Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 92:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Bạch Ân c.h.ế.t rồi.
Trong khi bên ngoài cung đình gấp rút truy bắt gián điệp của người Hồ, Khương Phất Ngọc quyết liệt tiến hành điều tra toàn bộ hoàng cung. Dựa trên hành tung hàng ngày của Bạch Ân, nàng lần lượt lôi ra những thế lực ngầm cuối cùng còn ẩn náu trong cung.
Cùng lúc đó, lệnh cấm túc của Khương Dao cũng được dỡ bỏ.
Khi Lâm Tố đến Đông Nghi Cung để thăm con gái, cô bé đang nằm trên một chiếc chõng nhỏ ngoài sân, cuộn mình trong chăn, phơi nắng. Ánh nắng nhẹ nhàng khiến cô bé lơ mơ buồn ngủ. Khi bóng dáng của Lâm Tố xuất hiện trước mắt, cô vẫn còn ngơ ngác, đưa tay dụi mắt như thể không tin vào mắt mình.
Lâm Tố bước tới, cúi xuống nhìn con gái mà đã nhiều ngày không gặp, rồi kéo chăn lên cho cô bé. "A Chiêu nằm ngoài này ngủ, không sợ lạnh sao?"
Những ngày vừa qua, Khương Dao đã tĩnh dưỡng rất tốt, ăn uống đầy đủ, giấc ngủ cũng ổn định. Cô bé trông có phần tròn trịa hơn, trên cổ còn thêm một lớp thịt nhỏ.
Ngay khi nhìn thấy cha, mắt Khương Dao lập tức đỏ hoe, bao nhiêu cảm xúc kìm nén những ngày qua đột nhiên tuôn trào. Đôi môi cô bé mím chặt lại, như thể rất uất ức, trông chẳng khác nào một chú thỏ nhỏ.
Mấy ngày nay, Khương Dao vẫn không chắc chắn hoàn toàn về kế hoạch của Khương Phất Ngọc và Lâm Tố. Cô cứ mãi phân vân giữa việc "họ cố tình diễn kịch" và việc "họ thực sự cãi nhau". Đêm nào cô cũng ngủ không yên, lo sợ họ thật sự đã bất hòa, và Khương Phất Ngọc trong lúc giận dữ có thể sẽ quyết định giữ lại con mà loại bỏ cha.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy Lâm Tố, cô mới chắc chắn rằng mọi việc đều ổn.
Thấy cô bé rơi nước mắt, Lâm Tố vội vã xoa đầu an ủi: "A Chiêu đừng khóc nữa, không phải cha ở đây rồi sao!"
Nhìn gương mặt hiền lành của cha, Khương Dao càng nghĩ đến những ngày lo lắng không yên vừa qua, càng cảm thấy tức giận và nghĩ rằng cha thật đáng bị đánh.
Cô vốn là người thuộc phái hành động, hít sâu một hơi rồi bật dậy khỏi ghế.
Lâm Tố chưa từng đánh Khương Dao, nhưng điều đó không có nghĩa là Khương Dao sẽ không đánh ông.
Giống như hiện giờ, vừa mới gặp lại, Khương Dao đã tặng ông một cú tấn công bất ngờ.
Nam nhân có nhiều cách đánh nhau: dùng nắm đấm, đá chân, hay đấu võ cận chiến. Nhưng đối với phụ nữ, đánh nhau chỉ có hai cách — tát và giật tóc, bất kể ở độ tuổi nào cũng đều như vậy.
Khương Dao chọn cách giật tóc để đối phó với cha mình.
Cô bé lao vào giật mạnh tóc Lâm Tố, rồi dùng nắm tay đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c ông trong cơn giận dữ.
"Đồ lừa đảo, đồ xấu xa này! "
Khương Dao bật khóc thành tiếng, nước mắt hòa lẫn nước mũi rơi lã chã. "Lúc trước cha hứa với con thế nào rồi, nói là nếu 2 người diễn trò thì sẽ nói cho con biết, cuối cùng cha lại chẳng hề nghe con, khiến con lo lắng bao nhiêu ngày trời!"
"Đồ tồi, con không muốn nhìn mặt cha nữa!"
Dù tuổi nhỏ, sức không lớn, nhưng Khương Dao lại không ngần ngại mà ra tay rất ác liệt, giật một lúc cũng khiến Lâm Tố mất đi không ít tóc.
"Đau... A Chiêu nhẹ tay thôi…"
Lâm Tố biết mình có lỗi, không dám cãi lại, càng không dám phản kháng, chỉ còn cách nhíu mày chịu đựng để cô bé trút giận.
"Hứ!"
Khương Dao hừ một tiếng, cô bé giữ chặt tóc của cha, lắc đầu ông như quả bóng, bàn tay cô đầy những sợi tóc rụng. Lâm Tố nghĩ, cô bé có vẻ như thực sự đang có ý định hành quyết cha.
Buông tay ra, nhìn bàn tay đầy tóc, Khương Dao làm như như vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn, lập tức phủi sạch. Cô bé nhảy khỏi ghế, ôm lấy chăn của mình và gấp gọn ghế, sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà.
"Rầm!". Cô bé đóng sầm cửa lại, để Lâm Tố đứng ngoài, bơ vơ trong gió lạnh.
Các cung nữ xung quanh nhìn nhau ngạc nhiên, không biết phải làm sao. Tiểu công chúa giận thật rồi sao?
Giận đến mức cãi nhau với cha.
Ai nấy đều nhìn Lâm Tố với vẻ sung sướng khi người gặp hoạ, không biết hắn sẽ giải quyết thế nào.
Lâm Tố chỉnh lại mái tóc rối bời, đầu vẫn còn râm ran đau nhức. Hắn thở dài bất lực, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa. "A Chiêu, A Chiêu?"
Khương Dao không đáp lại.
Hắn bỗng nhớ đến một cảnh tượng quen thuộc, không nhịn được cười ra tiếng.
Hắn hồi tưởng lại lúc trước khi còn sống ở làng, Khương Dao từng vì một chuyện nhỏ mà giận dỗi, tự nhốt mình trong phòng. Hắn gọi mãi, gọi cô bé ra ăn cơm, nhưng cô bé nhất quyết không chịu ra.
Đến tối hôm đó, hắn nghe tiếng lạch cạch từ nhà bếp, khi hắn cầm đèn đến xem thì thấy cô bé vì quá đói mà mò vào bếp ăn vụng đồ nguội.
Ánh đèn rọi vào đôi mắt đỏ hoe của cô bé. Bị bắt gặp, cô lập tức giả vờ mình đang mộng du, giơ hai tay lên, ngậm bánh bao rồi nhảy đi như một con ma.
Giờ cô bé đã lớn, lúc giận dỗi lại càng khó dỗ dành hơn.
Lâm Tố không để lộ tiếng cười, giữ vẻ mặt đáng thương của một người cha đang cầu xin. "A Chiêu. Cha sai rồi, tóc cha cũng bị con giật rồi, cơn giận chắc cũng hết rồi chứ. Cha đã mấy ngày không gặp con, con thực sự định đuổi cha đi sao?"
Hắn đoán chắc rằng hôm nay Khương Dao sẽ giận dỗi, nhưng trước khi đến, hắn đã chuẩn bị cách để đối phó. Nhìn vào gói đồ nhỏ trong tay, hắn nhẹ nhàng nói: "A Chiêu, cha mang quà xin lỗi đến cho con đây. Con không muốn xem cha mang gì đến sao?"
Trẻ con giận dỗi, điều cần nhất là người lớn phải tỏ ra nhún nhường.
Khương Dao dù đã đóng cửa, nhưng vẫn nghe rõ từng động tĩnh của cha ngoài cửa.
Nghe đến từ "quà xin lỗi", cô chợt nhớ lại lúc cha đến, rõ ràng có ôm theo một gói đồ nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lâm Tố chờ một lát, cuối cùng cửa cũng mở ra. Khương Dao bước ra với vẻ mặt giận dỗi, chìa tay ra trước.
"Quà xin lỗi đâu?"
Trong lúc đó, con vật nhỏ trong lòng ông nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên. Một chú mèo con lông trắng, đôi mắt vàng óng ánh, tò mò nhìn về phía Khương Dao.
Mắt cô bé sáng lên. "Mèo!"
Khương Dao cẩn thận đón lấy chú mèo, nâng niu trong vòng tay.
Chú mèo con này có vẻ vừa mới ra đời, tính cách vô cùng hiền lành, ngoan ngoãn rúc vào lòng Khương Dao mà l.i.ế.m bàn chân nhỏ. Dù cô bé nghịch ngợm chọc vào chiếc chuông nhỏ của nó, nó cũng chỉ liếc nhìn rồi lại tiếp tục l.i.ế.m lông.
Thấy con gái bắt đầu nguôi giận, Lâm Tố biết rằng cơn giận của Khương Dao đã tan đi.
"A Chiêu từng nói muốn nuôi một chú mèo, cha đã tìm mãi mới kiếm được một chú ngoan ngoãn như thế này. Từ nay con có thể nuôi nó ở Đông Nghi Cung."
Trước đây Khương Dao chưa từng nuôi thú cưng, cũng không có mong muốn mạnh mẽ về việc nuôi mèo hay chó. Lần trước cô chỉ tiện miệng nói với Lâm Tố để lấy lòng Tạ Lan Tu, không ngờ hắn lại nhớ mãi.
Khi chú mèo nhỏ rúc vào lòng cô, Khương Dao cảm nhận được sự ấm áp từ nó, lòng tràn ngập niềm vui.
Cô nghĩ, mình nhất định phải dạy chú mèo này làm vài động tác nhào lộn mới được.
Khương Dao vuốt ve mèo con, chợt nhận ra một điều. "Con sẽ ở Đông Nghi Cung từ nay về sau luôn sao?"
"Đúng vậy. hắn trả lời.
Lâm Tố nói, "A Chiêu, sau này nếu con muốn học hành thì thư viện ở Đông Nghi Cung là nơi thích hợp nhất. Cha và mẫu thân đã bàn bạc và thấy rằng, cung Phượng Nghi quá nhỏ, con nên chuyển đến Đông Nghi Cung. Nếu sau này con nhớ cha, cha sẽ thường xuyên đến thăm con."
Khương Dao nghĩ rằng Lâm Tố và Khương Phất Ngọc đã lén lút sắp xếp nhiều thứ cho cô, cả cuộc đời cô dường như đều đã được họ tính toán chu toàn. Ngày hôm đó, khi mẹ nói muốn cô chuyển cung, đó không phải là lời nói trong cơn tức giận nhất thời. Có lẽ, đó là dự định thật sự để cô rời đến Đông Nghi Cung và không bao giờ quay lại Phượng Nghi Cung nữa.
Có lẽ, thậm chí việc cô g.i.ế.c Khương Triều cũng nằm trong tính toán của Lâm Tố và Khương Phất Ngọc.
Cô ôm chú mèo nhỏ, đặt đôi chân trước của nó lên vai mình, nhìn vào Lâm Tố, đôi mắt đen láy rạng ngời, "Con đồng ý sẽ không giận cha nữa, nhưng cha cũng phải hứa với con rằng sẽ không lừa con nữa!"
Lâm Tố mỉm cười như cơn gió xuân, "Cha hứa với con, sẽ không lừa con nữa."
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc sau, nụ cười của hắn bỗng chốc tắt ngấm, vì Khương Dao sau khi nghe được lời hứa của hắn đã vẫy tay cho các cung nữ lui ra khỏi sân, tỏ rõ ý định muốn hỏi chuyện nghiêm túc.
Lúc này Lâm Tố mới nhận ra mình đã mắc bẫy của cô con gái.
Sau vài ngày bị cấm túc, dường như trí óc Khương Dao trở nên sáng suốt hơn, lần này cô lại còn biết bày kế để lừa cha mình sao?
Giờ đây Bạch Ân đã chết, gián điệp trong hậu cung cũng bị loại bỏ hoàn toàn. Việc giữ bí mật không còn ý nghĩa gì nữa, Lâm Tố dứt khoát nói ra toàn bộ sự việc.
"Khi phát hiện ra hoa Bình Ai, mẹ con đã cảm nhận rằng không chỉ triều đình mà thậm chí cả trong cung cũng đã có dấu vết của hoa này. Bà ấy là nữ đế, chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên."
Nếu cha và mẹ con một lòng, sẽ rất khó để kẻ khác tìm ra điểm yếu mà tấn công vào. Vì vậy, mẹ con cố tình để Khương Triều không bị xử lý và dặn dò các lính canh ở Thiên Lao lỏng tay với con. Khương Triều là người mà cha và mẹ con ngầm đồng ý để con g.i.ế.c nhằm tạo ra mâu thuẫn giả để lừa kẻ thù vào bẫy.
Những sự việc sau đó diễn ra hết sức tự nhiên.
Trong những ngày bị cấm túc tại Phượng Nghi Cung, Lâm Tố không hề rảnh rỗi, ban đêm còn thay đồ đen như đạo tặc, lần theo đầu mối của Bạch Ân để tóm gọn tất cả những kẻ thường xuyên tiếp xúc với bà ta.
"Con đâu có muốn nghe những chuyện đó!"
Khương Dao dường như không mấy bận tâm về những gì ông nói, "Điều con muốn hỏi là, cha, có phải cha cũng giống con..."
"...cũng mang theo ký ức của kiếp trước."
Vẻ mặt của Lâm Tố ngay lập tức cứng lại.
Hắn cúi đầu, nhận ra Khương Dao không hề đưa ra câu hỏi, mà là nhìn hắn bằng ánh mắt quả quyết, khiến hắn không thể nói dối.
Lâm Tố nghĩ thầm: Thật ra có lẽ nên để con bé ngây thơ một chút sẽ tốt hơn.
Ánh nắng lặng lẽ rọi lên bậc thềm trước đại điện, rọi sáng từng khe gạch xen kẽ tối sáng, không bụi bặm, không chuyển động.
Lâm Tố im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài.
"A Chiêu à…"
Ánh mắt của Lâm Tố trở nên phức tạp hơn, "Con phát hiện ra từ khi nào?"
Khương Dao nhẹ nhàng vuốt lưng chú mèo nhỏ, chạm vào lớp lông mềm mại.
Khi đã nhận được câu trả lời chắc chắn của cha, cô cụp mắt xuống, dường như không dám ngẩng lên nhìn hắn.
"Thật ra, trong những ngày vừa qua, con cứ nghĩ đi nghĩ lại một điều, làm sao cha và mẹ có thể đoán chắc rằng con sẽ chủ động đi g.i.ế.c Khương Triều?"
"Con căm hận hắn là vì kiếp trước hắn đã từng *trân tá* con trong Thiên Lao. Nếu hắn còn sống, hắn nhất định sẽ hại c.h.ế.t con và cũng sẽ hại cha. Vì vậy, kiếp này từ đầu con đã đề phòng hắn, g.i.ế.c hắn để tận diệt mối nguy. Trừ khi có ai đó biết rõ sự căm hận của con đối với hắn, biết rõ chuyện của kiếp trước... Con đoán người đó chính là cha."
Trí thông minh của con người vốn là thiên phú bẩm sinh, không phải cứ bị thuốc nổ làm chấn động vài lần là mọi phần vô lý trong đầu óc sẽ tự dưng biến mất và khiến họ trở nên thông minh hơn.
Bài học lần này dạy cô rằng phải suy nghĩ thật cẩn thận trước khi hành động.
Giờ đây, cô đã học cách tĩnh tâm, lặng lẽ quan sát tất cả những gì diễn ra xung quanh, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, rồi cân nhắc nhiều lần trước khi đưa ra quyết định.
Trong khi bên ngoài cung đình gấp rút truy bắt gián điệp của người Hồ, Khương Phất Ngọc quyết liệt tiến hành điều tra toàn bộ hoàng cung. Dựa trên hành tung hàng ngày của Bạch Ân, nàng lần lượt lôi ra những thế lực ngầm cuối cùng còn ẩn náu trong cung.
Cùng lúc đó, lệnh cấm túc của Khương Dao cũng được dỡ bỏ.
Khi Lâm Tố đến Đông Nghi Cung để thăm con gái, cô bé đang nằm trên một chiếc chõng nhỏ ngoài sân, cuộn mình trong chăn, phơi nắng. Ánh nắng nhẹ nhàng khiến cô bé lơ mơ buồn ngủ. Khi bóng dáng của Lâm Tố xuất hiện trước mắt, cô vẫn còn ngơ ngác, đưa tay dụi mắt như thể không tin vào mắt mình.
Lâm Tố bước tới, cúi xuống nhìn con gái mà đã nhiều ngày không gặp, rồi kéo chăn lên cho cô bé. "A Chiêu nằm ngoài này ngủ, không sợ lạnh sao?"
Những ngày vừa qua, Khương Dao đã tĩnh dưỡng rất tốt, ăn uống đầy đủ, giấc ngủ cũng ổn định. Cô bé trông có phần tròn trịa hơn, trên cổ còn thêm một lớp thịt nhỏ.
Ngay khi nhìn thấy cha, mắt Khương Dao lập tức đỏ hoe, bao nhiêu cảm xúc kìm nén những ngày qua đột nhiên tuôn trào. Đôi môi cô bé mím chặt lại, như thể rất uất ức, trông chẳng khác nào một chú thỏ nhỏ.
Mấy ngày nay, Khương Dao vẫn không chắc chắn hoàn toàn về kế hoạch của Khương Phất Ngọc và Lâm Tố. Cô cứ mãi phân vân giữa việc "họ cố tình diễn kịch" và việc "họ thực sự cãi nhau". Đêm nào cô cũng ngủ không yên, lo sợ họ thật sự đã bất hòa, và Khương Phất Ngọc trong lúc giận dữ có thể sẽ quyết định giữ lại con mà loại bỏ cha.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy Lâm Tố, cô mới chắc chắn rằng mọi việc đều ổn.
Thấy cô bé rơi nước mắt, Lâm Tố vội vã xoa đầu an ủi: "A Chiêu đừng khóc nữa, không phải cha ở đây rồi sao!"
Nhìn gương mặt hiền lành của cha, Khương Dao càng nghĩ đến những ngày lo lắng không yên vừa qua, càng cảm thấy tức giận và nghĩ rằng cha thật đáng bị đánh.
Cô vốn là người thuộc phái hành động, hít sâu một hơi rồi bật dậy khỏi ghế.
Lâm Tố chưa từng đánh Khương Dao, nhưng điều đó không có nghĩa là Khương Dao sẽ không đánh ông.
Giống như hiện giờ, vừa mới gặp lại, Khương Dao đã tặng ông một cú tấn công bất ngờ.
Nam nhân có nhiều cách đánh nhau: dùng nắm đấm, đá chân, hay đấu võ cận chiến. Nhưng đối với phụ nữ, đánh nhau chỉ có hai cách — tát và giật tóc, bất kể ở độ tuổi nào cũng đều như vậy.
Khương Dao chọn cách giật tóc để đối phó với cha mình.
Cô bé lao vào giật mạnh tóc Lâm Tố, rồi dùng nắm tay đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c ông trong cơn giận dữ.
"Đồ lừa đảo, đồ xấu xa này! "
Khương Dao bật khóc thành tiếng, nước mắt hòa lẫn nước mũi rơi lã chã. "Lúc trước cha hứa với con thế nào rồi, nói là nếu 2 người diễn trò thì sẽ nói cho con biết, cuối cùng cha lại chẳng hề nghe con, khiến con lo lắng bao nhiêu ngày trời!"
"Đồ tồi, con không muốn nhìn mặt cha nữa!"
Dù tuổi nhỏ, sức không lớn, nhưng Khương Dao lại không ngần ngại mà ra tay rất ác liệt, giật một lúc cũng khiến Lâm Tố mất đi không ít tóc.
"Đau... A Chiêu nhẹ tay thôi…"
Lâm Tố biết mình có lỗi, không dám cãi lại, càng không dám phản kháng, chỉ còn cách nhíu mày chịu đựng để cô bé trút giận.
"Hứ!"
Khương Dao hừ một tiếng, cô bé giữ chặt tóc của cha, lắc đầu ông như quả bóng, bàn tay cô đầy những sợi tóc rụng. Lâm Tố nghĩ, cô bé có vẻ như thực sự đang có ý định hành quyết cha.
Buông tay ra, nhìn bàn tay đầy tóc, Khương Dao làm như như vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn, lập tức phủi sạch. Cô bé nhảy khỏi ghế, ôm lấy chăn của mình và gấp gọn ghế, sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà.
"Rầm!". Cô bé đóng sầm cửa lại, để Lâm Tố đứng ngoài, bơ vơ trong gió lạnh.
Các cung nữ xung quanh nhìn nhau ngạc nhiên, không biết phải làm sao. Tiểu công chúa giận thật rồi sao?
Giận đến mức cãi nhau với cha.
Ai nấy đều nhìn Lâm Tố với vẻ sung sướng khi người gặp hoạ, không biết hắn sẽ giải quyết thế nào.
Lâm Tố chỉnh lại mái tóc rối bời, đầu vẫn còn râm ran đau nhức. Hắn thở dài bất lực, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa. "A Chiêu, A Chiêu?"
Khương Dao không đáp lại.
Hắn bỗng nhớ đến một cảnh tượng quen thuộc, không nhịn được cười ra tiếng.
Hắn hồi tưởng lại lúc trước khi còn sống ở làng, Khương Dao từng vì một chuyện nhỏ mà giận dỗi, tự nhốt mình trong phòng. Hắn gọi mãi, gọi cô bé ra ăn cơm, nhưng cô bé nhất quyết không chịu ra.
Đến tối hôm đó, hắn nghe tiếng lạch cạch từ nhà bếp, khi hắn cầm đèn đến xem thì thấy cô bé vì quá đói mà mò vào bếp ăn vụng đồ nguội.
Ánh đèn rọi vào đôi mắt đỏ hoe của cô bé. Bị bắt gặp, cô lập tức giả vờ mình đang mộng du, giơ hai tay lên, ngậm bánh bao rồi nhảy đi như một con ma.
Giờ cô bé đã lớn, lúc giận dỗi lại càng khó dỗ dành hơn.
Lâm Tố không để lộ tiếng cười, giữ vẻ mặt đáng thương của một người cha đang cầu xin. "A Chiêu. Cha sai rồi, tóc cha cũng bị con giật rồi, cơn giận chắc cũng hết rồi chứ. Cha đã mấy ngày không gặp con, con thực sự định đuổi cha đi sao?"
Hắn đoán chắc rằng hôm nay Khương Dao sẽ giận dỗi, nhưng trước khi đến, hắn đã chuẩn bị cách để đối phó. Nhìn vào gói đồ nhỏ trong tay, hắn nhẹ nhàng nói: "A Chiêu, cha mang quà xin lỗi đến cho con đây. Con không muốn xem cha mang gì đến sao?"
Trẻ con giận dỗi, điều cần nhất là người lớn phải tỏ ra nhún nhường.
Khương Dao dù đã đóng cửa, nhưng vẫn nghe rõ từng động tĩnh của cha ngoài cửa.
Nghe đến từ "quà xin lỗi", cô chợt nhớ lại lúc cha đến, rõ ràng có ôm theo một gói đồ nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lâm Tố chờ một lát, cuối cùng cửa cũng mở ra. Khương Dao bước ra với vẻ mặt giận dỗi, chìa tay ra trước.
"Quà xin lỗi đâu?"
Trong lúc đó, con vật nhỏ trong lòng ông nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên. Một chú mèo con lông trắng, đôi mắt vàng óng ánh, tò mò nhìn về phía Khương Dao.
Mắt cô bé sáng lên. "Mèo!"
Khương Dao cẩn thận đón lấy chú mèo, nâng niu trong vòng tay.
Chú mèo con này có vẻ vừa mới ra đời, tính cách vô cùng hiền lành, ngoan ngoãn rúc vào lòng Khương Dao mà l.i.ế.m bàn chân nhỏ. Dù cô bé nghịch ngợm chọc vào chiếc chuông nhỏ của nó, nó cũng chỉ liếc nhìn rồi lại tiếp tục l.i.ế.m lông.
Thấy con gái bắt đầu nguôi giận, Lâm Tố biết rằng cơn giận của Khương Dao đã tan đi.
"A Chiêu từng nói muốn nuôi một chú mèo, cha đã tìm mãi mới kiếm được một chú ngoan ngoãn như thế này. Từ nay con có thể nuôi nó ở Đông Nghi Cung."
Trước đây Khương Dao chưa từng nuôi thú cưng, cũng không có mong muốn mạnh mẽ về việc nuôi mèo hay chó. Lần trước cô chỉ tiện miệng nói với Lâm Tố để lấy lòng Tạ Lan Tu, không ngờ hắn lại nhớ mãi.
Khi chú mèo nhỏ rúc vào lòng cô, Khương Dao cảm nhận được sự ấm áp từ nó, lòng tràn ngập niềm vui.
Cô nghĩ, mình nhất định phải dạy chú mèo này làm vài động tác nhào lộn mới được.
Khương Dao vuốt ve mèo con, chợt nhận ra một điều. "Con sẽ ở Đông Nghi Cung từ nay về sau luôn sao?"
"Đúng vậy. hắn trả lời.
Lâm Tố nói, "A Chiêu, sau này nếu con muốn học hành thì thư viện ở Đông Nghi Cung là nơi thích hợp nhất. Cha và mẫu thân đã bàn bạc và thấy rằng, cung Phượng Nghi quá nhỏ, con nên chuyển đến Đông Nghi Cung. Nếu sau này con nhớ cha, cha sẽ thường xuyên đến thăm con."
Khương Dao nghĩ rằng Lâm Tố và Khương Phất Ngọc đã lén lút sắp xếp nhiều thứ cho cô, cả cuộc đời cô dường như đều đã được họ tính toán chu toàn. Ngày hôm đó, khi mẹ nói muốn cô chuyển cung, đó không phải là lời nói trong cơn tức giận nhất thời. Có lẽ, đó là dự định thật sự để cô rời đến Đông Nghi Cung và không bao giờ quay lại Phượng Nghi Cung nữa.
Có lẽ, thậm chí việc cô g.i.ế.c Khương Triều cũng nằm trong tính toán của Lâm Tố và Khương Phất Ngọc.
Cô ôm chú mèo nhỏ, đặt đôi chân trước của nó lên vai mình, nhìn vào Lâm Tố, đôi mắt đen láy rạng ngời, "Con đồng ý sẽ không giận cha nữa, nhưng cha cũng phải hứa với con rằng sẽ không lừa con nữa!"
Lâm Tố mỉm cười như cơn gió xuân, "Cha hứa với con, sẽ không lừa con nữa."
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc sau, nụ cười của hắn bỗng chốc tắt ngấm, vì Khương Dao sau khi nghe được lời hứa của hắn đã vẫy tay cho các cung nữ lui ra khỏi sân, tỏ rõ ý định muốn hỏi chuyện nghiêm túc.
Lúc này Lâm Tố mới nhận ra mình đã mắc bẫy của cô con gái.
Sau vài ngày bị cấm túc, dường như trí óc Khương Dao trở nên sáng suốt hơn, lần này cô lại còn biết bày kế để lừa cha mình sao?
Giờ đây Bạch Ân đã chết, gián điệp trong hậu cung cũng bị loại bỏ hoàn toàn. Việc giữ bí mật không còn ý nghĩa gì nữa, Lâm Tố dứt khoát nói ra toàn bộ sự việc.
"Khi phát hiện ra hoa Bình Ai, mẹ con đã cảm nhận rằng không chỉ triều đình mà thậm chí cả trong cung cũng đã có dấu vết của hoa này. Bà ấy là nữ đế, chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên."
Nếu cha và mẹ con một lòng, sẽ rất khó để kẻ khác tìm ra điểm yếu mà tấn công vào. Vì vậy, mẹ con cố tình để Khương Triều không bị xử lý và dặn dò các lính canh ở Thiên Lao lỏng tay với con. Khương Triều là người mà cha và mẹ con ngầm đồng ý để con g.i.ế.c nhằm tạo ra mâu thuẫn giả để lừa kẻ thù vào bẫy.
Những sự việc sau đó diễn ra hết sức tự nhiên.
Trong những ngày bị cấm túc tại Phượng Nghi Cung, Lâm Tố không hề rảnh rỗi, ban đêm còn thay đồ đen như đạo tặc, lần theo đầu mối của Bạch Ân để tóm gọn tất cả những kẻ thường xuyên tiếp xúc với bà ta.
"Con đâu có muốn nghe những chuyện đó!"
Khương Dao dường như không mấy bận tâm về những gì ông nói, "Điều con muốn hỏi là, cha, có phải cha cũng giống con..."
"...cũng mang theo ký ức của kiếp trước."
Vẻ mặt của Lâm Tố ngay lập tức cứng lại.
Hắn cúi đầu, nhận ra Khương Dao không hề đưa ra câu hỏi, mà là nhìn hắn bằng ánh mắt quả quyết, khiến hắn không thể nói dối.
Lâm Tố nghĩ thầm: Thật ra có lẽ nên để con bé ngây thơ một chút sẽ tốt hơn.
Ánh nắng lặng lẽ rọi lên bậc thềm trước đại điện, rọi sáng từng khe gạch xen kẽ tối sáng, không bụi bặm, không chuyển động.
Lâm Tố im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài.
"A Chiêu à…"
Ánh mắt của Lâm Tố trở nên phức tạp hơn, "Con phát hiện ra từ khi nào?"
Khương Dao nhẹ nhàng vuốt lưng chú mèo nhỏ, chạm vào lớp lông mềm mại.
Khi đã nhận được câu trả lời chắc chắn của cha, cô cụp mắt xuống, dường như không dám ngẩng lên nhìn hắn.
"Thật ra, trong những ngày vừa qua, con cứ nghĩ đi nghĩ lại một điều, làm sao cha và mẹ có thể đoán chắc rằng con sẽ chủ động đi g.i.ế.c Khương Triều?"
"Con căm hận hắn là vì kiếp trước hắn đã từng *trân tá* con trong Thiên Lao. Nếu hắn còn sống, hắn nhất định sẽ hại c.h.ế.t con và cũng sẽ hại cha. Vì vậy, kiếp này từ đầu con đã đề phòng hắn, g.i.ế.c hắn để tận diệt mối nguy. Trừ khi có ai đó biết rõ sự căm hận của con đối với hắn, biết rõ chuyện của kiếp trước... Con đoán người đó chính là cha."
Trí thông minh của con người vốn là thiên phú bẩm sinh, không phải cứ bị thuốc nổ làm chấn động vài lần là mọi phần vô lý trong đầu óc sẽ tự dưng biến mất và khiến họ trở nên thông minh hơn.
Bài học lần này dạy cô rằng phải suy nghĩ thật cẩn thận trước khi hành động.
Giờ đây, cô đã học cách tĩnh tâm, lặng lẽ quan sát tất cả những gì diễn ra xung quanh, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, rồi cân nhắc nhiều lần trước khi đưa ra quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro