa thì khổ.
Tôi nhắn tin hỏi anh mấy giờ xong, tôi đến đón về.
Chưa đầy một phút sau anh đã trả lời: “Giờ có thể đến đón rồi.”
Tôi từng đến hội sở đó vài lần, dựa theo số phòng anh đưa, tôi tìm tới trước cửa.
Cửa phòng chỉ khép hờ, bên trong không có nhạc, chỉ có tiếng người trò chuyện.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang khoác vai Giang Yến Chu, vừa rót rượu vừa nói:
“Em nói này, Giang ca. Anh không nhớ gì chuyện trước kia, cũng không biết đã quen vợ anh thế nào. Vậy hay là ly hôn đi, tìm người mới còn hơn.”
“Anh xem, cô ta vốn đã lớn tuổi hơn anh, gia thế cũng chẳng xứng tầm. Giờ anh còn là ‘18 tuổi’ cơ mà, nếu mãi không nhớ lại thì định sống với một bà chị hơn 10 tuổi cả đời à?”
“Anh điều kiện thế này, muốn tìm kiểu con gái nào mà chẳng được?”
Tôi đứng ngoài cửa, còn đang do dự không biết có nên vào hay không, thì bên trong vang lên giọng của Giang Yến Chu:
“Cậu có vấn đề à? Người ta bảo: ‘Thà phá mười ngôi chùa còn hơn chia rẽ một cặp vợ chồng’. Tôi yên lành, cậu khuyên tôi ly hôn? Cậu cũng tệ lắm rồi đấy.”
“Nhưng anh mất trí nhớ mà?”
“Tôi mất trí nhớ, nhưng có nói là không thích vợ tôi đâu!”
Phía sau tôi, một nhân viên phục vụ mang trái cây tới, thấy tôi đứng chặn cửa thì lễ phép hỏi: “Xin hỏi chị có cần giúp gì không ạ?”
Tôi nghiêng người tránh đường, đúng lúc ấy cửa bị đẩy ra.
Người trong phòng đều nhìn ra ngoài.
Tôi chạm mắt với Giang Yến Chu.
Anh lập tức đứng dậy, bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên lườm người kia một cái:
“Vợ tôi tới đón tôi về rồi.”
“…”
Cho đến khi anh theo tôi lên xe, vẫn im lặng suốt đoạn đường.
Tôi nhìn anh dưới ánh sáng yếu ớt trong xe, thấy sắc mặt anh hơi ửng đỏ.
“Uống nhiều lắm à?” – Tôi hỏi.
Giang Yến Chu cúi mắt: “Không nhiều lắm.”
Hồng Trần Vô Định
Nhưng lời thì vậy, lúc xuống xe, bước chân anh hơi loạng choạng, rõ là đã uống không ít.
Trên đường lên lầu, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Người đó bảo mấy năm gần đây bọn anh thân thiết, nên anh mới tới.”
Bảy năm ký ức biến mất, lòng anh cũng khó tránh khỏi cảm giác bối rối.
Tôi gật đầu: “Nếu người ta thật sự muốn thân thiết với anh, mà lại biết anh mất trí nhớ, thì sao lại thừa nhận là chỉ quen biết sơ sơ được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ anh cũng đã nghĩ thông suốt, nên không nói gì thêm.
Vào nhà, tôi đi tắm trước.
Ra khỏi phòng tắm thì thấy Giang Yến Chu đã mặc đồ ngủ, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ chính.
Bình thường anh rất ít khi vào đây, trừ lúc cần lấy đồ.
Có vẻ anh cũng vừa mới tắm xong, tóc còn hơi rối, vết sẹo trên trán vẫn rõ ràng nhưng dưới ánh đèn mờ, đường nét gương mặt anh thật sự rất đẹp.
Tôi hỏi: “Anh ngồi đây làm gì?”
12
“Em đang giận à?” – Giang Yến Chu bất ngờ hỏi.
Câu này khiến tôi hơi ngạc nhiên.
“Sao lại hỏi vậy?”
Giang Yến Chu ngẩng đầu nhìn tôi: “Không biết… chỉ là có cảm giác em đang giận.”
“Em không giận.” – Tôi phủ nhận.
“Có đấy.” – Anh lại chắc nịch.
Tôi bật cười: “Vậy anh nói thử xem, em giận vì điều gì?”
Ánh mắt Giang Yến Chu vẫn không rời khỏi tôi: “Không biết. Nên mới hỏi.”
Cũng thông minh đấy, nhưng chưa đủ.
Tôi bật cười khẽ, định bước đi thì bị anh giữ tay lại.
“Chị.” – Anh khẽ gọi một tiếng.
Tôi sững người.
Giang Yến Chu kéo tôi lại gần hơn, ngửa đầu nhìn tôi, đuôi mắt hơi cụp xuống, mang theo vẻ tủi thân không rõ lý do.
Dù là trước hay sau khi mất trí, tôi vẫn lớn tuổi hơn Giang Yến Chu, gọi tôi một tiếng “chị” nghe cũng hợp lý.
Vấn đề là… hiện tại tâm lý của anh chỉ mới 18 tuổi, mà tôi thì đã 28, tôi thật sự hơn anh đúng 10 tuổi.
“Anh chẳng nhớ gì cả, cũng chưa hiểu gì về em. Em không nói, thì anh biết sao được?”
Tôi im lặng một lúc, rồi nói: “Anh còn chưa hồi phục hẳn, ai cho anh ra ngoài uống rượu?”
Giang Yến Chu: “…”
“Xin lỗi… sẽ không có lần sau nữa.” – Anh vội vàng xin lỗi, nhưng giọng nói lại mang theo chút uất ức.
Anh vẫn nắm tay tôi. Hương sữa tắm trên người anh hòa với mùi của tôi, tạo nên một thứ gì đó… mập mờ khó tả.
“Em không có gì đâu. Anh về nghỉ ngơi đi.”
Tôi nói vậy, nhưng Giang Yến Chu không buông tay, ngược lại còn vòng tay ôm lấy eo tôi.
Anh đang ngồi, tôi đứng, nên khi cúi đầu xuống, vừa vặn thấy ánh mắt anh hơi mơ hồ.
Giây tiếp theo, anh vùi cả gương mặt vào lồng n.g.ự.c tôi.
Anh đang ôm tôi.
Giọng nói khẽ khàng vang lên: “Anh đã cố hết sức để nhớ lại… nhưng vẫn không thể. Nếu mãi không nhớ ra được… thì em có định bỏ anh không?”
“Em nói bỏ anh khi nào?”
Anh vẫn ôm chặt, tiếp tục kể tội: “Em lạnh nhạt với anh. Anh có xem tin nhắn cũ của chúng ta… không giống bây giờ. Bây giờ em đi làm là không thèm để ý đến anh nữa.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro