Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 93:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Khi Lâm Tố và Khương Phất Ngọc cãi nhau, cô không lao vào ngăn cản, mà đứng một bên âm thầm suy nghĩ xem vì sao họ lại hành động như vậy, cố gắng đoán xem động cơ của họ là gì.
Những ngày bị cấm túc trong Đông Nghi Cung, cô đã hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra, từ đó phát hiện ra điểm sơ hở của cha – đó là ông cũng đã sống lại như cô.
Thật ra, ngay từ khi sống lại, Lâm Tố luôn mang đến cho Khương Dao một cảm giác kỳ lạ, không thật.
Nhưng trong đầu Khương Dao, cô luôn nghĩ hình ảnh của Lâm Tố là một người yếu đuối, hiền lành, khờ khạo, ngây ngô và thiếu hiểu biết.
Thế nhưng, Lâm Tố hết lần này đến lần khác phá vỡ nhận thức của cô về ông.
Nếu Lâm Tố cũng đã sống lại, Khương Dao có thể suy đoán rằng ông sẵn lòng theo Khương Phất Ngọc trở về kinh thành, vì ông đã trải qua đời trước, cũng giống như cô, không hài lòng với sự lựa chọn của kiếp trước nên mới quyết định thay đổi.
Bên cạnh việc Lâm Tố đã sống lại, Khương Dao còn để ý đến nhiều điều khác.
Cô cũng nhận ra rằng nếu Lâm Tố có thể cầm đao phản công trong triều, thì chắc chắn ông phải có võ công.
Vậy ông chính là thích khách đã g.i.ế.c hai vị thái phi trước đó.
Khó trách Khương Dao luôn cảm thấy thích khách đó có khí chất quen thuộc, thêm nưa, những ngày cô lang thang bên ngoài cung cũng luôn có một bóng đen của thị vệ bám theo.
Vì thế hôm đó, khi cô khoe khoang với Tạ Lan Tu rằng cha cô có thể diễn trò nhào lộn, ngay sau đó ông đã quay về Phượng Nghi Cung để biểu diễn.
Còn Dạ Nhẫn… Dù nói là người của Khương Phất Ngọc cử cho cô, nhưng không có ai báo cho cô biết rằng cha cô cũng lén trà trộn vào trong đó, có lẽ người mà Dạ Nhẫn thực sự nghe lệnh là Lâm Tố, chứ không phải là cô.
Những điều này đủ để khiến Khương Dao thay đổi cái nhìn của cô về cha mình.
Đúng vậy, một người có thể thi đậu Học cung Sùng Hồ năm 16 tuổi thì không thể coi là người bình thường được.
Cha cô quả thật là người thâm tàng bất lộ, và không hề yếu đuối.
"Cha ơi…"
Khương Dao nghẹn ngào gọi, cô không dám ngẩng đầu lên, Lâm Tố chỉ nhìn thấy hàng lông mi đẫm nước mắt của cô và chiếc cằm nhọn nhỏ xinh lấm tấm giọt nước.
Cô không thể nói thêm gì nữa, những cảm xúc dâng trào khiến cô tiến lên ôm chặt lấy chân cha, bật khóc nức nở, "Con xin lỗi..."
"Xin lỗi…"
Cô run rẩy, cơ thể khẽ động đậy theo nhịp khóc.
Nếu Lâm Tố cũng mang theo ký ức kiếp trước mà sống lại, vậy hẳn ông cũng biết rằng Khương Dao từng vì Khương Phất Ngọc mà bỏ rơi ông, cô từng tham vọng, từng khao khát quyền lực ở kinh thành đến mức đáng xấu hổ, không chút do dự rời bỏ ngôi nhà mà họ từng có.
Những ngày trở lại kinh thành, cô đã sống một cuộc đời đầy thất bại, không chỉ làm mình mất mạng mà đến cuối cùng còn kéo cha vào rắc rối.
Cô từng rất sợ rằng Lâm Tố sẽ hận mình vì điều đó.
Nhưng ông không hề oán trách cô, không hề xa cách, dù có ký ức của kiếp trước, kiếp này ông vẫn đối xử tốt với cô như cũ.
"Xin lỗi, là con sai rồi. Con không nên rời xa cha, con sai thật rồi... "
Đó là những lời mà kiếp trước, lúc sắp chết, Khương Dao muốn được quay về bên Lâm Tố và nói với ông nhất.
Thế nhưng, kể từ khi sống lại, cô luôn nghĩ rằng Lâm Tố không hề biết, nên những lời này luôn chất chứa trong lòng, không sao nói ra được.
Đến hôm nay, cô mới có thể thốt ra những lời hối lỗi này.
Cô khóc đến mức giọng nghẹn lại, cuối cùng chỉ còn là những tiếng nấc nghẹn ngào.
Lâm Tố muốn vỗ nhẹ lưng cô, nhưng bàn tay ông lơ lửng giữa không trung, không biết phải làm thế nào để an ủi cô.
Thấy cô khóc, nước mắt hắn cũng tuôn rơi.
Hắn lau nước mắt trên mặt mình.
"A Chiêu đừng khóc, thật ra... cha chưa bao giờ trách con."
Khương Dao biết rằng Lâm Tố chưa từng trách cô, nhưng cô không thể nào tha thứ cho bản thân mình.
Chú mèo nhỏ nằm trên vai Khương Dao, dường như tò mò trước sự thay đổi đột ngột trong cảm xúc của hai cha con. Đôi mắt sắc sảo của nó xoay tròn trong hốc mắt, như đang dò xét tình hình.
Một lát sau, có lẽ vì không thích ở giữa sự căng thẳng này, chú mèo nhỏ bật nhảy khỏi vai Khương Dao, yên tĩnh ngồi trên mặt đất, l.i.ế.m móng vuốt, thỉnh thoảng nghiêng đầu, tò mò nhìn hai người.
Khi Khương Dao buông tay khỏi Lâm Tố, trên áo ông đã có một vệt nước mắt đẫm nước thành hình mặt người.
Lâm Tố vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt trên khuôn mặt cô.
Ngón tay lạnh lẽo của ông lướt qua mi mắt cô, cử chỉ vô cùng dịu dàng.
Khương Dao nấc lên, "Vậy cha thì sao, cha đoán ra con đã sống lại từ khi nào? Tại sao cha không... không nói cho con biết?"
Lâm Tố đỏ hoe đôi mắt, nhưng để dỗ dành Khương Dao, ông cố gắng nén không khóc.
Nghe thấy câu hỏi này, ông chợt khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Từ đầu cha đã đoán ra rồi."
Khương Dao là con gái ruột của ông, lại là đứa trẻ ông tự tay nuôi lớn, trên đời này có bậc cha mẹ nào không hiểu con mình? Chỉ cần nhìn cái đuôi của cô khẽ vểnh lên, Lâm Tố cũng có thể đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì.
Thời điểm Khương Dao sống lại chỉ trễ hơn ông vài ngày.
Lần đầu tiên cô trở về và nói với ông, ông đã nhận ra sự thay đổi trong cô.
Cha nhớ ngày hôm đó, con cũng ôm chân cha mà khóc thế này, giọng nói của Lâm Tố vì xót xa mà trở nên ấm áp hơn, "Khi đó cha đã hiểu, A Chiêu đã khác rồi, là A Chiêu mang ký ức của kiếp trước đã trở lại."
"Về phần tại sao cha không nói cho con biết, thực tế là... cha mong con có thể quên đi những gì ở kiếp trước. Cha chỉ muốn A Chiêu được lớn lên yên bình như một đứa trẻ bình thường, vô lo vô nghĩ, không cần bận tâm đến nỗi đau hay thù hận của kiếp trước. Và câu 'xin lỗi' đó, cha không muốn nghe con nói. Cha chưa từng nghĩ con có lỗi với cha, A Chiêu chỉ chọn con đường mà con mong muốn. Khi ấy con mới chỉ tám tuổi, chưa hiểu gì cả, làm sao cha có thể trách con?"
Hắn lau sạch giọt nước mắt cuối cùng trên mặt cô, mỉm cười nhìn cô, "A Chiêu, cha cũng không cần con phải cảm thấy hối lỗi, nếu phải xin lỗi, người nên nói mới là cha. Cha đã nuôi dạy con quá ngây thơ, để con tưởng rằng nhân tính trên đời này đều là thiện lương. Nhưng trong hoàng cung này, mỗi một viên ngói đều chất đầy danh vọng và quyền thế, gom góp từ những điều xấu xa của thế gian. Cha không nên để con trở về, hay nói đúng hơn, không nên để con một mình quay về."
"Khi con còn nhỏ dại, cha đã để con tự do lớn lên, điều đó rốt cuộc lại làm hại con."
Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thổi qua.
Ánh sáng phản chiếu từ mái ngói lưu ly vàng ở phía xa đổ lên ngón tay ông, tựa như những vì sao lấp lánh vỡ vụn.
Khương Dao sững sờ nhìn bàn tay được ánh nắng phủ lên ánh vàng của cha, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tố, ngẩng cổ hỏi: "Cha, ở kiếp trước, họ đã đối xử với cha như thế nào? Họ có làm khó cha không? Họ có đánh cha không?"
Khương Dao gần như không biết gì về những gì xảy ra sau cái c.h.ế.t của mình, đặc biệt là với Lâm Tố.
Lúc cô chết, chắc chắn Lâm Tố đã bị bọn họ ép buộc.
Cô không biết liệu những người muốn cô c.h.ế.t sau đó có buông tha cho Lâm Tố hay không.
Cha... Khương Dao gần như muốn nhảy lên, "Họ cuối cùng có tha cho cha không, hay là..."
Ngay khoảnh khắc đó, Khương Dao thấy trong mắt Lâm Tố một biểu hiện hoảng hốt chưa từng có.
"A Chiêu, con nói gì?"
...
Ở kiếp trước, mọi người đều nói Khương Dao đã tutu.
Lâm Tố và Khương Phất Ngọc không tin rằng Khương Dao sẽ tự mình tìm đến cái chết.
Nếu bảo rằng cô không chịu nổi cực hình mà tutu, nhưng khi Khương Dao tutu, cô đã ở trong ngục suốt hơn một tháng, từ mùa hạ đến mùa thu, nếu cô thực sự không chịu đựng nổi thì không lý nào lại kéo dài lâu như vậy.
Hơn nữa, lúc đó gia chủ của gia tộc Thượng Quan là Thượng Quan Hàn đã lẻn vào thiên lao, nói với Khương Phất Ngọc rằng sẽ đưa cô đi.
Chỉ còn một ngày nữa thôi, chỉ cần cố gắng thêm một ngày là Khương Dao có thể thoát khỏi thiên lao, tuyệt đối không thể có chuyện cô chọn cái c.h.ế.t vào lúc ấy.
Tuy nhiên, khi khám nghiệm, trên vết thắt cổ của cô không có dấu vết nào của sự giãy giụa.
Khi ấy, dù là Lâm Tố hay Khương Phất Ngọc, đều suy đoán rằng trước khi chết, Khương Dao đã bị đánh thuốc mê. Nhưng không ai có thể ngờ rằng...
...
Trong cung Cảnh Nghi, thái y vừa bắt mạch xong cho Khương Phất Ngọc, cất gối ngọc và khăn tay tơ tằm đi, kính cẩn báo lại: "Đinh hương vốn chứa độc nhẹ, và mâu thuẫn với phương thuốc mà thần đã kê cho bệ hạ. Bệ hạ dùng thuốc này, không chỉ không giúp hồi phục vết thương cũ, mà còn khiến nó tái phát thường xuyên, dần dần trở nên nghiêm trọng hơn."
"Người hạ độc bệ hạ hiểu rất rõ tình trạng của bệ hạ, mỗi lần hạ độc đều dùng đúng lượng đinh hương, đủ để ngăn cơ thể bệ hạ hồi phục nhưng không dễ bị phát hiện. Nếu không sớm phát hiện, bệ hạ tiếp tục dùng thuốc này chỉ cần ba đến năm năm nữa là cơ thể sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."
Khương Phất Ngọc rút tay về, dựa vào ghế mềm hỏi: "Vậy giờ còn cách nào để trị không?"
Thái y sợ hãi đáp, "May mắn là phát hiện sớm, chất độc đinh hương hiện tại chỉ mới thể hiện ra các dấu hiệu suy yếu. Nếu muốn kéo dài tuổi thọ, chỉ cần tuân thủ đúng chỉ dẫn của thần, bệ hạ có thể sống đến trăm tuổi mà không lo lắng. Nhưng cơ thể của bệ hạ đã bị tổn thương từ khi sinh công chúa, và hiện nay đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chữa trị. Nếu bệ hạ muốn có thêm con thì thần lực bất tòng tâm."
Điều này có nghĩa là Khương Phất Ngọc đời này không thể sinh thêm con.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đối với việc này, thần sắc của Khương Phất Ngọc vẫn điềm nhiên, dường như không mấy bận tâm.
Có con hay không, đối với nàng đã không còn quan trọng.
Nàng cũng không định có thêm con khác, A Chiêu là đủ rồi.
Nàng ra lệnh cho thái y lui ra.
Bên ngoài có người báo rằng Lâm Tố đã đến.
Khương Phất Ngọc ngay lập tức ngồi dậy, nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng đã thấy một khuôn mặt đầy nước mắt.
Lần đầu tiên Khương Phất Ngọc thấy Lâm Tố khóc thương tâm đến vậy.
Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp ấy ngập trong nước mắt, như màn hơi sương mờ phủ lên gương mặt thanh tú của hắn.
Trong lòng Khương Phất Ngọc dấy lên một chút nghi hoặc, nhưng lúc đó, hắn đã nhào đến ôm chặt lấy nàng.
Khương Phất Ngọc mở hai tay, vừa kinh ngạc vừa nhíu mày lại, "Chàng làm gì vậy?"
"A Chiêu... "
Hắn tựa đầu lên vai nàng, khẽ nói, "Kiếp trước A Chiêu c.h.ế.t là do lỗi của ta."
Những ngày bị cấm túc trong Đông Nghi Cung, cô đã hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra, từ đó phát hiện ra điểm sơ hở của cha – đó là ông cũng đã sống lại như cô.
Thật ra, ngay từ khi sống lại, Lâm Tố luôn mang đến cho Khương Dao một cảm giác kỳ lạ, không thật.
Nhưng trong đầu Khương Dao, cô luôn nghĩ hình ảnh của Lâm Tố là một người yếu đuối, hiền lành, khờ khạo, ngây ngô và thiếu hiểu biết.
Thế nhưng, Lâm Tố hết lần này đến lần khác phá vỡ nhận thức của cô về ông.
Nếu Lâm Tố cũng đã sống lại, Khương Dao có thể suy đoán rằng ông sẵn lòng theo Khương Phất Ngọc trở về kinh thành, vì ông đã trải qua đời trước, cũng giống như cô, không hài lòng với sự lựa chọn của kiếp trước nên mới quyết định thay đổi.
Bên cạnh việc Lâm Tố đã sống lại, Khương Dao còn để ý đến nhiều điều khác.
Cô cũng nhận ra rằng nếu Lâm Tố có thể cầm đao phản công trong triều, thì chắc chắn ông phải có võ công.
Vậy ông chính là thích khách đã g.i.ế.c hai vị thái phi trước đó.
Khó trách Khương Dao luôn cảm thấy thích khách đó có khí chất quen thuộc, thêm nưa, những ngày cô lang thang bên ngoài cung cũng luôn có một bóng đen của thị vệ bám theo.
Vì thế hôm đó, khi cô khoe khoang với Tạ Lan Tu rằng cha cô có thể diễn trò nhào lộn, ngay sau đó ông đã quay về Phượng Nghi Cung để biểu diễn.
Còn Dạ Nhẫn… Dù nói là người của Khương Phất Ngọc cử cho cô, nhưng không có ai báo cho cô biết rằng cha cô cũng lén trà trộn vào trong đó, có lẽ người mà Dạ Nhẫn thực sự nghe lệnh là Lâm Tố, chứ không phải là cô.
Những điều này đủ để khiến Khương Dao thay đổi cái nhìn của cô về cha mình.
Đúng vậy, một người có thể thi đậu Học cung Sùng Hồ năm 16 tuổi thì không thể coi là người bình thường được.
Cha cô quả thật là người thâm tàng bất lộ, và không hề yếu đuối.
"Cha ơi…"
Khương Dao nghẹn ngào gọi, cô không dám ngẩng đầu lên, Lâm Tố chỉ nhìn thấy hàng lông mi đẫm nước mắt của cô và chiếc cằm nhọn nhỏ xinh lấm tấm giọt nước.
Cô không thể nói thêm gì nữa, những cảm xúc dâng trào khiến cô tiến lên ôm chặt lấy chân cha, bật khóc nức nở, "Con xin lỗi..."
"Xin lỗi…"
Cô run rẩy, cơ thể khẽ động đậy theo nhịp khóc.
Nếu Lâm Tố cũng mang theo ký ức kiếp trước mà sống lại, vậy hẳn ông cũng biết rằng Khương Dao từng vì Khương Phất Ngọc mà bỏ rơi ông, cô từng tham vọng, từng khao khát quyền lực ở kinh thành đến mức đáng xấu hổ, không chút do dự rời bỏ ngôi nhà mà họ từng có.
Những ngày trở lại kinh thành, cô đã sống một cuộc đời đầy thất bại, không chỉ làm mình mất mạng mà đến cuối cùng còn kéo cha vào rắc rối.
Cô từng rất sợ rằng Lâm Tố sẽ hận mình vì điều đó.
Nhưng ông không hề oán trách cô, không hề xa cách, dù có ký ức của kiếp trước, kiếp này ông vẫn đối xử tốt với cô như cũ.
"Xin lỗi, là con sai rồi. Con không nên rời xa cha, con sai thật rồi... "
Đó là những lời mà kiếp trước, lúc sắp chết, Khương Dao muốn được quay về bên Lâm Tố và nói với ông nhất.
Thế nhưng, kể từ khi sống lại, cô luôn nghĩ rằng Lâm Tố không hề biết, nên những lời này luôn chất chứa trong lòng, không sao nói ra được.
Đến hôm nay, cô mới có thể thốt ra những lời hối lỗi này.
Cô khóc đến mức giọng nghẹn lại, cuối cùng chỉ còn là những tiếng nấc nghẹn ngào.
Lâm Tố muốn vỗ nhẹ lưng cô, nhưng bàn tay ông lơ lửng giữa không trung, không biết phải làm thế nào để an ủi cô.
Thấy cô khóc, nước mắt hắn cũng tuôn rơi.
Hắn lau nước mắt trên mặt mình.
"A Chiêu đừng khóc, thật ra... cha chưa bao giờ trách con."
Khương Dao biết rằng Lâm Tố chưa từng trách cô, nhưng cô không thể nào tha thứ cho bản thân mình.
Chú mèo nhỏ nằm trên vai Khương Dao, dường như tò mò trước sự thay đổi đột ngột trong cảm xúc của hai cha con. Đôi mắt sắc sảo của nó xoay tròn trong hốc mắt, như đang dò xét tình hình.
Một lát sau, có lẽ vì không thích ở giữa sự căng thẳng này, chú mèo nhỏ bật nhảy khỏi vai Khương Dao, yên tĩnh ngồi trên mặt đất, l.i.ế.m móng vuốt, thỉnh thoảng nghiêng đầu, tò mò nhìn hai người.
Khi Khương Dao buông tay khỏi Lâm Tố, trên áo ông đã có một vệt nước mắt đẫm nước thành hình mặt người.
Lâm Tố vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt trên khuôn mặt cô.
Ngón tay lạnh lẽo của ông lướt qua mi mắt cô, cử chỉ vô cùng dịu dàng.
Khương Dao nấc lên, "Vậy cha thì sao, cha đoán ra con đã sống lại từ khi nào? Tại sao cha không... không nói cho con biết?"
Lâm Tố đỏ hoe đôi mắt, nhưng để dỗ dành Khương Dao, ông cố gắng nén không khóc.
Nghe thấy câu hỏi này, ông chợt khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Từ đầu cha đã đoán ra rồi."
Khương Dao là con gái ruột của ông, lại là đứa trẻ ông tự tay nuôi lớn, trên đời này có bậc cha mẹ nào không hiểu con mình? Chỉ cần nhìn cái đuôi của cô khẽ vểnh lên, Lâm Tố cũng có thể đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì.
Thời điểm Khương Dao sống lại chỉ trễ hơn ông vài ngày.
Lần đầu tiên cô trở về và nói với ông, ông đã nhận ra sự thay đổi trong cô.
Cha nhớ ngày hôm đó, con cũng ôm chân cha mà khóc thế này, giọng nói của Lâm Tố vì xót xa mà trở nên ấm áp hơn, "Khi đó cha đã hiểu, A Chiêu đã khác rồi, là A Chiêu mang ký ức của kiếp trước đã trở lại."
"Về phần tại sao cha không nói cho con biết, thực tế là... cha mong con có thể quên đi những gì ở kiếp trước. Cha chỉ muốn A Chiêu được lớn lên yên bình như một đứa trẻ bình thường, vô lo vô nghĩ, không cần bận tâm đến nỗi đau hay thù hận của kiếp trước. Và câu 'xin lỗi' đó, cha không muốn nghe con nói. Cha chưa từng nghĩ con có lỗi với cha, A Chiêu chỉ chọn con đường mà con mong muốn. Khi ấy con mới chỉ tám tuổi, chưa hiểu gì cả, làm sao cha có thể trách con?"
Hắn lau sạch giọt nước mắt cuối cùng trên mặt cô, mỉm cười nhìn cô, "A Chiêu, cha cũng không cần con phải cảm thấy hối lỗi, nếu phải xin lỗi, người nên nói mới là cha. Cha đã nuôi dạy con quá ngây thơ, để con tưởng rằng nhân tính trên đời này đều là thiện lương. Nhưng trong hoàng cung này, mỗi một viên ngói đều chất đầy danh vọng và quyền thế, gom góp từ những điều xấu xa của thế gian. Cha không nên để con trở về, hay nói đúng hơn, không nên để con một mình quay về."
"Khi con còn nhỏ dại, cha đã để con tự do lớn lên, điều đó rốt cuộc lại làm hại con."
Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thổi qua.
Ánh sáng phản chiếu từ mái ngói lưu ly vàng ở phía xa đổ lên ngón tay ông, tựa như những vì sao lấp lánh vỡ vụn.
Khương Dao sững sờ nhìn bàn tay được ánh nắng phủ lên ánh vàng của cha, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tố, ngẩng cổ hỏi: "Cha, ở kiếp trước, họ đã đối xử với cha như thế nào? Họ có làm khó cha không? Họ có đánh cha không?"
Khương Dao gần như không biết gì về những gì xảy ra sau cái c.h.ế.t của mình, đặc biệt là với Lâm Tố.
Lúc cô chết, chắc chắn Lâm Tố đã bị bọn họ ép buộc.
Cô không biết liệu những người muốn cô c.h.ế.t sau đó có buông tha cho Lâm Tố hay không.
Cha... Khương Dao gần như muốn nhảy lên, "Họ cuối cùng có tha cho cha không, hay là..."
Ngay khoảnh khắc đó, Khương Dao thấy trong mắt Lâm Tố một biểu hiện hoảng hốt chưa từng có.
"A Chiêu, con nói gì?"
...
Ở kiếp trước, mọi người đều nói Khương Dao đã tutu.
Lâm Tố và Khương Phất Ngọc không tin rằng Khương Dao sẽ tự mình tìm đến cái chết.
Nếu bảo rằng cô không chịu nổi cực hình mà tutu, nhưng khi Khương Dao tutu, cô đã ở trong ngục suốt hơn một tháng, từ mùa hạ đến mùa thu, nếu cô thực sự không chịu đựng nổi thì không lý nào lại kéo dài lâu như vậy.
Hơn nữa, lúc đó gia chủ của gia tộc Thượng Quan là Thượng Quan Hàn đã lẻn vào thiên lao, nói với Khương Phất Ngọc rằng sẽ đưa cô đi.
Chỉ còn một ngày nữa thôi, chỉ cần cố gắng thêm một ngày là Khương Dao có thể thoát khỏi thiên lao, tuyệt đối không thể có chuyện cô chọn cái c.h.ế.t vào lúc ấy.
Tuy nhiên, khi khám nghiệm, trên vết thắt cổ của cô không có dấu vết nào của sự giãy giụa.
Khi ấy, dù là Lâm Tố hay Khương Phất Ngọc, đều suy đoán rằng trước khi chết, Khương Dao đã bị đánh thuốc mê. Nhưng không ai có thể ngờ rằng...
...
Trong cung Cảnh Nghi, thái y vừa bắt mạch xong cho Khương Phất Ngọc, cất gối ngọc và khăn tay tơ tằm đi, kính cẩn báo lại: "Đinh hương vốn chứa độc nhẹ, và mâu thuẫn với phương thuốc mà thần đã kê cho bệ hạ. Bệ hạ dùng thuốc này, không chỉ không giúp hồi phục vết thương cũ, mà còn khiến nó tái phát thường xuyên, dần dần trở nên nghiêm trọng hơn."
"Người hạ độc bệ hạ hiểu rất rõ tình trạng của bệ hạ, mỗi lần hạ độc đều dùng đúng lượng đinh hương, đủ để ngăn cơ thể bệ hạ hồi phục nhưng không dễ bị phát hiện. Nếu không sớm phát hiện, bệ hạ tiếp tục dùng thuốc này chỉ cần ba đến năm năm nữa là cơ thể sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."
Khương Phất Ngọc rút tay về, dựa vào ghế mềm hỏi: "Vậy giờ còn cách nào để trị không?"
Thái y sợ hãi đáp, "May mắn là phát hiện sớm, chất độc đinh hương hiện tại chỉ mới thể hiện ra các dấu hiệu suy yếu. Nếu muốn kéo dài tuổi thọ, chỉ cần tuân thủ đúng chỉ dẫn của thần, bệ hạ có thể sống đến trăm tuổi mà không lo lắng. Nhưng cơ thể của bệ hạ đã bị tổn thương từ khi sinh công chúa, và hiện nay đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chữa trị. Nếu bệ hạ muốn có thêm con thì thần lực bất tòng tâm."
Điều này có nghĩa là Khương Phất Ngọc đời này không thể sinh thêm con.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đối với việc này, thần sắc của Khương Phất Ngọc vẫn điềm nhiên, dường như không mấy bận tâm.
Có con hay không, đối với nàng đã không còn quan trọng.
Nàng cũng không định có thêm con khác, A Chiêu là đủ rồi.
Nàng ra lệnh cho thái y lui ra.
Bên ngoài có người báo rằng Lâm Tố đã đến.
Khương Phất Ngọc ngay lập tức ngồi dậy, nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng đã thấy một khuôn mặt đầy nước mắt.
Lần đầu tiên Khương Phất Ngọc thấy Lâm Tố khóc thương tâm đến vậy.
Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp ấy ngập trong nước mắt, như màn hơi sương mờ phủ lên gương mặt thanh tú của hắn.
Trong lòng Khương Phất Ngọc dấy lên một chút nghi hoặc, nhưng lúc đó, hắn đã nhào đến ôm chặt lấy nàng.
Khương Phất Ngọc mở hai tay, vừa kinh ngạc vừa nhíu mày lại, "Chàng làm gì vậy?"
"A Chiêu... "
Hắn tựa đầu lên vai nàng, khẽ nói, "Kiếp trước A Chiêu c.h.ế.t là do lỗi của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro