Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 90:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Người đã g.i.ế.c xong, nhưng phải giải thích thế nào với Khương Phất Ngọc thì Khương Dao vẫn chưa nghĩ ra.

Cô đứng lặng một lúc rồi mới chậm rãi quay người rời khỏi.

Dù gì thì cô cũng đã tính đến mọi khả năng rồi.

Khương Phất Ngọc có thể sẽ phạt cô, nhưng hình phạt sẽ không quá nặng, cùng lắm là cấm túc trong cung. Dù sao Khương Phất Ngọc cũng hiểu rõ mọi thứ.

Khương Triều vốn dĩ đã phạm tội chết, c.h.ế.t dưới tay cô, Khương Phất Ngọc cũng chỉ còn cách nuốt cơn giận này mà thôi, còn có thể làm gì khác?

Khương Dao nghĩ, cô là con gái duy nhất. Trong bất kỳ thời đại nào, việc là con một đều mang lại sự tự tin và quyền lực.

Sau khi nghĩ thấu điều này, Khương Dao bước ra khỏi thiên lao. Mặt trời buổi trưa rọi xuống, ánh nắng chiếu lên đôi tay nhuốm m.á.u của cô, làm da cô càng thêm trắng ngần.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, cô hiếm khi tự tay khực người, không có kinh nghiệm, cũng không ngờ huyết lại b.ắ.n lên người mình nhiều như vậy.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu xanh, màu m.á.u đỏ chói quá đỗi nổi bật.

"Điện hạ…"

Giọng của Hoà Thanh vang lên bên tai, Khương Dao ngẩng đầu lên, cô thấy một bóng hình mà cô không ngờ tới.

Lâm Tố.

Tim cô như ngừng đập trong chốc lát, chần chừ suy nghĩ: “Sao cha lại ở đây?”

Nếu là Khương Phất Ngọc xuất hiện, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng bà lo lắng cho cả Khương Triều và con gái mình sau khi biết cô đến thiên lao, sẽ đến để trách móc khi phát hiện ra sự thật.

Lâm Tố đứng ở bậc thềm, như thể đã đợi ở đây từ lâu. Trên tay ông là chiếc áo choàng nhỏ màu đen mà cô thường mặc. Hắn tiến tới, khoác chiếc áo choàng lên người cô, che đi vết m.á.u trên y phục, rồi kéo mũ trùm đầu lên.

Khương Dao nhìn cha, không nói lời nào.

Khi cha dùng khăn ướt lau mặt cho cô, Khương Dao mới nhận ra ông thế mà đã chuẩn bị một chiếc khăn ướt.

Lâm Tố dịu dàng lau đi vết m.á.u trên mặt cô, cất chiếc khăn lại, nắm tay cô và nói: "Trước mắt che tạm đi đã, lát nữa về sẽ rửa sạch. Đi nào, về thôi."

“Cha?”

Khương Dao ngẩng đầu nhìn, băn khoăn, không hiểu sao Lâm Tố lại tỏ vẻ như đã biết trước hôm nay cô sẽ đến thiên lao, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Triều, thậm chí còn biết cô sẽ lóng ngóng, sẽ để b ị huyết b.ắ.n đầy người nên mới chuẩn bị áo choàng và khăn ướt.

Nhưng ông dường như chẳng thấy gì sai khi cô tự tay khực người, cũng không ngăn cản, chỉ lặng lẽ chờ bên ngoài, giúp cô lau máu, dọn dẹp hậu quả.

“Cha…”

Cô đi vài bước, đầu óc vẫn chậm chạp, thực ra, cô đã nghi ngờ từ những hành động của Lâm Tố trong mấy ngày qua, chỉ là bây giờ mới nhận ra một điều bị mình bỏ sót.

Cô ngẩng đầu nhìn cha, ánh mắt dần trở nên sâu xa. Nhưng đúng lúc đó, sắc mặt của Lâm Tố trở nên lạnh lùng, kéo cô về phía sau.

Nhìn ra phía trước, cô thấy đám lính đang vây quanh bóng hình bụi bặm ở trung tâm – chính là Khương Phất Ngọc cùng đoàn người vội vã tới.

Bà đến vội vã, trên người vẫn mặc y phục trong nội cung. Khi thấy Khương Dao được Lâm Tố kéo đứng phía sau, nàng dừng lại ở bậc thềm ngoài thiên lao.

Lính canh quan sát tình hình giữa ba người, đã nhận thấy có điều không ổn, bèn tiến đến bên Khương Phất Ngọc, cung kính báo cáo những gì vừa xảy ra bên trong: “Bệ hạ, Tương Dương Vương đã chết, là do công chúa tự tay động thủ…”

Trong ánh mắt của Khương Phất Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi, nàng ngước nhìn về phía Khương Dao.

Dù Lâm Tố đã che chắn kỹ lưỡng, nhưng dưới áo choàng của Khương Dao, vạt áo vấy m.á.u vẫn thoáng hiện ra.

Khương Dao khẽ thở dài. Cô đã quyết tâm g.i.ế.c Khương Triều và đã dự liệu trước cảnh này. Cô bước ra từ sau lưng Lâm Tố, ném con d.a.o nhuốm m.á.u xuống đất, từng giọt m.á.u từ lưỡi d.a.o rơi xuống, thấm lên bậc thềm trắng muốt.

Khương Dao thẳng thắn thừa nhận: “Là con đã làm.”

“Con lòng mang hận thù, đã chính tay g.i.ế.c Tương Dương Vương.”

Khương Phất Ngọc mở lời, môi hơi mấp máy: “A Chiêu, con…”

Khương Dao đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận sự trách mắng và cơn giận dữ của mẹ. Cô bình tĩnh nói: “Hắn không chỉ một hai lần bày mưu hãm hại con và cha. Hắn phao tin đồn nhảm, chỉ mong cha con c.h.ế.t đi. Trong lễ thọ mẫu hậu, hắn còn cố tình cùng quận chúa Thanh Hà làm khó con. Mẹ không g.i.ế.c hắn, giữ lại mạng hắn làm gì? Con không chịu đựng được, cũng không thể để hắn sống sót, tiếp tục gây hại cho con và cha, nên con nhất định phải g.i.ế.c hắn.”

Khương Phất Ngọc im lặng hồi lâu. Gương mặt nàng trầm lặng, không thể đoán được tâm trạng là vì đau buồn cho cái c.h.ế.t của Khương Triều, hay vì phẫn nộ trước sự ngang tàng của Khương Dao.

Một lúc sau, nàng chuyển ánh mắt sang Lâm Tố, nói với vẻ dứt khoát: “Có phải là ngươi đã dạy con bé nói như thế này?”

Khương Dao tái mặt, vội lên tiếng.

“Không liên quan đến cha con!”

“Là ta làm—”

Hai giọng nói vang lên đồng thời.

Lời của Khương Dao bị tiếng của Lâm Tố lấn át, cô quay đầu, lo lắng kêu lên: “Cha, sao cha lại nhận tội?”

Rõ ràng đây là chuyện giữa cô và Khương Triều!

Tại sao phải thừa nhận sự vu cáo này?

Lâm Tố đứng trên bậc thềm, từ khi bắt đầu cuộc đối thoại này, hắn và Khương Phất Ngọc đã đối đầu nhau, bầu không khí trở nên căng thẳng như sẵn sàng phát nổ.

“Chính ta đã bảo A Chiêu đến thiên lao,” Lâm Tố nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ, “Mấy ngày nay, nàng luôn đề phòng ta, giám sát ta, thậm chí không cho ta đặt chân vào thiên lao, nên ta chỉ còn cách nhờ A Chiêu giúp. A Chiêu là do ta nuôi lớn, vẫn luôn nghe lời ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ta bảo con bé giúp ta g.i.ế.c Khương Triều, con bé liền ngoan ngoãn đến làm. Nhưng ta không bao giờ để con bé gánh tội thay ta, chuyện này là do ta làm. Nàng muốn đánh, muốn phạt, cứ nhắm vào ta.”

Nói rồi, hắn giơ tay khẽ vuốt mặt Khương Dao. Hành động này lập tức khiến Khương Phất Ngọc giận dữ hét lên: “Đừng chạm vào con bé!”

Khương Dao giật mình lùi lại, không phải vì bị giọng của Khương Phất Ngọc làm sợ hãi, mà bởi ánh mắt của Lâm Tố lúc này—

Lần đầu tiên Khương Dao thấy Lâm Tố mang vẻ mặt như thế, mọi sự dịu dàng đã tan biến khỏi gương mặt hắn, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, như một bức tượng băng không có chút cảm xúc.

“Cha…”

Khương Dao định gọi cha, nhưng cha cô quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt ấy như muốn bảo: “Cha và mẹ con đang cãi nhau, con đừng can thiệp."

Khương Dao đứng yên không dám nhúc nhích, khép miệng lại, không nói nên lời.

Lâm Tố thu lại ánh mắt, nói: “Cả nhà Tương Dương Vương đã chết, chỉ còn hắn ta sống sót, nàng không nỡ xuống tay, thì ta sẽ thay nàng làm điều đó.”

“Nhưng ngươi không nên lợi dụng A Chiêu!” Khương Phất Ngọc đau đớn nói, “Con bé chỉ là một đứa trẻ, nó biết gì chứ! Ngươi thậm chí còn dạy nó cách phủi sạch tội cho ngươi. Ngươi thật sự…”

Nàng cắn răng tức giận: “Không xứng làm cha!”

Lâm Tố cười lạnh, khi hắn thực sự muốn châm chọc ai đó, miệng lưỡi hắn chẳng thua kém bất kỳ ai. “Nàng bảo vệ tên đệ đệ đó như vậy, bất chấp tất cả để giữ mạng hắn, giờ lại còn vì hắn mà trách móc ta và A Chiêu. Tình cảm của hai người đúng là tốt đến mức khiến ta phải ghen tị.”

“Dù nàng và hắn không cùng cha cùng mẹ, nhưng hai người vẫn là tỷ đệ cùng mang họ Khương. Nàng có biết điều đó là trái với luân thường đạo lý không?” Lâm Tố cười nhạt, giọng nói lạnh lùng, “Nàng làm ta cảm thấy ghê tởm!”

Lời này vừa thốt ra, người đầu tiên cảm thấy kinh ngạc chính là Khương Dao.

Tim cô đập thình thịch, cô biết Lâm Tố có điều gì đó không ổn.

Có vẻ như ông không đơn thuần chỉ muốn gánh tội thay cô, mà đang cố ý kích động Khương Phất Ngọc.

Trong lòng cô có một suy đoán, nhưng không chắc chắn, chỉ còn cách thận trọng quan sát phản ứng của Khương Phất Ngọc.

Khương Phất Ngọc cười nhạt trong cơn giận dữ: “Ngươi điên rồi, ân oán giữa chúng ta, ngươi lấy quyền gì mà kéo con vào?”

“Ta điên rồi thì sao?”

“Bạch Ân!”

Người hầu đứng phía sau, Bạch Ân, tiến lên: “Bệ hạ.”

Khương Phất Ngọc hỏi: “Cung Đông Nghi đã được dọn dẹp chưa?”

“Kể từ khi công chúa hồi cung, đã bắt đầu sắp xếp lại, công chúa có thể chuyển vào bất cứ lúc nào.”

Khương Phất Ngọc ra lệnh, “Tốt. Lâm Tố đã mất trí, không thể chăm sóc công chúa. Từ hôm nay, công chúa sẽ chuyển đến cung Đông Nghi, cấm túc Lâm Tố ở cung Phượng Nghi. Không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi cung Phượng Nghi nửa bước. Người đâu, đưa công chúa đi.”

Khương Dao hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, đầu óc trống rỗng. Cô vội vàng kêu lên: “Không, mẹ, người không thể làm vậy! Con không thể xa cha!”

Cô đưa tay định nắm lấy tay Lâm Tố, nhưng hắn quay người, né tránh cái chạm của cô.

Lâm Tố cúi nhìn cô, ánh mắt u ám, “Đi đi, A Chiêu.”

Trong ánh mắt hắn thoáng qua một nỗi buồn sâu lắng, “Ở lại đây, con sẽ chỉ bị cha liên lụy.”

Khương Dao cố gắng níu lấy ông, “Nhưng rõ ràng…”

Người lính đứng chắn giữa Khương Dao và Lâm Tố, chặn tầm nhìn của cô. Họ kính cẩn nói: “Công chúa, mời người đi.”



Thay vì nói là chuyển đến cung Đông Nghi, thì đúng hơn là Khương Dao trở về nơi cô từng ở kiếp trước.

Từ bố cục kiến trúc mà nói, cung Đông Nghi lớn hơn cung Phượng Nghi rất nhiều. Đây là nơi dành riêng cho thái tử, có cả điện nghị sự và thư phòng riêng, nơi thái tử có thể gặp gỡ quần thần.

Khương Phất Ngọc cho người đưa hết đồ đạc của Khương Dao đến đây, từ bốn cung nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông cho đến những món đồ nhỏ mà cô mang từ nhà cũ, tất cả đều chuyển đến. Có vẻ bà định để cô ở lại đây mãi mãi, không cho cô quay về sống cùng cha mình nữa.

Việc đầu tiên Khương Dao làm khi đến cung Đông Nghi là tẩy sạch vết m.á.u trên người.

Sân trong đây rộng rãi, thoáng đãng, nhưng không có nét tao nhã, thanh lịch như cung Phượng Nghi.

Khương Dao thay bộ trung y màu trắng, ngồi xuống bậc thềm ngoài sân.

Lâm Xuân vừa lau khô tóc cho cô vừa an ủi: “Điện hạ, xin đừng lo lắng, có lẽ bệ hạ chỉ nhất thời giận dữ mà chia cách cha con. Đợi bệ hạ nguôi giận, sẽ cho người về cung Phượng Nghi thôi.”

Lâm Xuân cũng nghĩ rằng Lâm Tố đã xúi giục Khương Dao đi g.i.ế.c Tương Dương Vương, nên thở dài: “Nói thật thì, lang quân cũng thật là, dù có thù oán với Tương Dương Vương, muốn g.i.ế.c người cũng không nên kéo điện hạ vào chuyện này.”

“Vậy… bây giờ cha ta thế nào rồi?”

“Lệnh công gia bị giam trong cung, nhưng bệ hạ cũng không làm gì nặng nề… Khi nô tì rời đi, ngài ấy vẫn ngồi trong sân như thường lệ, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì… Điện hạ, tóc người vẫn chưa khô!”

Khương Dao lắc đầu, tự gom tóc mình lại, rồi bước đến cửa lớn nhưng lập tức bị thị vệ chặn lại.

Khương Dao hỏi: “Mẫu hoàng chẳng phải chỉ cấm túc cha thôi sao? Tại sao ngay cả ta cũng bị ngăn cản?”

Người lính sợ làm cô phật ý, nhỏ giọng trả lời: “Điện hạ, bệ hạ có nói rằng người lo rằng điện hạ vì lang quân mà quá kích động, lại thêm vết thương trên đầu còn chưa lành, nên xin người hãy tĩnh dưỡng vài ngày trong cung Đông Nghi.”

Ý là cô cũng không được ra ngoài.

Khương Dao trầm mặt xuống, mọi người đều tưởng cô sẽ nổi giận, nhưng cô chỉ giống như con cá nóc xẹp hơi, chậm rãi hạ tay, rồi lặng lẽ quay trở về phòng.



Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0