Tây Tử Hồ
Đang cập nhật
2025-03-17 08:16:43
10
Tây Tử Hồ nằm ở phía tây kinh thành, hai bên được bao bọc bởi núi non trùng điệp, khe suối uốn lượn. Giữa hồ lúc này chỉ có một con thuyền đơn sơ nhưng không kém phần thanh nhã. Bốn phía buông rèm lụa trắng, nửa che nửa hở, khiến bóng dáng hai người trên thuyền mơ hồ hiện lên.
Mùa thu, mặt hồ phảng phất hơi lạnh.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy vị công tử áo trắng cầm chiếc áo choàng bên cạnh, dịu dàng khoác lên người thiếu niên áo đỏ. Dáng người thanh tú mà mảnh mai của thiếu niên ấy được phủ kín dưới lớp áo choàng rộng lớn, càng lộ rõ sự kiên cường yếu ớt. Nhìn mà muốn thương tiếc, cũng khiến người ta nổi điên, muốn phá vỡ vẻ quật cường ấy.
Ta đứng trên bến tàu, cảnh tượng yên bình như tranh vẽ trước mắt tựa như một lưỡi d.a.o bén nhọn đ.â.m vào tim ta.
Mã Lăng Thự còn nói Lâm Tử Huyên có lẽ cũng thích ta, nhưng bây giờ xem ra chẳng đáng tin chút nào.
Bởi vì hai người họ đứng cạnh nhau thực sự quá xứng đôi.
Ta cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, gió lạnh từ mặt hồ không chút nể nang mà luồn thẳng vào vết thương ấy.
Đau quá.
"Ninh tiểu thư, hôm nay cô cũng đến chèo thuyền sao?"
Ta hoàn hồn, thấy một người đàn ông đội mũ, có vẻ là thuyền phu, đang tò mò nhìn ta. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, làn da rám nắng, đôi tay rắn chắc mạnh mẽ, chắc là do chèo thuyền nhiều năm mà thành.
Ta nhìn ánh mắt đầy mong chờ của ông ta, trong lòng thoáng hiểu ra – chắc là muốn kiếm chút tiền từ ta đây mà.
Chỉ tiếc rằng ông ta sẽ thất vọng rồi.
Ta bình thản lắc đầu: "Không, ta muốn về rồi."
Không ngờ thuyền phu gãi đầu, nói: "Ta cứ tưởng Ninh tiểu thư đứng đây chăm chú nhìn con thuyền đằng trước, thực ra là đang mong mỏi được du ngoạn trên hồ hôm nay. Nếu Ninh tiểu thư không có ý định đó, thì thật tốt, ta cũng không cần bận tâm nữa."
Ta nhíu mày: "Thật tốt... là sao?"
"Hôm nay Dung tướng quân đã bao toàn bộ thuyền trên Tây Tử Hồ, chỉ để cùng bằng hữu du ngoạn, không muốn bị ai quấy rầy. Vậy nên, dù Ninh tiểu thư có muốn chèo thuyền, e rằng cũng không được đâu."
Nghe vậy, ta lập tức bốc hỏa.
Trong nguyên tác, Dung Bạch hoàn toàn không làm vậy, hôm đó trên Tây Tử Hồ thuyền bè tấp nập, tiếng cười nói rôm rả. Bây giờ nàng ta lại bao trọn cả cái hồ này, nói chỉ để ở bên Lâm Tử Huyên ư?
Sợ là đang nhắm vào ta thì đúng hơn.
Ta lại ngước mắt nhìn về phía hai người họ, bàn tay siết chặt, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ điên cuồng.
Ta hít sâu một hơi, quay sang thuyền phu: "Đại thúc, nàng ta trả ông bao nhiêu bạc để bao thuyền, ta trả ông gấp mười..."
Đôi mắt thuyền phu lập tức sáng rực: "Ba mươi lượng!"
Chữ "gấp mười" suýt chút nữa bật ra khỏi miệng ta thì lập tức bị nuốt lại, ta trừng mắt: "Nhiều vậy sao?!"
Dung Bạch đúng là ra tay hào phóng thật!
"Ngài nói gấp mười phải không? Ninh tiểu thư quả nhiên hào phóng, ra tay còn rộng rãi hơn cả Dung tướng quân nữa!" Thuyền phu ánh mắt sáng rỡ, không chỉ tự động bổ sung lời ta, còn tranh thủ nịnh hót một tràng.
Ra tay rộng rãi hơn Dung Bạch...
Xong rồi, đây là vừa đạp người khác xuống vừa nâng ta lên.
Ta thích!
Thấy ta không nói gì, thuyền phu lại nhỏ giọng nhắc nhở: "Ninh tiểu thư, Dung gia là danh môn vọng tộc, Dung tướng quân còn là trụ cột triều đình, nay lại được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân, rất được Hoàng thượng coi trọng. Hôm nay ta đã chèo thuyền cho cô, lỡ sau này bị nàng ta truy cứu, e rằng khó thoát tội. Ba trăm lượng, không quá đáng chứ?"
Ta nghiến răng.
Đúng là không quá đáng, nhưng mấy ngày nay ta gần như đã tiêu sạch tiền tiết kiệm, gom góp khắp nơi cũng chỉ có hai trăm lượng, còn là tiền tiêu vặt tháng sau ứng trước.
Vẫn thiếu một trăm lượng, biết làm sao bây giờ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khoan đã!
Tiền tiêu vặt mỗi tháng của Mã Lăng Thự vừa đúng một trăm lượng…
Ánh mắt ta thoáng ánh lên một tia kiên quyết, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại.
Xin lỗi nhé, Mã Lăng Thự.
...
Lúc này, thuyền đã gần đến giữa hồ, mặt nước phản chiếu ánh nắng, gió nhẹ thổi qua, gợn lên những vòng sóng lấp lánh, từng lớp từng lớp lan rộng.
Ta quay đầu, chỉ thấy thuyền phu hưng phấn như vừa ăn trúng thuốc bổ, hăng hái chèo thuyền ngược dòng lao về phía trước.
Ta thầm thở dài, theo đuổi nam nhân đúng là tốn kém mà.
Khoảng cách đến thuyền của Dung Bạch chỉ còn tám, chín mét, nhưng hai người bọn họ dường như đang trò chuyện rất tập trung, ngay cả một con thuyền to như thế này đang tiến đến gần cũng không hay biết!
Mà trên khuôn mặt của Lâm Tử Huyên, không biết từ khi nào đã phủ một tầng đỏ nhàn nhạt, càng làm nổi bật vẻ thanh tú.
Ta chăm chú nhìn hai người bọn họ, bàn tay dưới ống tay áo khẽ run lên.
Giận quá! Giận c.h.ế.t mất!
Ta đen mặt quay đi, đang định bảo thuyền phu chèo nhanh hơn, thì chợt nghe thấy "tõm" một tiếng lớn, ta vội vàng ngoảnh lại, trên thuyền bỗng dưng không còn thấy bóng dáng của Lâm Tử Huyên đâu nữa!
"Lâm Tử Huyên!"
Ta hét lên, lòng hoảng loạn.
Dung Bạch nhìn thấy ta, trước tiên hơi sững sờ, sau đó trong mắt nàng dâng lên một tia phức tạp, thế nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: "Ninh tiểu thư."
Ta kinh ngạc đến mức c.h.ế.t lặng.
Dung Bạch thực sự thích Lâm Tử Huyên sao?
Không phải trong truyện nàng ta điên cuồng vì hắn, sẵn sàng đ.â.m đầu vào tường vì hắn sao?
Lâm Tử Huyên không biết bơi mà!
Nàng ta không xuống cứu cũng đành, lại còn có thời gian chào ta?
Thật nực cười!
Ta giận điên lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, rồi lập tức dời ánh mắt về phía mặt hồ phẳng lặng không chút động tĩnh, không cần suy nghĩ gì nữa, ta nhảy xuống nước.
Nước hồ lạnh buốt lập tức bao phủ toàn thân ta, cái lạnh xuyên thấu vào da thịt.
Thực ra ta cũng không giỏi bơi lội, nhưng tình huống cấp bách thế này, chẳng kịp nghĩ nhiều, ta không thể để Lâm Tử Huyền gặp chuyện được.
Nhưng cuối cùng, ta đã chứng minh rằng làm người không thể quá liều lĩnh
Sau khi chìm xuống nước, chưa kịp bơi được mấy mét, ta đã cảm thấy tai ù đi, cơ thể ngày càng nặng trĩu, xung quanh chỉ còn tiếng nước chảy dồn dập.
^^
"Tang Giản!"
Trước khi mất ý thức, dường như ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ta khẽ mở mắt, thấp thoáng thấy một bóng dáng áo đỏ đang lao đến chỗ mình.
Ta há miệng muốn cầu cứu, nhưng chỉ có nước hồ lạnh lẽo tràn vào cổ họng.
Sau đó, là một cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực, một cơn đau buốt khi nước lạnh len qua cổ họng.
Mi mắt ta nặng trĩu, dần dần khép lại.
"Tang Giản!"
Tây Tử Hồ nằm ở phía tây kinh thành, hai bên được bao bọc bởi núi non trùng điệp, khe suối uốn lượn. Giữa hồ lúc này chỉ có một con thuyền đơn sơ nhưng không kém phần thanh nhã. Bốn phía buông rèm lụa trắng, nửa che nửa hở, khiến bóng dáng hai người trên thuyền mơ hồ hiện lên.
Mùa thu, mặt hồ phảng phất hơi lạnh.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy vị công tử áo trắng cầm chiếc áo choàng bên cạnh, dịu dàng khoác lên người thiếu niên áo đỏ. Dáng người thanh tú mà mảnh mai của thiếu niên ấy được phủ kín dưới lớp áo choàng rộng lớn, càng lộ rõ sự kiên cường yếu ớt. Nhìn mà muốn thương tiếc, cũng khiến người ta nổi điên, muốn phá vỡ vẻ quật cường ấy.
Ta đứng trên bến tàu, cảnh tượng yên bình như tranh vẽ trước mắt tựa như một lưỡi d.a.o bén nhọn đ.â.m vào tim ta.
Mã Lăng Thự còn nói Lâm Tử Huyên có lẽ cũng thích ta, nhưng bây giờ xem ra chẳng đáng tin chút nào.
Bởi vì hai người họ đứng cạnh nhau thực sự quá xứng đôi.
Ta cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, gió lạnh từ mặt hồ không chút nể nang mà luồn thẳng vào vết thương ấy.
Đau quá.
"Ninh tiểu thư, hôm nay cô cũng đến chèo thuyền sao?"
Ta hoàn hồn, thấy một người đàn ông đội mũ, có vẻ là thuyền phu, đang tò mò nhìn ta. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, làn da rám nắng, đôi tay rắn chắc mạnh mẽ, chắc là do chèo thuyền nhiều năm mà thành.
Ta nhìn ánh mắt đầy mong chờ của ông ta, trong lòng thoáng hiểu ra – chắc là muốn kiếm chút tiền từ ta đây mà.
Chỉ tiếc rằng ông ta sẽ thất vọng rồi.
Ta bình thản lắc đầu: "Không, ta muốn về rồi."
Không ngờ thuyền phu gãi đầu, nói: "Ta cứ tưởng Ninh tiểu thư đứng đây chăm chú nhìn con thuyền đằng trước, thực ra là đang mong mỏi được du ngoạn trên hồ hôm nay. Nếu Ninh tiểu thư không có ý định đó, thì thật tốt, ta cũng không cần bận tâm nữa."
Ta nhíu mày: "Thật tốt... là sao?"
"Hôm nay Dung tướng quân đã bao toàn bộ thuyền trên Tây Tử Hồ, chỉ để cùng bằng hữu du ngoạn, không muốn bị ai quấy rầy. Vậy nên, dù Ninh tiểu thư có muốn chèo thuyền, e rằng cũng không được đâu."
Nghe vậy, ta lập tức bốc hỏa.
Trong nguyên tác, Dung Bạch hoàn toàn không làm vậy, hôm đó trên Tây Tử Hồ thuyền bè tấp nập, tiếng cười nói rôm rả. Bây giờ nàng ta lại bao trọn cả cái hồ này, nói chỉ để ở bên Lâm Tử Huyên ư?
Sợ là đang nhắm vào ta thì đúng hơn.
Ta lại ngước mắt nhìn về phía hai người họ, bàn tay siết chặt, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ điên cuồng.
Ta hít sâu một hơi, quay sang thuyền phu: "Đại thúc, nàng ta trả ông bao nhiêu bạc để bao thuyền, ta trả ông gấp mười..."
Đôi mắt thuyền phu lập tức sáng rực: "Ba mươi lượng!"
Chữ "gấp mười" suýt chút nữa bật ra khỏi miệng ta thì lập tức bị nuốt lại, ta trừng mắt: "Nhiều vậy sao?!"
Dung Bạch đúng là ra tay hào phóng thật!
"Ngài nói gấp mười phải không? Ninh tiểu thư quả nhiên hào phóng, ra tay còn rộng rãi hơn cả Dung tướng quân nữa!" Thuyền phu ánh mắt sáng rỡ, không chỉ tự động bổ sung lời ta, còn tranh thủ nịnh hót một tràng.
Ra tay rộng rãi hơn Dung Bạch...
Xong rồi, đây là vừa đạp người khác xuống vừa nâng ta lên.
Ta thích!
Thấy ta không nói gì, thuyền phu lại nhỏ giọng nhắc nhở: "Ninh tiểu thư, Dung gia là danh môn vọng tộc, Dung tướng quân còn là trụ cột triều đình, nay lại được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân, rất được Hoàng thượng coi trọng. Hôm nay ta đã chèo thuyền cho cô, lỡ sau này bị nàng ta truy cứu, e rằng khó thoát tội. Ba trăm lượng, không quá đáng chứ?"
Ta nghiến răng.
Đúng là không quá đáng, nhưng mấy ngày nay ta gần như đã tiêu sạch tiền tiết kiệm, gom góp khắp nơi cũng chỉ có hai trăm lượng, còn là tiền tiêu vặt tháng sau ứng trước.
Vẫn thiếu một trăm lượng, biết làm sao bây giờ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khoan đã!
Tiền tiêu vặt mỗi tháng của Mã Lăng Thự vừa đúng một trăm lượng…
Ánh mắt ta thoáng ánh lên một tia kiên quyết, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại.
Xin lỗi nhé, Mã Lăng Thự.
...
Lúc này, thuyền đã gần đến giữa hồ, mặt nước phản chiếu ánh nắng, gió nhẹ thổi qua, gợn lên những vòng sóng lấp lánh, từng lớp từng lớp lan rộng.
Ta quay đầu, chỉ thấy thuyền phu hưng phấn như vừa ăn trúng thuốc bổ, hăng hái chèo thuyền ngược dòng lao về phía trước.
Ta thầm thở dài, theo đuổi nam nhân đúng là tốn kém mà.
Khoảng cách đến thuyền của Dung Bạch chỉ còn tám, chín mét, nhưng hai người bọn họ dường như đang trò chuyện rất tập trung, ngay cả một con thuyền to như thế này đang tiến đến gần cũng không hay biết!
Mà trên khuôn mặt của Lâm Tử Huyên, không biết từ khi nào đã phủ một tầng đỏ nhàn nhạt, càng làm nổi bật vẻ thanh tú.
Ta chăm chú nhìn hai người bọn họ, bàn tay dưới ống tay áo khẽ run lên.
Giận quá! Giận c.h.ế.t mất!
Ta đen mặt quay đi, đang định bảo thuyền phu chèo nhanh hơn, thì chợt nghe thấy "tõm" một tiếng lớn, ta vội vàng ngoảnh lại, trên thuyền bỗng dưng không còn thấy bóng dáng của Lâm Tử Huyên đâu nữa!
"Lâm Tử Huyên!"
Ta hét lên, lòng hoảng loạn.
Dung Bạch nhìn thấy ta, trước tiên hơi sững sờ, sau đó trong mắt nàng dâng lên một tia phức tạp, thế nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: "Ninh tiểu thư."
Ta kinh ngạc đến mức c.h.ế.t lặng.
Dung Bạch thực sự thích Lâm Tử Huyên sao?
Không phải trong truyện nàng ta điên cuồng vì hắn, sẵn sàng đ.â.m đầu vào tường vì hắn sao?
Lâm Tử Huyên không biết bơi mà!
Nàng ta không xuống cứu cũng đành, lại còn có thời gian chào ta?
Thật nực cười!
Ta giận điên lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, rồi lập tức dời ánh mắt về phía mặt hồ phẳng lặng không chút động tĩnh, không cần suy nghĩ gì nữa, ta nhảy xuống nước.
Nước hồ lạnh buốt lập tức bao phủ toàn thân ta, cái lạnh xuyên thấu vào da thịt.
Thực ra ta cũng không giỏi bơi lội, nhưng tình huống cấp bách thế này, chẳng kịp nghĩ nhiều, ta không thể để Lâm Tử Huyền gặp chuyện được.
Nhưng cuối cùng, ta đã chứng minh rằng làm người không thể quá liều lĩnh
Sau khi chìm xuống nước, chưa kịp bơi được mấy mét, ta đã cảm thấy tai ù đi, cơ thể ngày càng nặng trĩu, xung quanh chỉ còn tiếng nước chảy dồn dập.
^^
"Tang Giản!"
Trước khi mất ý thức, dường như ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ta khẽ mở mắt, thấp thoáng thấy một bóng dáng áo đỏ đang lao đến chỗ mình.
Ta há miệng muốn cầu cứu, nhưng chỉ có nước hồ lạnh lẽo tràn vào cổ họng.
Sau đó, là một cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực, một cơn đau buốt khi nước lạnh len qua cổ họng.
Mi mắt ta nặng trĩu, dần dần khép lại.
"Tang Giản!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro