Bạch Huyên Trai
Đang cập nhật
2025-03-17 08:16:43
Một lúc lâu sau, hắn hơi ấp úng, khó khăn mở miệng:
"Ngươi… ngươi đã nhìn thấy hết rồi?"
Ta giật mình ngẩng phắt đầu lên.
Gương mặt đỏ bừng của Lâm Tử Huyên như một con tôm luộc chín, hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, trong ánh mắt còn lấp lánh một tầng sương ẩm ướt, hàng lông mi dài run run, trông giống như đoá đỗ quyên ướt sương trên sườn núi sau cơn mưa.
Trái tim ta lập tức lỡ một nhịp.
Sau đó, ta lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi:
"Không, ta chẳng thấy gì cả!"
Thấy hắn vẫn trừng mắt nhìn mình, ta lập tức đổi giọng:
"Chỉ… chỉ thấy một chút xíu thôi."
Hắn nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào ta, không nói một lời.
Ta căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, đứng đơ như tượng gỗ.
Trên trang đầu tiên của quyển sổ nhỏ này, hắn viết rằng ta là kẻ keo kiệt.
Có thể thấy, trong mắt hắn, ấn tượng về ta thật sự chẳng ra gì.
Mấy trang sau chắc cũng không khá hơn, toàn là những lời phàn nàn, chán ghét về ta.
Hơn nữa, sau khi Dung Bạch xuất hiện—
Nàng ta xinh đẹp, dịu dàng, là nữ trung hào kiệt, trong lòng mang hoài bão non sông, đôi mắt ôm trọn cả trời đất, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu nữ tử lý tưởng của hắn.
Ta dám chắc trong đó chắc chắn có vô số lời khen dành cho nàng ta.
Nghĩ đến đây, cơn khó chịu trong lòng càng dâng lên, ta bỗng cảm thấy mất đi động lực để phản bác, cũng chẳng còn hứng thú muốn xem tiếp quyển sổ nữa.
Thế là, ta khô cứng thừa nhận:
"Không được sự cho phép của ngươi đã tự tiện vào phòng, còn lén đọc sổ của ngươi, là ta sai.
Sau này sẽ không có lần sau.
Xin lỗi, ta còn phải đi bàn chuyện với phụ thân, ta đi trước đây."
Thở dài một hơi, ta xoay người, vừa định bước đi thì—
Một bàn tay ấm áp đột ngột bắt lấy tay ta.
Ta ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Lâm Tử Huyên trở nên vô cùng kỳ lạ, giọng nói của hắn có chút căng cứng, nghe cũng không được tự nhiên:
"Vậy… ngươi thấy thế nào?"
Ta sững sờ, trong lòng dâng lên một cơn giận không thể kiểm soát.
Thấy thế nào?
Ta đâu phải tác giả, mà có thể nhìn ra được cái gì chứ?
Chẳng lẽ hắn muốn ta tự mình thừa nhận, ta không bằng Dung Bạch, thì hắn mới vui sao?
Càng nghĩ càng bực bội, ta ngước mắt nhìn hắn, đầy thất vọng, rồi chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng rút tay ra, giọng nói có chút khô khốc:
"Hai ngươi đúng là trời sinh một cặp."
Khoá rồi, chìa khóa ta nuốt luôn rồi, được chưa?
Lông mày Lâm Tử Huyên khẽ nhíu lại, đôi môi hơi hé ra, như muốn nói gì đó.
Nhưng ta không đợi hắn mở miệng, lập tức chặn trước:
"Nếu ngươi đã khỏi hẳn rồi, vậy thì đi đi."
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Sau hôm đó—
Ta và hắn chính thức bước vào cuộc chiến tranh lạnh.
Nói là chiến tranh lạnh, nhưng thực chất là ta tự nhốt mình trong phòng, một mình giận dỗi.
Hôm nay, như thường lệ, ta ôm sách ngồi trong phòng, nhưng ánh mắt lại không hề dán vào trang sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Ta uể oải ngước mắt lên, thì thấy phụ thân ta bước vào, trên tay cầm một hộp bánh.
"Ta đến thăm cô con gái xinh đẹp, tốt bụng của ta đây. Con có ở đây không?"
Ta nằm bò ra bàn, lười biếng đáp:
"Người đến muộn rồi, nàng Ninh Tang Giản xinh đẹp và tốt bụng của người đã không còn nữa."
"Nàng ấy mất đi tình yêu, đã hắc hóa rồi."
Phụ thân ta bật cười, đặt hộp bánh lên bàn, mở ra, bên trong là năm chiếc bánh màu xanh lục nhỏ nhắn, được chạm trổ hoa văn tinh xảo, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng.
Ta hít sâu một hơi, không nhịn được ngồi thẳng người dậy.
Thấy thế, ánh mắt phụ thân ta lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói:
"Tang Tang, đây là bánh của một tiệm mới mở trong kinh thành. Nghe nói bánh ở đây cực kỳ ngon, mỗi ngày chỉ bán mười hộp, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu."
^^
"Ồ? Chỉ bán mười hộp mỗi ngày?"
Cách marketing này…
Sao ta thấy quen quen vậy?
Ta dùng ngón tay bẻ một miếng, đưa lên miệng cắn một cái.
Vỏ bánh mềm mịn, hương vị ngọt thanh, vừa cho vào miệng đã tan ngay lập tức, cảm giác nhẹ nhàng như đang ăn đậu hũ non.
Phụ thân ta vuốt râu, cười híp mắt hỏi:
"Thế nào? Ngon chứ?"
Ta không đáp, trực tiếp nhét nốt nửa miếng bánh còn lại vào miệng, hai bên má phồng lên, hàm hồ nói:
"Ngon lắm!"
Vừa nói, ta vừa với tay lấy thêm một miếng nữa, nhưng đột nhiên dừng lại, sau đó đặt bánh về lại hộp.
"Sao thế? Không ăn nữa à?"
Ta cầm khăn lau miệng, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
"Ta muốn để lại một cái cho Lâm Tử Huyên nếm thử."
Ánh mắt phụ thân ta đầy thâm ý, vỗ nhẹ lên vai ta, cười nói:
"Không cần giữ lại đâu, hắn có hai hộp rồi."
"Cái gì?!"
Ta trợn tròn mắt.
"Phụ thân! Con mới là con gái ruột của người!"
"Sao hắn có hai hộp, còn con chỉ có một hộp?"
Ta đập bàn đứng dậy, tức giận bất bình:
"Không được! Con phải qua đó lấy lại một hộp mới được!"
Thật ra…
Ta chỉ muốn tìm một cái cớ để đi gặp hắn thôi.
Vừa nói, ta vừa lén lút liếc cha mình bằng khóe mắt, thấy ông cười như không cười, ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Bỗng nhiên, ta thấy chột dạ.
Thực ra, ta chỉ muốn tìm cớ để gặp Lâm Tử Huyên.
Chắc cha ta… không nhận ra đâu nhỉ?
Ta vội vàng bước nhanh ra cửa, nhưng mới đi được nửa đường, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Ta sững người, quay đầu lại, do dự hỏi cha:
"Tiệm bánh mới mở này… có phải tên là Bạch Huyên Trai không?"
Cha ta kinh ngạc:
"Đúng vậy, Tang Tang, sao con biết?"
Ta không trả lời, cụp mắt xuống, bực bội cắn môi, cảm giác khó chịu đột nhiên dâng trào trong lồng ngực.
Sau một lúc, ta cố lấy lại vẻ bình tĩnh, hỏi cha:
"Cha, hộp bánh này không phải cha mua, đúng không?"
Cha ta thản nhiên đáp:
"Dĩ nhiên không phải rồi, cha đâu có bản lĩnh lớn như vậy! Đây là do Dung tướng quân mang tới phủ, kể cả hai hộp của Tử Huyên cũng do nàng ta tự tay đưa đến."
Quả nhiên!
Ta cắn răng nghiến lợi, âm thầm mắng chửi trong lòng.
Quả nhiên Dung Bạch không dễ dàng bỏ cuộc như vậy!
"Ngươi… ngươi đã nhìn thấy hết rồi?"
Ta giật mình ngẩng phắt đầu lên.
Gương mặt đỏ bừng của Lâm Tử Huyên như một con tôm luộc chín, hắn tức giận trừng mắt nhìn ta, trong ánh mắt còn lấp lánh một tầng sương ẩm ướt, hàng lông mi dài run run, trông giống như đoá đỗ quyên ướt sương trên sườn núi sau cơn mưa.
Trái tim ta lập tức lỡ một nhịp.
Sau đó, ta lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi:
"Không, ta chẳng thấy gì cả!"
Thấy hắn vẫn trừng mắt nhìn mình, ta lập tức đổi giọng:
"Chỉ… chỉ thấy một chút xíu thôi."
Hắn nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào ta, không nói một lời.
Ta căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, đứng đơ như tượng gỗ.
Trên trang đầu tiên của quyển sổ nhỏ này, hắn viết rằng ta là kẻ keo kiệt.
Có thể thấy, trong mắt hắn, ấn tượng về ta thật sự chẳng ra gì.
Mấy trang sau chắc cũng không khá hơn, toàn là những lời phàn nàn, chán ghét về ta.
Hơn nữa, sau khi Dung Bạch xuất hiện—
Nàng ta xinh đẹp, dịu dàng, là nữ trung hào kiệt, trong lòng mang hoài bão non sông, đôi mắt ôm trọn cả trời đất, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu nữ tử lý tưởng của hắn.
Ta dám chắc trong đó chắc chắn có vô số lời khen dành cho nàng ta.
Nghĩ đến đây, cơn khó chịu trong lòng càng dâng lên, ta bỗng cảm thấy mất đi động lực để phản bác, cũng chẳng còn hứng thú muốn xem tiếp quyển sổ nữa.
Thế là, ta khô cứng thừa nhận:
"Không được sự cho phép của ngươi đã tự tiện vào phòng, còn lén đọc sổ của ngươi, là ta sai.
Sau này sẽ không có lần sau.
Xin lỗi, ta còn phải đi bàn chuyện với phụ thân, ta đi trước đây."
Thở dài một hơi, ta xoay người, vừa định bước đi thì—
Một bàn tay ấm áp đột ngột bắt lấy tay ta.
Ta ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Lâm Tử Huyên trở nên vô cùng kỳ lạ, giọng nói của hắn có chút căng cứng, nghe cũng không được tự nhiên:
"Vậy… ngươi thấy thế nào?"
Ta sững sờ, trong lòng dâng lên một cơn giận không thể kiểm soát.
Thấy thế nào?
Ta đâu phải tác giả, mà có thể nhìn ra được cái gì chứ?
Chẳng lẽ hắn muốn ta tự mình thừa nhận, ta không bằng Dung Bạch, thì hắn mới vui sao?
Càng nghĩ càng bực bội, ta ngước mắt nhìn hắn, đầy thất vọng, rồi chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng rút tay ra, giọng nói có chút khô khốc:
"Hai ngươi đúng là trời sinh một cặp."
Khoá rồi, chìa khóa ta nuốt luôn rồi, được chưa?
Lông mày Lâm Tử Huyên khẽ nhíu lại, đôi môi hơi hé ra, như muốn nói gì đó.
Nhưng ta không đợi hắn mở miệng, lập tức chặn trước:
"Nếu ngươi đã khỏi hẳn rồi, vậy thì đi đi."
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Sau hôm đó—
Ta và hắn chính thức bước vào cuộc chiến tranh lạnh.
Nói là chiến tranh lạnh, nhưng thực chất là ta tự nhốt mình trong phòng, một mình giận dỗi.
Hôm nay, như thường lệ, ta ôm sách ngồi trong phòng, nhưng ánh mắt lại không hề dán vào trang sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Ta uể oải ngước mắt lên, thì thấy phụ thân ta bước vào, trên tay cầm một hộp bánh.
"Ta đến thăm cô con gái xinh đẹp, tốt bụng của ta đây. Con có ở đây không?"
Ta nằm bò ra bàn, lười biếng đáp:
"Người đến muộn rồi, nàng Ninh Tang Giản xinh đẹp và tốt bụng của người đã không còn nữa."
"Nàng ấy mất đi tình yêu, đã hắc hóa rồi."
Phụ thân ta bật cười, đặt hộp bánh lên bàn, mở ra, bên trong là năm chiếc bánh màu xanh lục nhỏ nhắn, được chạm trổ hoa văn tinh xảo, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng.
Ta hít sâu một hơi, không nhịn được ngồi thẳng người dậy.
Thấy thế, ánh mắt phụ thân ta lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói:
"Tang Tang, đây là bánh của một tiệm mới mở trong kinh thành. Nghe nói bánh ở đây cực kỳ ngon, mỗi ngày chỉ bán mười hộp, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu."
^^
"Ồ? Chỉ bán mười hộp mỗi ngày?"
Cách marketing này…
Sao ta thấy quen quen vậy?
Ta dùng ngón tay bẻ một miếng, đưa lên miệng cắn một cái.
Vỏ bánh mềm mịn, hương vị ngọt thanh, vừa cho vào miệng đã tan ngay lập tức, cảm giác nhẹ nhàng như đang ăn đậu hũ non.
Phụ thân ta vuốt râu, cười híp mắt hỏi:
"Thế nào? Ngon chứ?"
Ta không đáp, trực tiếp nhét nốt nửa miếng bánh còn lại vào miệng, hai bên má phồng lên, hàm hồ nói:
"Ngon lắm!"
Vừa nói, ta vừa với tay lấy thêm một miếng nữa, nhưng đột nhiên dừng lại, sau đó đặt bánh về lại hộp.
"Sao thế? Không ăn nữa à?"
Ta cầm khăn lau miệng, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
"Ta muốn để lại một cái cho Lâm Tử Huyên nếm thử."
Ánh mắt phụ thân ta đầy thâm ý, vỗ nhẹ lên vai ta, cười nói:
"Không cần giữ lại đâu, hắn có hai hộp rồi."
"Cái gì?!"
Ta trợn tròn mắt.
"Phụ thân! Con mới là con gái ruột của người!"
"Sao hắn có hai hộp, còn con chỉ có một hộp?"
Ta đập bàn đứng dậy, tức giận bất bình:
"Không được! Con phải qua đó lấy lại một hộp mới được!"
Thật ra…
Ta chỉ muốn tìm một cái cớ để đi gặp hắn thôi.
Vừa nói, ta vừa lén lút liếc cha mình bằng khóe mắt, thấy ông cười như không cười, ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Bỗng nhiên, ta thấy chột dạ.
Thực ra, ta chỉ muốn tìm cớ để gặp Lâm Tử Huyên.
Chắc cha ta… không nhận ra đâu nhỉ?
Ta vội vàng bước nhanh ra cửa, nhưng mới đi được nửa đường, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Ta sững người, quay đầu lại, do dự hỏi cha:
"Tiệm bánh mới mở này… có phải tên là Bạch Huyên Trai không?"
Cha ta kinh ngạc:
"Đúng vậy, Tang Tang, sao con biết?"
Ta không trả lời, cụp mắt xuống, bực bội cắn môi, cảm giác khó chịu đột nhiên dâng trào trong lồng ngực.
Sau một lúc, ta cố lấy lại vẻ bình tĩnh, hỏi cha:
"Cha, hộp bánh này không phải cha mua, đúng không?"
Cha ta thản nhiên đáp:
"Dĩ nhiên không phải rồi, cha đâu có bản lĩnh lớn như vậy! Đây là do Dung tướng quân mang tới phủ, kể cả hai hộp của Tử Huyên cũng do nàng ta tự tay đưa đến."
Quả nhiên!
Ta cắn răng nghiến lợi, âm thầm mắng chửi trong lòng.
Quả nhiên Dung Bạch không dễ dàng bỏ cuộc như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro