Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 94:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Khương Dao nghiền nát ức gà và tôm luộc, trộn với rau củ thái hạt lựu và hai lòng đỏ trứng gà, trộn đều. Chỉ cần đơn giản vậy là đã có một bữa ăn cho mèo hoàn chỉnh.

Cô đẩy chiếc bát nhỏ về phía chú mèo con, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó và thủ thỉ, "Mau ăn đi nào, Phát Tài ăn nhiều để lớn lên khỏe mạnh, ta còn chờ dạy con nhào lộn nữa đấy."

“Phát Tài” là cái tên mà Khương Dao đặt cho chú mèo con, như một kỷ niệm về giấc mơ làm giàu khi cô còn ở thế giới trước.

Quả nhiên đúng như những lời khuyên từ cộng đồng nuôi mèo, chú mèo nhỏ ngửi qua một cái là mê ngay, lập tức nằm rạp xuống, từ tốn ăn từng miếng, thỉnh thoảng dùng đôi mắt vàng óng ánh ngước nhìn người chủ nhân tốt bụng đã cho nó ăn, tỏ lòng biết ơn.

Khương Dao mỉm cười nhìn chú mèo ăn uống, nhưng chợt nhớ lại chuyện lúc trước, cô không khỏi thở dài nhẹ, động tác vuốt ve mèo con cũng chậm dần.

Từ biểu hiện của Lâm Tố vừa rồi, Khương Dao đoán rằng kiếp trước cô có lẽ đã bị người khác ám hại.

Có lẽ Lâm Tố không hề bị nguy hiểm, cũng không biết viên ngọc bội đã biến mất bằng cách nào, rồi trở thành công cụ uy h.i.ế.p cô vào chỗ chết.

Thực ra, nếu kẻ thù thực sự muốn cô chết, dù Khương Dao không chấp nhận mối đe dọa đó, sợi lụa trắng vẫn sẽ siết chặt cổ cô.

Giá mà cô không kể chuyện này cho Lâm Tố, nhìn thấy biểu hiện tổn thương của ông lúc nãy, chỉ sợ ông sẽ tự trách mình vì cái c.h.ế.t của cô, rồi đi đến một góc nào đó để khóc.

Chú mèo nhỏ dường như cảm nhận được tâm trạng của cô trùng xuống, đang ăn dở thì dừng lại, cọ vào mắt cá chân Khương Dao, bộ lông mềm mại của nó khẽ chạm vào da cô, khiến cô thấy ngưa ngứa.

Khương Dao không nhịn được bật cười, quả nhiên là mèo của Lâm Tố chọn, Phát Tài rất hiểu ý người.

---

"Vi thần bái kiến điện hạ."

Khương Dao nghe thấy tiếng gọi mình từ phía sau, quay đầu lại thì thấy Lý Thanh Gia dẫn người từ cung Cảnh Nghi bước vào.

Từ sau cái c.h.ế.t của Lý Tầm An, Lý Thanh Gia có công lao tố giác, được giữ lại trong cung làm nữ quan.

Vừa để bảo vệ, vừa để giám sát, cô được Khương Phất Ngọc điều đến phục vụ bên cạnh, đúng vào vị trí của Bạch Ân.

"Lý đại nhân?"

Khương Dao đứng dậy, "Người đến đây có chuyện gì sao? Mẫu hoàng tìm ta có việc ư?"

Lý Thanh Gia đáp, "Bệ hạ nói muốn nói chuyện cùng điện hạ. Tối nay nếu điện hạ rảnh, có thể đến cung Cảnh Nghi dùng bữa. Lang quân cũng sẽ có mặt."

Khương Dao đáp, "Ta biết rồi, một lát nữa ta sẽ qua."

Lý Thanh Gia cúi chào Khương Dao, định quay đi, nhưng Khương Dao đã tinh mắt thấy băng gạc trên cổ cô, liền gọi lại.

"Lý đại nhân!"

Lý Thanh Gia quay lại, Khương Dao để lại chú mèo nhỏ, bước nhanh tới, "Lý đại nhân, vết thương trên cổ người đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Vết thương này ư?"

Lý Thanh Gia chạm nhẹ vào cổ, thoáng ngạc nhiên khi thấy Khương Dao bất ngờ quan tâm đến mình, nhưng vẫn cúi đầu đáp, "Đã khá hơn nhiều rồi, thần đa tạ điện hạ đã quan tâm."

Khương Dao quay sang bảo Lâm Xuân, "Mang hộp Ngọc Nhan Cao của ta đến đây."

Rồi cô nói với Lý Thanh Gia, "Lý đại nhân đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp, nếu để lại sẹo trên vết thương thì thật đáng tiếc. Người ta nói cao này có tác dụng trị sẹo rất tốt. Hộp ngọc cao mà ta dùng là do phụ thân đặc biệt tìm đến, có thêm sừng tê giác và các dược liệu giúp da liền lại nhanh chóng, hiệu quả hơn nhiều so với loại của Thái Y viện."

"Phụ thân làm rất nhiều, ta mới chỉ dùng một hộp mà vết thương trên đầu gần như đã khỏi hẳn. Phần còn lại bỏ không cũng chẳng ích gì, mà đại nhân bị thương, ta nghĩ có lẽ người sẽ cần đến nó."

Đối với mọi việc của Khương Dao, Lâm Tố luôn hết lòng chu đáo.

Dù Thái Y viện có sẵn cao dược trị sẹo, nhưng Lâm Tố cho rằng dược liệu của Thái Y viện đã cũ kỹ, hiệu quả không cao nên tự mình sưu tầm những dược liệu quý hơn để bào chế thành thuốc.

Ngọc cao do Lâm Tố làm có hiệu quả rõ rệt. Từ khi vết thương của Khương Dao liền sẹo, cô bôi đều đặn mỗi ngày, vết thương hồi phục rất nhanh.

Vết cắt sâu trên trán giờ đây không cần băng bó, chỉ còn lại một vết hồng nhạt, có mái tóc mỏng che phủ, gần như không thể nhìn thấy dấu vết nào.

Với tiến độ này, chỉ khoảng hai ba ngày nữa, vết thương sẽ hoàn toàn bị da mới che kín.

Lâm Xuân mang ngọc cao đến, Khương Dao dùng hai tay nhận lấy, đưa cho Lý Thanh Gia.

Hộp cao được trang trí tinh xảo bằng châu báu, đủ để hấp dẫn bất kỳ cô gái nào yêu cái đẹp.

Nhưng Lý Thanh Gia nhìn đôi mắt sáng ngời của Khương Dao, lại bối rối không biết có nên nhận hay không.

Nàng và Khương Dao chẳng có quan hệ gì, tại sao Khương Dao lại tặng món quà quý giá như vậy? Nhận cũng không yên tâm.

Nàng do dự một lát, rồi từ chối, "Điện hạ nên giữ lại, vi thần không dám nhận."

"Thứ quý giá đến mấy mà không đến tay người phù hợp thì cũng vô ích. Vết thương trên cổ của đại nhân là do phụ thân ta gây ra. Hộp ngọc cao này xem như là chút đền bù ta thay mặt phụ thân dành cho ngài. Đại nhân không cần nghĩ ngợi nhiều."

Nói rồi, Khương Dao vội vàng nhét hộp thuốc vào tay nàng, rồi lùi lại, không cho nàng cơ hội từ chối.

Cô biết tình cảnh hiện tại của Lý Thanh Gia.

Sau vụ việc của nhà họ Lý, gia tộc của nàng đã suy yếu. Là một kẻ phản bội, Lý Thanh Gia không còn cơ hội quay lại gia tộc để được đối xử như tiểu thư cao quý của nhà họ nữa. Trước đây nàng đã quen sống trong nhung lụa, nay phải chật vật từng đồng.

Khương Dao chỉ muốn chăm sóc những người mà cô có thể chăm sóc, một hộp ngọc cao, nếu có thể đổi lấy thiện cảm từ Lý Thanh Gia, cũng xem như món quà có giá trị.

Dù cho nàng ta hiểu lầm là mình có ý đồ xấu, cũng không sao.

Dù gì thì đồ đã tặng cho nàng ấy rồi, dùng hay không là chuyện của nàng ấy thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lý Thanh Gia có dáng vẻ xinh đẹp, cổ cao thanh mảnh, rất hợp với trang phục để lộ cổ.

Khương Dao nghĩ, nếu để lại vết sẹo trên cổ mà khiến nàng ấy tự ti, từ nay phải mặc đồ cao cổ, thì quả thật đáng tiếc.

Nhận được hộp ngọc cao, Lý Thanh Gia không tiện từ chối nữa, đành nói lời cảm ơn: "Đa tạ điện hạ ban thưởng."

...

Sau khi Lý Thanh Gia rời đi, Khương Dao cũng chuẩn bị đến gặp Khương Phất Ngọc.

Khương Dao biết rằng Lâm Tố đã kể cho Khương Phất Ngọc về việc cả cha cô và cô đều là người tái sinh.

Khương Phất Ngọc không có ký ức tiền kiếp, chỉ là thông qua lời kể của Lâm Tố mà biết một phần sự việc.

Kiếp trước, Lâm Tố không quay về cung, nên những chuyện xảy ra trong cung chỉ có mình Khương Dao biết rõ.

Khương Dao đoán rằng Khương Phất Ngọc gọi cô tới lần này cũng là để nói về những chuyện của kiếp trước.

Những chuyện đó, chẳng qua cũng chỉ là do Khương Dao ngu dại nên bị oan uổng, cuối cùng bị hại chết.

Nghĩ lại những ký ức đen tối ấy, Khương Dao cảm thấy chán nản, thực sự không muốn nhắc lại.

Cô nghĩ, may là Khương Phất Ngọc không có ký ức kiếp trước. Nếu không, cô cũng không biết phải đối mặt với mẹ mình như thế nào.

...

Trong cung Cảnh Nghi, Khương Phất Ngọc nhẹ nhàng vỗ về người đàn ông đang nức nở trong lòng, vừa trầm tư suy ngẫm về những gì hắn đã nói về "kiếp trước."

Thực ra, trước khi Lâm Tố tiết lộ về tiền kiếp, nàng tất nhiên có vài phần nghi ngờ.

Những ngày qua, nàng thường xuyên mơ thấy những cảnh tượng lạ lùng, trong mơ, dường như nàng đã trải qua cả một kiếp người.

Nàng không có ký ức tiền kiếp, nhưng từ những mảnh ghép trong giấc mơ và lời kể của Lâm Tố, nàng đã ghép lại được phần lớn những sự kiện đã xảy ra.

Kiếp trước, nàng không phát hiện ra âm mưu của Lý gia và Tương Dương Vương.

Người mà nàng tin tưởng nhất là Bạch Ân, đã nhiều lần đưa thuốc có pha lẫn đinh hương đến cho nàng, khiến sức khỏe của nàng dần suy kiệt, mục ruỗng, cuối cùng không thể cứu chữa được.

Điều đáng sợ hơn là, nàng không hề hay biết về loài hoa có khả năng kiểm soát tâm trí con người đó.

Đã nhiều lần, khi phát hiện ra lỗi lầm của Tương Dương Vương và Lý gia, nàng đã quyết tâm xử lý bọn họ. Thế nhưng đến phút chót, nàng lại dễ dàng tha thứ một cách kỳ lạ, khiến bọn họ ngày càng ngang ngược, thậm chí suýt nữa thành công đoạt ngôi, còn khiến con gái duy nhất của nàng c.h.ế.t yểu.

Kiếp trước, Khương Dao c.h.ế.t khi mới 16 tuổi.

Còn nàng và Lâm Tố, vì cái c.h.ế.t của con gái mà trở mặt thành thù.

Khi Lâm Tố nghe tin con gái chết, đã vượt ngàn dặm đường đến để đoạn tuyệt với nàng.

Theo lời kể của Lâm Tố, kiếp trước, nàng đã lên kế hoạch tổ chức Hồng Môn Yến vào dịp Nguyên Tiêu để dụ dỗ g.i.ế.c Ung Vương gia, nhưng tin tức bị Bạch Ân tiết lộ, nàng bị kẻ địch ra tay trước, bị ám sát và rơi vào hôn mê.

Khương Dao sau đó lại bị vu cáo là thủ phạm, bị giam vào thiên lao và chịu đựng *trân tá* đến chết.

Lâm Tố kể rằng, lúc ở trong ngục, Khương Dao đã chịu đựng hết mọi hình phạt, nhưng đến cuối cùng lại vì một miếng ngọc bội mà hiểu lầm hắn đã bị bắt cóc, cuối cùng vì để bảo vệ hắn mà cam chịu cái chết.

Thậm chí Tạ gia, vốn đứng ra bảo vệ Khương Dao, cũng bị quy kết là đồng phạm, cả gia đình bị lưu đày.

Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Khương Phất Ngọc dâng lên một nỗi sợ hãi, đồng thời cũng thấy may mắn, may mắn vì kiếp này mọi thứ đã được phát hiện kịp thời. Giờ đây, Lý Tầm An cùng Tương Dương Vương đều đã chết, tất cả đã khép lại, cũng coi như trả thù cho Khương Dao kiếp trước.

Nàng cũng dự định sẽ sớm thay đổi vị trí Thứ sử Kinh Châu, đưa một số người mới vào triều đình, những người còn lại của Lý gia sẽ bị áp chế bởi Công chúa Tân Thành, không thể làm nên sóng gió.

Tuy nhiên, sau khi làm hết mọi việc, Khương Phất Ngọc vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nhưng cụ thể điều gì lạ lùng, nàng cũng không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy không an yên trong lòng.

Không giống như Lâm Tố và Khương Dao có ký ức tiền kiếp, nàng chỉ có thể nhìn thấy một phần tiền kiếp qua những mảnh ghép trong giấc mơ và qua lời kể của Lâm Tố.

Nếu nàng cũng có ký ức kiếp trước, thì thật tốt biết bao.

Tiếng rên khe khẽ của người đàn ông trong lòng khiến Khương Phất Ngọc giật mình trở về thực tại.

Hắn vẫn đang nức nở, rõ ràng chuyện "A Chiêu kiếp trước c.h.ế.t là vì hắn" đã gây cho hắn một vết thương lòng sâu sắc.

Khương Phất Ngọc suy tư sâu xa, vẫn chưa kịp nhìn kỹ diện mạo của người trước mặt. Nhìn kỹ lại, tóc hắn rối tung, đôi mắt đỏ hoe, trong veo như nước thu, trông yếu đuối đáng thương, làm người ta không khỏi xiêu lòng.

Nàng nhớ lại lần đầu gặp Lâm Tố, khi đó hắn bị từ chối thiệp mời, nép mình ở một góc khóc thút thít, mắt đỏ hoe như được đánh phấn hồng.

Khi đó nàng chỉ nghĩ đơn giản là mình động lòng trắc ẩn, thương cảm cho hắn, bị đôi mắt đẫm lệ và vẻ đáng thương của hắn làm cho xao xuyến.

Nhưng khi lớn tuổi hơn và nhìn lại, nàng mới nhận ra rằng đơn giản là mình thích kiểu người này, những chàng trai mềm mỏng, yếu đuối như chú thỏ nhỏ.

Khương Phất Ngọc không nhịn được kéo hắn ngồi lên đùi mình, Lâm Tố hoàn toàn không ngờ rằng nàng sẽ làm vậy, khẽ rên lên một tiếng đau đớn.

Nàng cúi đầu nhìn mái tóc bị Khương Dao làm rối bời của hắn, trong lòng thầm nghĩ con gái mình làm thật tốt, đã cho nàng một cái cớ hợp lý để tháo chiếc trâm trên đầu hắn, khiến mái tóc đen như mực xõa ra trên chiếc thảm mềm mại, hòa vào lớp đệm lông mềm.

Lâm Tố khẽ run lên: "Nàng đang làm gì vậy?"

"Giúp chàng buộc tóc."

Khương Phất Ngọc chậm rãi đưa tay ra phía sau và tháo dải băng tóc của mình, những ngón tay trắng nõn quấn lấy một đầu dải băng đỏ, đầu kia nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ thắm của nàng. Tuy nhiên, dù ngón tay nàng len lỏi trong mái tóc của hắn cả buổi vẫn không thực sự buộc được, ngược lại lại khiến phần áo của hắn trượt xuống thêm chút nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0