Chấp Niệm Một Đời

Hai trăm năm mư...

Đang cập nhật

2025-03-17 08:16:43

1.

Ngày ta cập kê, tuyết rơi rất lớn, hắn nói muốn thoái hôn…

Hắn ngạo nghễ, ánh mắt sáng quắc, cầm hai trăm năm mươi lượng bạc đến đòi hủy bỏ hôn ước.

Ta chỉ biết lắc đầu thở dài.

"Năm trăm lượng."

Ta chẳng buồn ngẩng đầu, tay khảy bàn tính lách cách. Thanh âm lanh lảnh tựa ngọc châu rơi trên mâm, đối với ta là dễ nghe, nhưng lại khơi dậy lửa giận của người trước mặt.

"Tang Giản, trêu đùa ta, nàng thấy thú vị lắm sao?"

Trước mặt ta là một thiếu niên áo đỏ, tóc vấn ngọc quan, môi son răng ngà, mi mục như họa, tuấn tú bất phàm, giờ phút này lại toát lên vẻ nộ khí xung thiên.

"Hôm qua nàng nói rõ ràng là hai trăm năm mươi lượng! Sao qua một đêm đã đổi ý?! Quả thực là đồ con buôn đáng ghét!"

Ta khẽ liếc mắt, thấy miếng ngọc bội bạch chi bên hông chàng đã biến mất, trong lòng hiểu rõ, thản nhiên nói: "Hôm nay ta cập kê."

Hắn nhất thời chưa phản ứng kịp, "Hôm nay nàng cập kê thì liên quan gì đến ta, chẳng lẽ còn mơ tưởng ta tặng lễ vật cập kê cho nàng? Đừng hòng!"

Nói đoạn, hắn chợt khựng lại, do dự giây lát, nghiến răng hỏi: "Nàng... hôm nay thực sự cập kê?"

Ta nhìn hắn không đáp.

Hắn bướng bỉnh quay mặt đi, giọng nói mang theo vài phần phiền não, "Ta nói cho nàng hay, hiện tại trên người ta không có một văn tiền!"

Thấy ta vẫn im lặng, hắn quay đầu lại, có chút giận quá hóa thẹn:

"Rốt cuộc tại sao nàng lại nuốt lời? Đã nói chỉ cần ta gom đủ hai trăm năm mươi lượng bạc, nàng sẽ đồng ý giải trừ hôn ước, bây giờ lại nói muốn năm trăm lượng, nữ nhân này, trong miệng nàng có nổi một câu thật lòng không!"

"Ta đã nói, hôm nay ta cập kê."

"Thì liên quan gì đến việc nàng đòi năm trăm lượng bạc!"

Ta nhướng mày, "Cập kê, có nghĩa là ta sắp có thể gả cho chàng, vậy thì giá trị của người cập kê đương nhiên sẽ tăng, chàng tưởng là vé trẻ con giảm nửa giá chắc?"

Hắn không hiểu "vé trẻ con giảm nửa giá" là gì, nhưng lại hiểu rõ câu nói phía trước, mặt đỏ bừng, ấp úng nửa ngày không thốt nên lời, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái, vội vàng để lại một câu:

"Ta sẽ quay lại!"

Rồi xoay người rời đi, mang theo dáng vẻ tẩu vi thượng sách.

Ta ngẩn người một lúc, bỗng bật cười thành tiếng.

Cười rồi, một giọt lệ rơi xuống.

2

Hắn tên là Lâm Tử Huyên, con trai của tội thần.

Phụ thân hắn trước kia là tể tướng đương triều, một năm trước vì tội tham ô ngân lượng cứu tế thiên tai, bỏ túi riêng, khiến hàng ngàn bách tính c.h.ế.t đói mà bị xử trảm cả nhà.

Hoàng thượng nhân từ, đã tha cho đứa con nhỏ của Lâm tể tướng.

Ta tên là Ninh Tang Giản, là con gái duy nhất của Ninh gia.

Ninh gia là thương nhân buôn lương, mấy năm nay thiên tai liên miên, dù phụ thân ta không nhân cơ hội nâng giá lương thực, Ninh gia cũng kiếm được bộn tiền, quả thực có thể xưng là cực phú.

Theo lẽ thường, ta và Lâm Tử Huyên không nên có bất kỳ quan hệ gì.

Nhưng ta là người xuyên không.

^^

Ta biết Lâm Tử Huyên là nam chính của quyển sách này. Từng là thiếu niên tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, áo gấm cưỡi ngựa, một sớm trở thành con trai tội thần, chịu đủ ánh mắt khinh miệt của thế nhân, còn không cẩn thận bị lừa bán làm tiểu quan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nữ chính là thanh mai trúc mã mà nam chính từng gặp một lần khi còn nhỏ, vì ca ca của nữ chính từ nhỏ ốm yếu, nữ chính liền giả nam trang thay thế ca ca tòng quân chinh chiến, cũng lập được chút công danh.

Câu chuyện bắt đầu, khi một trận chiến kết thúc, mấy phó tướng lôi kéo nữ chính đi uống rượu mua vui, nữ chính hết mực từ chối, quyết không đi, các phó tướng thấy sắc mặt nữ chính phức tạp, dường như có điều khó nói, mấy người bàn bạc, liền kéo nữ chính đến tiểu quan quán, vừa hay gặp nam chính bị nhốt trong lồng sắt, thân thể trần trụi, mặt đầy nhục nhã, bị người ta ra giá đấu giá.

Nhưng dù rơi vào tình cảnh này, nam chính vẫn tỏa hào quang, trên người ẩn ẩn toát ra khí chất cao ngạo lạnh lùng, cô độc bất khuất.

Cái khí thế vương giả này suýt chút nữa làm ta lóa mắt.

Đúng vậy, lúc đó ta cũng có mặt.

Ta đi xem náo nhiệt.

"Các vị, đây là hàng cực phẩm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, non nớt như da trẻ sơ sinh, còn mịn màng hơn cả trứng gà bóc vỏ, còn thân hình này, quả thật là vưu vật trời sinh! Các vị lão gia phải nắm chắc cơ hội nhé!"

Mụ tú bà vừa dứt lời, lập tức có một gã đàn ông béo phệ chảy nước dãi, không màng thể diện, gào lên: "Ta ra hai mươi lượng!"

Nam chính lập tức đỏ mắt, nhưng ta đoán là tức giận, trong lòng chàng chắc hẳn đang nghĩ, ta đường đường là con trai tể tướng, sao chỉ đáng giá hai mươi lượng bạc!

May thay, có người theo sau ra giá.

"Năm mươi lượng!"

"Một trăm lượng!"

"Một trăm mười lượng!"

Ta vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa quan sát thần sắc của nam chính, thấy chàng tuy vẫn mang vẻ mặt nhục nhã, nhưng sự tức giận trong mắt đã nhạt đi chút ít.

Ta khựng tay đang cầm hạt dưa lại, trong lòng mắng thầm một vạn câu, nam chính này quả nhiên rất quan tâm đến giá trị bản thân.

"Hai trăm lượng! Còn ai ra giá cao hơn hai trăm lượng không?" Mụ tú bà quét mắt nhìn đám đông, thấy không ai lên tiếng, liền nói: "Vậy vưu vật này thuộc về Mã công tử!"

Ta sững sờ, sao lại là Mã công tử? Còn nữ chính đâu?

Theo cốt truyện gốc, nữ chính bị ép đến đây không phải nên nhất kiến chung tình với nam chính, sau đó ra giá cao mua nam chính về phủ sao?

Nữ chính còn phải dạy nam chính võ nghệ, binh pháp, thuật chinh chiến, yêu mến chàng, đề bạt chàng, tin tưởng chàng, để chàng từ một tiểu tướng trở thành đại tướng quân khiến kẻ địch nghe danh đã sợ mất mật.

Nhưng chung quy là tuổi trẻ ngông cuồng, thế sự xoay vần, lòng người khó lường. Nam chính đắc thế, nữ chính bắt đầu nghi kỵ nam chính, hai người nảy sinh hiềm khích, cuối cùng đao kiếm tương tàn, nam chính vong mạng dưới đao của nữ chính, nữ chính cả đời sống trong hối hận.

Đúng vậy, đây là một kết thúc bi thương (BE).

Nhưng vấn đề là, nữ chính đâu?

Nữ chính đáng lẽ phải vung tiền như rác mua nam chính đâu rồi?

Đợi ta hoàn hồn, nuốt nước miếng, phát hiện vị trí của nữ chính đã sớm không còn ai, chỉ còn lại mấy chén trà đã cạn.

Tâm trạng xem kịch lập tức tan biến, ta theo bản năng nhìn về phía nam chính——

Đôi mắt vốn đã mang theo oán hận, trong nháy mắt bùng lên sự hận thù kinh người, tựa như một ngọn lửa vĩnh kiếp không tắt, làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo đến có chút yêu dị, môi bị cắn chặt, m.á.u tươi từ khóe môi tràn ra, chảy xuống cần cổ trắng nõn, tạo nên một vẻ đẹp thê lương quyết tuyệt.

Ta không thể không thừa nhận, ta có chút biến thái.

Ta đã nhất kiến chung tình với nam chính như vậy.

Tim ta đập nhanh không kiểm soát, đầu óc trống rỗng, ta chỉ nghe thấy giọng nói của mình giả vờ bình tĩnh:

3

"Hai trăm năm mươi lượng!"

Gã đàn ông vốn tưởng nam chính trên đài đã là vật trong tay mình đỏ mặt tía tai, khuôn mặt tầm thường lập tức nhăn nhúm lại, hắn hung hăng đập bàn:

"Là kẻ nào! Kẻ nào dám tranh người với bổn thiếu gia!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chấp Niệm Một Đời

Số ký tự: 0