Chấp Niệm Một Đời

Chương 8:

Đang cập nhật

2025-03-17 08:16:43

Trời dần chuyển tối, chẳng mấy chốc đã đến giờ dùng cơm.

Do đơn hàng lớn của Dung Bạch, cha ta mấy ngày nay hầu như đều ở lại kho lương, hôm nay e là cũng chưa thể về, vì thế bữa tối chỉ có ta và Lâm Tử Huyên.

Còn  Mã Lăng Thự ?

Hắn nói gần đây gặp được chân ái, muốn giảm cân, không ăn tối.

Vừa ngồi vào bàn, ta liền cảm nhận được ánh nhìn của Lâm Tử Huyên.

Hắn ngước mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn ta một cái.

Nhưng ta không muốn đối diện với hắn, cũng chẳng buồn chào hỏi, chỉ lặng lẽ cúi đầu, chăm chú xúc từng thìa cơm.

 

Hôm nay, trên bàn toàn những món ta thích: cá khổng tước, sư tử đầu om, măng non nấu tủy gà, đậu hủ ngọc bích...

Đặc biệt là món cá khổng tước, cá được bày thành dáng xòe đuôi như chim công, đầu cá ngậm một viên ngọc xanh, toàn thân cá ngập trong nước sốt sóng sánh, màu sắc bắt mắt, mùi thơm nức mũi.

Thế nhưng ta lại không hề động đũa, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào hư không.

 

Đột nhiên, một miếng cá được gắp vào bát của ta.

Ta ngẩng đầu nhìn người đối diện, nhất thời không biết nói gì.

 

Lâm Tử Huyên mím môi, giọng điệu cứng nhắc:

"Nhìn ta làm gì? Không phải ngươi thích ăn món này nhất sao?"

 

Ta sửng sốt: "Sao ngươi biết ta thích ăn cá khổng tước…?"

 

Hắn im lặng một lúc lâu, rồi mới trầm giọng nói:

"... Vài ngày trước, Ninh bá bá có nhắc đến."

 

Lòng ta bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

"Cha ta tìm ngươi à?"

^^

 

Lâm Tử Huyên hơi cau mày, dường như không muốn nhắc tới chuyện này.

Hắn khẽ nghiêng người về phía ta, môi hé mở, định nói gì đó.

Nhưng ánh mắt ta lại vô tình bắt gặp một vật—

Chiếc nhẫn ngọc bích trên tay hắn.

 

Ta lập tức nghiêng người tới gần, chăm chú nhìn kỹ hơn.

Cảm giác hơi thở của ta phả lên mặt hắn, khiến Lâm Tử Huyên cứng đờ, hàng mi dài run nhẹ một cái, khóe mắt có chút rung động khó hiểu. 

Nhưng lúc này, toàn bộ tâm trí ta đều tập trung vào chiếc nhẫn kia.

 

Chiếc nhẫn ngọc này, ta từng thấy trong thư phòng cha ta.

Lúc nhỏ, ta thấy nó đẹp, liền xin cha cho ta chơi thử.

Cha ta lập tức vui vẻ đưa cho ta, ta vừa xoay xoay nó trên tay vừa cười trêu: "Cha dễ dàng cho ta như vậy, chắc nó chẳng đáng bao nhiêu bạc nhỉ?"

Ai ngờ, cha ta cười híp mắt, giơ một ngón tay lên, bảo: "Giá của nó là một ngàn lượng bạc đấy."

Lúc ấy ta mới biết nó quý giá đến mức nào, liền trả lại ngay lập tức.

 

Vậy mà bây giờ...

Nó lại nằm trên tay Lâm Tử Huyên.

 

Ta lập tức hiểu ra:

Cha ta đúng là đã tốn không ít công sức cho chuyện chung thân đại sự của ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bảo sao, dạo gần đây thái độ của Lâm Tử Huyên đối với ta đã thay đổi, không còn cự tuyệt rõ ràng như trước.

Mỗi lần ta chào hỏi, hắn sẽ đáp lại, vừa rồi còn chủ động gắp thức ăn cho ta.

 

Như có một mũi kim đ.â.m vào tim ta.

Ta đột ngột đứng dậy, ánh mắt không gợn sóng nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Huyên, thấy hắn thoáng bối rối.

Khoảnh khắc sau, ta xoay người rời đi.

 

Một đêm đầy sương lạnh.

Ánh trăng mỏng manh, vắt ngang bầu trời tĩnh lặng.

Ta ngồi bên hồ nước, chống cằm, thì thào với bóng đêm:

“Có lẽ… ta ngay từ đầu đã sai rồi.”

“Có lẽ, ta không nên thay đổi cốt truyện ngay từ đầu.”

……………..

Ta lặng lẽ lẻn vào phòng Lâm Tử Huyên.

Phòng này do chính ta sắp xếp.

Từng vật trang trí, từng bức họa treo trên tường, thậm chí cả hương liệu đốt trong phòng…

Tất cả đều giống y như căn phòng trước đây của hắn ở Tướng phủ.

Ta biết hắn thích đàn.

Nên ta cố tình mang cây cổ cầm quý giá nhất của đại ca đặt ở đây.

Bước vào trong, mùi hương quen thuộc nhè nhẹ vương vấn trong không gian.

Hương trầm này…

Là mùi hương trên người hắn vào đêm ta gặp hắn lần đầu tiên.

Ta nhẹ nhàng lướt qua bàn trà, chạm vào những tập sách xếp ngay ngắn trên giá.

Sau một hồi tìm kiếm, ta cuối cùng cũng phát hiện ra nó.

Cuốn sổ nhỏ màu đen, đặt ngay ngắn trong ngăn tủ.

Ta biết rõ, đây là nhật ký của hắn.

Trong nguyên tác, Lâm Tử Huyên có thói quen viết lại những chuyện xảy ra trong ngày, đặc biệt là những sự việc liên quan đến Dung Bạch.

Vậy nên…

Nếu muốn biết hắn đang nghĩ gì, chỉ cần đọc nó là đủ!

Tay ta khẽ run khi lật ra trang đầu tiên.

Vừa nhìn vào câu đầu tiên, ta suýt nữa cắn nát môi.

“Nàng ta đúng là đồ keo kiệt! Ta đường đường là con trai Tể tướng, tại sao lại chỉ đáng giá hai trăm năm mươi lượng chứ! Tức c.h.ế.t ta! Tức c.h.ế.t ta!”

Ta: "……"

Ta chớp mắt một cái, cảm xúc lẫn lộn khó tả.

Mặc dù đây không phải điều đáng tự hào gì, nhưng ít nhất, hắn cũng không quên ghi nhớ về ta.

Ngay lúc ta chuẩn bị lật sang trang tiếp theo…

Một giọng nói sắc bén đột ngột vang lên sau lưng.

"Ninh Tang Giản! Ngươi làm gì trong phòng ta!"

Tay ta run b.ắ.n lên, quyển sổ nhỏ trong tay lập tức rơi xuống đất với một tiếng "bịch" giòn tan.

Thời gian như ngừng lại trong ba giây.

Ta bừng tỉnh, vội vàng cúi xuống nhặt lên.

Nhưng ngay lúc đó, đôi mắt đen của Lâm Tử Huyên chợt co rút mạnh, hắn lao đến, giật phắt quyển sổ từ tay ta, ôm chặt vào lòng như bảo vệ báu vật, sắc mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

Hắn đưa một ngón tay run rẩy chỉ vào ta, giọng đầy căng thẳng:

"Ngươi… ngươi… ngươi sao có thể tùy tiện lục lọi đồ của người khác!"

Ta đứng sững, mặt cũng đỏ lên như bị thiêu cháy, trong lòng có chút chột dạ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Ta… ta… ta xin lỗi!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chấp Niệm Một Đời

Số ký tự: 0