Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!
Chương 91:
Tiểu Tân Trà
2025-03-17 08:21:30
Khi Hòa Thanh được Khương Dao gọi đến, hắn vẫn nghĩ rằng Khương Dao muốn mình giúp cô lén trốn khỏi Đông Nghi.
Sau những ngày bên cạnh Khương Dao, Hòa Thanh hiểu rõ tính cách tiểu chủ nhân của mình: vô cùng xem thường quy tắc trong cung, làm việc chỉ theo ý thích của mình, ham chơi, có lúc còn chẳng suy nghĩ thấu đáo, một khi đã nổi hứng quậy phá thì chẳng ai ngăn nổi.
Nhưng lần này, Khương Dao chỉ lấy một hộp châu ngọc Đông Châu cùng với số bạc mà Lâm Tố đã gom góp cho cô, đưa hết cho Hòa Thanh.
Hòa Thanh bối rối hỏi: “Điện hạ, đây là…”
“Bệ hạ thưởng cho ta rất nhiều, ăn mặc của ta trong cung đều được chu cấp, nên ta chẳng tiêu đến. Những ngày qua Dạ Nhẫn đã giúp ta rất nhiều, coi như công lao của họ. Số bạc và ngọc này, hãy chia cho người của Dạ Nhẫn, ai sống thì trực tiếp chia, ai đã hy sinh, không thể chia, thì bù thêm cho người thân của họ.”
Khương Dao nhìn xuống, đây là tất cả những gì cô có thể làm để bù đắp cho họ.
“Điện hạ…”
Hòa Thanh bỗng gọi cô.
Cô băn khoăn hỏi: “Không đủ sao?”
“Không phải, chỉ là… bọn thuộc hạ chúng tôi đều đã đoạn tuyệt với gia đình từ lâu. Nếu tùy tiện quay lại, dẫu người đã khuất nhưng nếu bị phát hiện, gia quyến chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
Khương Dao gật đầu: “Là ta suy nghĩ không chu toàn. Vậy hãy lập một ngôi mộ, đốt thêm vàng mã cho họ, cầu mong kiếp sau họ sẽ được sinh ra trong một thế giới tốt đẹp hơn. Ngươi hãy để những người quen thân với họ lo liệu chuyện này…”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Sau khi phân phó xong, cô cho Hòa Thanh lui ra.
Lâm Xuân mang bát thuốc vào, thương tích trên đầu Khương Dao cần uống thuốc ba lần một ngày, đây là lần thứ hai trong ngày.
Hòa Thanh vẫn đứng đó, nhìn Khương Dao uống cạn bát thuốc lớn hơn cả gương mặt cô, một hơi nuốt hết.
Khi bỏ bát thuốc xuống, gương mặt cô nhăn nhó, vội vàng lấy một viên kẹo lê để xua đi vị đắng, cuối cùng khuôn mặt cô mới dãn ra.
“Điện hạ…”
Hòa Thanh không nhịn được hỏi: “Người không cần ta làm gì khác sao?”
Việc Khương Dao và Lâm Tố bị chia cách, mà cô lại không phản kháng chút nào, thật là khó tin.
Hòa Thanh còn trẻ, so với các tiền bối, hắn có một nhược điểm — đó là không kiềm chế nổi lòng tò mò.
Khương Dao cười nhẹ nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ yêu cầu ngươi giúp ta trốn khỏi cung Đông Nghi, đúng không?”
“Không… không phải…”
“Yên tâm đi, ta sẽ không như lần trước, sẽ không nửa đêm chạy khỏi cung mà không suy nghĩ gì đâu.”
Khương Dao cúi mắt: “Vài ngày, mười ngày, một tháng, ta vẫn có thể chờ đợi…”
Khương Phất Ngọc có thể giam cô vài ngày, nhưng không thể giam cô cả đời.
Cô nghĩ, cứ để mọi chuyện lắng xuống một chút.
“Công chúa dạo này thế nào? Có uống thuốc đúng giờ không?”
Khương Phất Ngọc vừa phê xong tấu chương, xếp lại trên bàn thì thấy Bạch Ân mang bát thuốc vào, liền tiện miệng hỏi về tình trạng của Khương Dao.
Bạch Ân đáp: “Điện hạ vẫn bình an vô sự. Còn bệ hạ, những ngày qua quốc sự bận rộn, người lo nghĩ quá mức, vết thương cũ tái phát. Bệ hạ hãy uống thuốc trước đã.”
Khương Phất Ngọc xoa hai thái dương, hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Từ sau trận cãi vã với Lâm Tố trước thiên lao, vết thương cũ của nàng lại phát tác, còn nghiêm trọng hơn lần trước. Thêm vào đó là áp lực từ quốc sự, khiến nàng gần như không có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí phải tăng liều lượng thuốc.
“A Chiêu thực sự không gây rắc rối gì sao?” Nàng liếc nhìn bát thuốc, hỏi tiếp, “Không tuyệt thực hay quấy nhiễu gì chứ?”
“Không có,” Bạch Ân trả lời, “Theo cung nữ Lâm Xuân ở cung Đông Nghi báo lại, công chúa mấy ngày nay vẫn tuân thủ lời dặn của ngự y, ngủ sớm dậy sớm, ăn uống, dùng thuốc đúng giờ. Thỉnh thoảng hỏi thăm công gia, nhưng cũng không hề đòi ra ngoài hay gây náo loạn.”
Khương Phất Ngọc gật đầu: “A Chiêu ngoan ngoãn hơn trước nhiều.”
“Bệ hạ uống thuốc kẻo nguội,” Bạch Ân khuyên, “Nếu không sẽ mất tác dụng.”
Khương Phất Ngọc cầm lấy bát thuốc, chuẩn bị uống cạn, nhưng khi đôi môi vừa chạm vào bát, nàng bỗng đột ngột ngẩng đầu lên.
Bạch Ân chợt nhận ra ánh mắt của Khương Phất Ngọc đang nhìn mình một cách kỳ lạ, tim bà thắt lại trong một khoảnh khắc.
“Bạch Ân,” Khương Phất Ngọc đặt bát thuốc xuống, “Ngươi đã ở bên trẫm bao lâu rồi?”
Không đợi bà trẫm trả lời, nàng tự nói tiếp: “trẫm nhớ khi trẫm lên bốn tuổi, ngươi đã được phân vào cung của hoàng hậu, chăm sóc trẫm, dạy lễ nghi, giúp trẫm nhập môn chữ nghĩa, đọc thơ. Trong lòng trẫm, ngươi không chỉ là một người thân mà còn là một vị thầy.”
Khương Phất Ngọc mỉm cười dịu dàng: “Những ngày qua, trẫm thường nhớ lại thời thơ ấu. trẫm còn nhớ cung của hoàng hậu có một chiếc xích đu, sau khi đại tỷ lấy chồng, trẫm hay ngồi đó, ngươi đứng phía sau đẩy xích đu cho trẫm. Cảnh tượng ngày xưa ấy, thật đáng nhớ biết bao.”
Nghe nàng kể lại khung cảnh đầm ấm đó, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra sau gáy Bạch Ân. “Nếu bệ hạ muốn, có thể bảo người dựng một chiếc xích đu trong sân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng Khương Phất Ngọc không đáp lời, chỉ tiếp tục: “trẫm nhớ ngươi khi xưa tuy ít nói, nhưng không lạnh lùng và vô cảm như bây giờ. Đúng là thời gian trôi qua, con người đều thay đổi.”
Bạch Ân đáp lời: “Bệ hạ nói đùa rồi, thần không còn trẻ, tính tình thay đổi cũng là bình thường.”
“Bạch Ân.”
Khương Phất Ngọc bỗng lạnh lùng nói: “Trẫm đối xử với ngươi không tốt sao?”
Không gian trong điện trở nên yên lặng lạ thường, chẳng rõ từ khi nào, tất cả cung nữ đều đã bị lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người họ.
Bạch Ân ngẩng phắt lên, chỉ thấy Khương Phất Ngọc lạnh nhạt đổ bát thuốc vào chậu hoa bên cạnh.
“Sau khi trẫm đăng cơ, trẫm lập tức điều ngươi về bên mình, cho làm nữ quan phụng thị trước ngự tiền. Nếu ngươi muốn, trẫm có thể để ngươi xuất giá trong vinh quang. Thế nhưng…”
Đôi mắt bà ánh lên nỗi buồn đau, “Tại sao lại phản bội trẫm?”
Đôi mắt Bạch Ân đỏ hoe, cô trẫm chỉ biết nhìn chằm chằm vào Khương Phất Ngọc, không thốt nên lời.
“Hoa Bình Ai.”
Khương Phất Ngọc mở lời: “Thứ ô uế ấy, đã len lỏi vào tận cung cấm rồi.”
“Người biết trẫm có vết thương cũ, lại nắm được thang thuốc của trẫm không nhiều. Người có thể tự do ra vào cung cấm lại càng ít. Những ngày qua, trẫm đã lần lượt loại trừ, nghi ngờ cả Từ Phương Phi, rồi đến các cung nữ khác, cuối cùng mới nghi ngờ đến ngươi, rồi mới bắt đầu điều tra ngươi!” Khương Phất Ngọc nghiêm giọng, “Tại sao ngươi làm vậy?”
Bạch Ân bám chặt vào bàn, suýt nữa thì ngã gục.
Khương Phất Ngọc bắt đầu nghi ngờ và điều tra từ bao giờ?
Là hôm nay, hay hai ngày trước?
Có lẽ là từ hôm Tương Dương Vương qua đời…
Đó cũng là ngày Khương Phất Ngọc và Lâm Tố cãi nhau trước thiên lao, khiến cơn giận bùng lên làm nàng phát bệnh.
Điều này làm người khác tưởng rằng giữa hai người đã nảy sinh hiềm khích, tạo cho Bạch Ân cơ hội thuận lợi để bỏ thuốc, hòng khiến Khương Phất Ngọc ra lệnh xử tử Lâm Tố. Như vậy, Khương Phất Ngọc sẽ trở thành kẻ thù g.i.ế.c cha của công chúa, khiến mẹ con bất hòa…
Nào ngờ, từ ngày đó, từng cử chỉ của Bạch Ân đã bị nữ đế giám sát chặt chẽ.
“Bắt đầu từ khi nào…” Bạch Ân run run, đôi môi đã mất đi sự bình tĩnh, “Người bắt đầu nghi ngờ thần từ khi nào?”
Khương Phất Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt cô ta: “Ngươi trả lời ta trước, vì sao!”
Bao nhiêu năm tình nghĩa, bà không hiểu nổi vì sao Bạch Ân lại làm ra những chuyện như vậy!
Bạch Ân bật cười.
Tiếng cười điên dại vang lên, toàn thân bà ta run rẩy trong tiếng cười.
Từ nhỏ, bà đã ít khi cười, theo hầu bên cạnh Khương Phất Ngọc lại càng nghiêm nghị, luôn giữ nét mặt lạnh lùng, khiến các cung nữ đều vừa sợ vừa ghét.
Nhưng không phải vì bà ta không muốn cười, mà là từ khi Khương Phất Ngọc đăng cơ, mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi phút, mỗi giây, bà ta đều sống trong đau khổ đến mức đã quên mất niềm vui là thế nào!
Giờ đây, khi cái c.h.ế.t cận kề, bà ta không còn sợ hãi nữa, vịn lấy bàn mà cười lớn: “Vì con trai của ta. Vì ngươi đã ép ta phải tự tay *khực khực* con trai của mình!”
Khương Phất Ngọc giáng cho bà ta một cái tát.
“Ngươi điên rồi, đó là con hoang của tiên đế!”
“Nhưng nó vẫn là con ruột của ta!” Nước mắt trào ra trên mặt Bạch Ân, “Cả đời này ta chỉ có một đứa con. Nhưng vì ngươi và ngôi vị của ngươi, ngươi bắt ta tự tay *khực khực* nó. Nó là m.á.u mủ của ta, ta đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, vậy mà chỉ vì một câu nói lạnh lùng của ngươi, ta phải tự tay nhấn chìm nó!”
“Nó còn nhỏ như vậy, chính tai ta nghe tiếng khóc của nó dần ngừng lại, cuối cùng biến mất, ngươi có biết ta đau đớn thế nào không, cả đời ta không bao giờ tha thứ cho chính mình!”
Khương Phất Ngọc bước tới, túm lấy cổ áo của bà trẫm: “Khi ngươi mang thai, trẫm đã bảo ngươi sớm bỏ đi, ngươi nói đứa bé đã thành hình, nếu bỏ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nên trẫm mới đồng ý cho ngươi sinh. trẫm còn hứa rằng nếu ngươi sinh con gái, trẫm sẽ để ngươi nuôi nấng. Nhưng đó là hoàng tử! trẫm vẫn cho phép ngươi tự xử lý nó, rồi lại bỏ qua quá khứ mà giữ ngươi ở lại cung Cảnh Nghi!”
“Nếu người trẫm biết sự tồn tại của đứa trẻ ấy, nếu nó còn sống, ngôi vị của trẫm sẽ không còn, công chúa sẽ không được công nhận là hoàng đế! Những điều này ngươi cần trẫm phải nói rõ sao?”
Bạch Ân nhắm mắt đau khổ: “Ngươi cũng là một người mẹ, ngươi cũng có con. Mỗi lần ta nhìn thấy công chúa, ta lại nhớ đến đứa con đã mất của mình. Tại sao ngươi có thể ở bên con gái mình, còn ta thì phải chịu cảnh âm dương cách biệt với con trai, chỉ vì tham vọng ích kỷ của ngươi…”
Khương Phất Ngọc lại tát mạnh thêm một cái nữa, khiến khóe miệng Bạch Ân rỉ máu.
“Ngươi không có tư cách nhắc đến con gái trẫm. Chính trẫm đã cứu mạng ngươi, nếu không có trẫm, ngươi nghĩ tiên đế sẽ cho phép một kẻ thấp hèn như ngươi, sinh con ngay trước mặt sủng phi của hắn sao?”
Khương Phất Ngọc lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi chưa đủ hài lòng sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn trẫm nuôi nấng đứa trẻ đó, phong nó làm hoàng đế, để ngươi trở thành thái hậu?”
Lồng n.g.ự.c Khương Phất Ngọc phập phồng dữ dội trong cơn phẫn nộ. “Khi trẫm dẹp loạn, ngươi có đóng góp được binh lính hay mưu lược gì không? Ngươi chưa làm bất cứ điều gì, bị tiên đế giam cầm suốt hai năm không thể tự cứu mình, vẫn là trẫm đã kéo ngươi ra khỏi bóng tối! Vậy mà ngươi lại muốn mọi thứ phải theo ý ngươi!”
Nàng đẩy mạnh Bạch Ân ngã ngồi xuống đất.
“Ngươi nói rằng ta vì tư lợi mà g.i.ế.c con ngươi, nhưng thiên hạ này luôn là thế: kẻ chiến thắng mới là người quyết định.”
Khương Phất Ngọc cất giọng uy nghiêm: “Người đâu, lôi ra ngoài, xử lăng trì.”
Sau những ngày bên cạnh Khương Dao, Hòa Thanh hiểu rõ tính cách tiểu chủ nhân của mình: vô cùng xem thường quy tắc trong cung, làm việc chỉ theo ý thích của mình, ham chơi, có lúc còn chẳng suy nghĩ thấu đáo, một khi đã nổi hứng quậy phá thì chẳng ai ngăn nổi.
Nhưng lần này, Khương Dao chỉ lấy một hộp châu ngọc Đông Châu cùng với số bạc mà Lâm Tố đã gom góp cho cô, đưa hết cho Hòa Thanh.
Hòa Thanh bối rối hỏi: “Điện hạ, đây là…”
“Bệ hạ thưởng cho ta rất nhiều, ăn mặc của ta trong cung đều được chu cấp, nên ta chẳng tiêu đến. Những ngày qua Dạ Nhẫn đã giúp ta rất nhiều, coi như công lao của họ. Số bạc và ngọc này, hãy chia cho người của Dạ Nhẫn, ai sống thì trực tiếp chia, ai đã hy sinh, không thể chia, thì bù thêm cho người thân của họ.”
Khương Dao nhìn xuống, đây là tất cả những gì cô có thể làm để bù đắp cho họ.
“Điện hạ…”
Hòa Thanh bỗng gọi cô.
Cô băn khoăn hỏi: “Không đủ sao?”
“Không phải, chỉ là… bọn thuộc hạ chúng tôi đều đã đoạn tuyệt với gia đình từ lâu. Nếu tùy tiện quay lại, dẫu người đã khuất nhưng nếu bị phát hiện, gia quyến chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.”
Khương Dao gật đầu: “Là ta suy nghĩ không chu toàn. Vậy hãy lập một ngôi mộ, đốt thêm vàng mã cho họ, cầu mong kiếp sau họ sẽ được sinh ra trong một thế giới tốt đẹp hơn. Ngươi hãy để những người quen thân với họ lo liệu chuyện này…”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Sau khi phân phó xong, cô cho Hòa Thanh lui ra.
Lâm Xuân mang bát thuốc vào, thương tích trên đầu Khương Dao cần uống thuốc ba lần một ngày, đây là lần thứ hai trong ngày.
Hòa Thanh vẫn đứng đó, nhìn Khương Dao uống cạn bát thuốc lớn hơn cả gương mặt cô, một hơi nuốt hết.
Khi bỏ bát thuốc xuống, gương mặt cô nhăn nhó, vội vàng lấy một viên kẹo lê để xua đi vị đắng, cuối cùng khuôn mặt cô mới dãn ra.
“Điện hạ…”
Hòa Thanh không nhịn được hỏi: “Người không cần ta làm gì khác sao?”
Việc Khương Dao và Lâm Tố bị chia cách, mà cô lại không phản kháng chút nào, thật là khó tin.
Hòa Thanh còn trẻ, so với các tiền bối, hắn có một nhược điểm — đó là không kiềm chế nổi lòng tò mò.
Khương Dao cười nhẹ nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ yêu cầu ngươi giúp ta trốn khỏi cung Đông Nghi, đúng không?”
“Không… không phải…”
“Yên tâm đi, ta sẽ không như lần trước, sẽ không nửa đêm chạy khỏi cung mà không suy nghĩ gì đâu.”
Khương Dao cúi mắt: “Vài ngày, mười ngày, một tháng, ta vẫn có thể chờ đợi…”
Khương Phất Ngọc có thể giam cô vài ngày, nhưng không thể giam cô cả đời.
Cô nghĩ, cứ để mọi chuyện lắng xuống một chút.
“Công chúa dạo này thế nào? Có uống thuốc đúng giờ không?”
Khương Phất Ngọc vừa phê xong tấu chương, xếp lại trên bàn thì thấy Bạch Ân mang bát thuốc vào, liền tiện miệng hỏi về tình trạng của Khương Dao.
Bạch Ân đáp: “Điện hạ vẫn bình an vô sự. Còn bệ hạ, những ngày qua quốc sự bận rộn, người lo nghĩ quá mức, vết thương cũ tái phát. Bệ hạ hãy uống thuốc trước đã.”
Khương Phất Ngọc xoa hai thái dương, hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Từ sau trận cãi vã với Lâm Tố trước thiên lao, vết thương cũ của nàng lại phát tác, còn nghiêm trọng hơn lần trước. Thêm vào đó là áp lực từ quốc sự, khiến nàng gần như không có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí phải tăng liều lượng thuốc.
“A Chiêu thực sự không gây rắc rối gì sao?” Nàng liếc nhìn bát thuốc, hỏi tiếp, “Không tuyệt thực hay quấy nhiễu gì chứ?”
“Không có,” Bạch Ân trả lời, “Theo cung nữ Lâm Xuân ở cung Đông Nghi báo lại, công chúa mấy ngày nay vẫn tuân thủ lời dặn của ngự y, ngủ sớm dậy sớm, ăn uống, dùng thuốc đúng giờ. Thỉnh thoảng hỏi thăm công gia, nhưng cũng không hề đòi ra ngoài hay gây náo loạn.”
Khương Phất Ngọc gật đầu: “A Chiêu ngoan ngoãn hơn trước nhiều.”
“Bệ hạ uống thuốc kẻo nguội,” Bạch Ân khuyên, “Nếu không sẽ mất tác dụng.”
Khương Phất Ngọc cầm lấy bát thuốc, chuẩn bị uống cạn, nhưng khi đôi môi vừa chạm vào bát, nàng bỗng đột ngột ngẩng đầu lên.
Bạch Ân chợt nhận ra ánh mắt của Khương Phất Ngọc đang nhìn mình một cách kỳ lạ, tim bà thắt lại trong một khoảnh khắc.
“Bạch Ân,” Khương Phất Ngọc đặt bát thuốc xuống, “Ngươi đã ở bên trẫm bao lâu rồi?”
Không đợi bà trẫm trả lời, nàng tự nói tiếp: “trẫm nhớ khi trẫm lên bốn tuổi, ngươi đã được phân vào cung của hoàng hậu, chăm sóc trẫm, dạy lễ nghi, giúp trẫm nhập môn chữ nghĩa, đọc thơ. Trong lòng trẫm, ngươi không chỉ là một người thân mà còn là một vị thầy.”
Khương Phất Ngọc mỉm cười dịu dàng: “Những ngày qua, trẫm thường nhớ lại thời thơ ấu. trẫm còn nhớ cung của hoàng hậu có một chiếc xích đu, sau khi đại tỷ lấy chồng, trẫm hay ngồi đó, ngươi đứng phía sau đẩy xích đu cho trẫm. Cảnh tượng ngày xưa ấy, thật đáng nhớ biết bao.”
Nghe nàng kể lại khung cảnh đầm ấm đó, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra sau gáy Bạch Ân. “Nếu bệ hạ muốn, có thể bảo người dựng một chiếc xích đu trong sân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng Khương Phất Ngọc không đáp lời, chỉ tiếp tục: “trẫm nhớ ngươi khi xưa tuy ít nói, nhưng không lạnh lùng và vô cảm như bây giờ. Đúng là thời gian trôi qua, con người đều thay đổi.”
Bạch Ân đáp lời: “Bệ hạ nói đùa rồi, thần không còn trẻ, tính tình thay đổi cũng là bình thường.”
“Bạch Ân.”
Khương Phất Ngọc bỗng lạnh lùng nói: “Trẫm đối xử với ngươi không tốt sao?”
Không gian trong điện trở nên yên lặng lạ thường, chẳng rõ từ khi nào, tất cả cung nữ đều đã bị lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người họ.
Bạch Ân ngẩng phắt lên, chỉ thấy Khương Phất Ngọc lạnh nhạt đổ bát thuốc vào chậu hoa bên cạnh.
“Sau khi trẫm đăng cơ, trẫm lập tức điều ngươi về bên mình, cho làm nữ quan phụng thị trước ngự tiền. Nếu ngươi muốn, trẫm có thể để ngươi xuất giá trong vinh quang. Thế nhưng…”
Đôi mắt bà ánh lên nỗi buồn đau, “Tại sao lại phản bội trẫm?”
Đôi mắt Bạch Ân đỏ hoe, cô trẫm chỉ biết nhìn chằm chằm vào Khương Phất Ngọc, không thốt nên lời.
“Hoa Bình Ai.”
Khương Phất Ngọc mở lời: “Thứ ô uế ấy, đã len lỏi vào tận cung cấm rồi.”
“Người biết trẫm có vết thương cũ, lại nắm được thang thuốc của trẫm không nhiều. Người có thể tự do ra vào cung cấm lại càng ít. Những ngày qua, trẫm đã lần lượt loại trừ, nghi ngờ cả Từ Phương Phi, rồi đến các cung nữ khác, cuối cùng mới nghi ngờ đến ngươi, rồi mới bắt đầu điều tra ngươi!” Khương Phất Ngọc nghiêm giọng, “Tại sao ngươi làm vậy?”
Bạch Ân bám chặt vào bàn, suýt nữa thì ngã gục.
Khương Phất Ngọc bắt đầu nghi ngờ và điều tra từ bao giờ?
Là hôm nay, hay hai ngày trước?
Có lẽ là từ hôm Tương Dương Vương qua đời…
Đó cũng là ngày Khương Phất Ngọc và Lâm Tố cãi nhau trước thiên lao, khiến cơn giận bùng lên làm nàng phát bệnh.
Điều này làm người khác tưởng rằng giữa hai người đã nảy sinh hiềm khích, tạo cho Bạch Ân cơ hội thuận lợi để bỏ thuốc, hòng khiến Khương Phất Ngọc ra lệnh xử tử Lâm Tố. Như vậy, Khương Phất Ngọc sẽ trở thành kẻ thù g.i.ế.c cha của công chúa, khiến mẹ con bất hòa…
Nào ngờ, từ ngày đó, từng cử chỉ của Bạch Ân đã bị nữ đế giám sát chặt chẽ.
“Bắt đầu từ khi nào…” Bạch Ân run run, đôi môi đã mất đi sự bình tĩnh, “Người bắt đầu nghi ngờ thần từ khi nào?”
Khương Phất Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt cô ta: “Ngươi trả lời ta trước, vì sao!”
Bao nhiêu năm tình nghĩa, bà không hiểu nổi vì sao Bạch Ân lại làm ra những chuyện như vậy!
Bạch Ân bật cười.
Tiếng cười điên dại vang lên, toàn thân bà ta run rẩy trong tiếng cười.
Từ nhỏ, bà đã ít khi cười, theo hầu bên cạnh Khương Phất Ngọc lại càng nghiêm nghị, luôn giữ nét mặt lạnh lùng, khiến các cung nữ đều vừa sợ vừa ghét.
Nhưng không phải vì bà ta không muốn cười, mà là từ khi Khương Phất Ngọc đăng cơ, mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi phút, mỗi giây, bà ta đều sống trong đau khổ đến mức đã quên mất niềm vui là thế nào!
Giờ đây, khi cái c.h.ế.t cận kề, bà ta không còn sợ hãi nữa, vịn lấy bàn mà cười lớn: “Vì con trai của ta. Vì ngươi đã ép ta phải tự tay *khực khực* con trai của mình!”
Khương Phất Ngọc giáng cho bà ta một cái tát.
“Ngươi điên rồi, đó là con hoang của tiên đế!”
“Nhưng nó vẫn là con ruột của ta!” Nước mắt trào ra trên mặt Bạch Ân, “Cả đời này ta chỉ có một đứa con. Nhưng vì ngươi và ngôi vị của ngươi, ngươi bắt ta tự tay *khực khực* nó. Nó là m.á.u mủ của ta, ta đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, vậy mà chỉ vì một câu nói lạnh lùng của ngươi, ta phải tự tay nhấn chìm nó!”
“Nó còn nhỏ như vậy, chính tai ta nghe tiếng khóc của nó dần ngừng lại, cuối cùng biến mất, ngươi có biết ta đau đớn thế nào không, cả đời ta không bao giờ tha thứ cho chính mình!”
Khương Phất Ngọc bước tới, túm lấy cổ áo của bà trẫm: “Khi ngươi mang thai, trẫm đã bảo ngươi sớm bỏ đi, ngươi nói đứa bé đã thành hình, nếu bỏ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nên trẫm mới đồng ý cho ngươi sinh. trẫm còn hứa rằng nếu ngươi sinh con gái, trẫm sẽ để ngươi nuôi nấng. Nhưng đó là hoàng tử! trẫm vẫn cho phép ngươi tự xử lý nó, rồi lại bỏ qua quá khứ mà giữ ngươi ở lại cung Cảnh Nghi!”
“Nếu người trẫm biết sự tồn tại của đứa trẻ ấy, nếu nó còn sống, ngôi vị của trẫm sẽ không còn, công chúa sẽ không được công nhận là hoàng đế! Những điều này ngươi cần trẫm phải nói rõ sao?”
Bạch Ân nhắm mắt đau khổ: “Ngươi cũng là một người mẹ, ngươi cũng có con. Mỗi lần ta nhìn thấy công chúa, ta lại nhớ đến đứa con đã mất của mình. Tại sao ngươi có thể ở bên con gái mình, còn ta thì phải chịu cảnh âm dương cách biệt với con trai, chỉ vì tham vọng ích kỷ của ngươi…”
Khương Phất Ngọc lại tát mạnh thêm một cái nữa, khiến khóe miệng Bạch Ân rỉ máu.
“Ngươi không có tư cách nhắc đến con gái trẫm. Chính trẫm đã cứu mạng ngươi, nếu không có trẫm, ngươi nghĩ tiên đế sẽ cho phép một kẻ thấp hèn như ngươi, sinh con ngay trước mặt sủng phi của hắn sao?”
Khương Phất Ngọc lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi chưa đủ hài lòng sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn trẫm nuôi nấng đứa trẻ đó, phong nó làm hoàng đế, để ngươi trở thành thái hậu?”
Lồng n.g.ự.c Khương Phất Ngọc phập phồng dữ dội trong cơn phẫn nộ. “Khi trẫm dẹp loạn, ngươi có đóng góp được binh lính hay mưu lược gì không? Ngươi chưa làm bất cứ điều gì, bị tiên đế giam cầm suốt hai năm không thể tự cứu mình, vẫn là trẫm đã kéo ngươi ra khỏi bóng tối! Vậy mà ngươi lại muốn mọi thứ phải theo ý ngươi!”
Nàng đẩy mạnh Bạch Ân ngã ngồi xuống đất.
“Ngươi nói rằng ta vì tư lợi mà g.i.ế.c con ngươi, nhưng thiên hạ này luôn là thế: kẻ chiến thắng mới là người quyết định.”
Khương Phất Ngọc cất giọng uy nghiêm: “Người đâu, lôi ra ngoài, xử lăng trì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro