Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 95:

Tiểu Tân Trà

2025-03-17 08:21:30

Lâm Tố nhíu mày, định đưa tay ngăn lại nhưng không ngờ lại trúng kế. Thì ra đây là một chiêu "dẫn rắn ra khỏi hang" khéo léo — Khương Phất Ngọc dùng dải băng tóc quấn quanh cổ tay hắn, cột chặt hai tay lại với nhau.

Hắn ngẩn người, ánh mắt chạm phải đôi mắt nàng, không hề từ chối mà chỉ hỏi: "Tại đây sao?"

Chiếc giường mềm này có vẻ hơi nhỏ, lại không chắc chắn, có vẻ không chịu nổi cuộc vui này.

"Ừm."

Nàng lười biếng trả lời.

Khương Phất Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn. Da anh vì khóc mà nóng ran, đối lập với đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng. Hắn đúng là biết cách khóc, nước mắt đã làm ướt cả váy nàng, để lại trên đôi chân nàng một vệt nước rõ ràng.

Khương Phất Ngọc nâng cằm hắn lên, trong cơn đắm chìm định chạm vào đôi môi hắn. Kể từ sau bữa tiệc sinh nhật lần trước, cả hai như tìm lại được cảm giác rung động của thời niên thiếu, càng lúc càng quen thuộc với cảm giác này, ngày càng không biết điểm dừng.

Cả hai đều không ngờ rằng vào đúng lúc ấy lại có người bước vào.

Dường như những người hầu bên ngoài không hề biết rằng giữa ban ngày ban mặt, trong lúc đang duyệt tấu chương, nữ đế và vị phu quân khóc nức nở lại tạo ra một tình huống như vậy. Vì Tiểu Công Chúa rất được sủng ái, nên khi cô tới Cảnh Nghi Cung, nữ đế luôn không ngăn cản, mọi người mặc định rằng cô sẽ được vào mà không cần thông báo.

Hôm nay người canh cửa ở Cảnh Nghi Cung là Từ Phương Phi, rất thân thiện với Khương Dao, còn nói chuyện với cô vài câu trước khi mỉm cười tiễn cô vào trong.

Chuỗi những sự trùng hợp này tạo thành một sai lầm lớn, và sai lầm này đã gây tổn thương không nhỏ đến tâm hồn non nớt của Khương Dao.

Khi Khương Dao đi vòng qua tấm bình phong, thứ đập vào mắt cô là hai bóng người quấn lấy nhau. May thay cả hai vẫn còn đang trong giai đoạn dạo đầu, quần áo chưa quá xộc xệch, chỉ là tư thế nhìn có chút khó tả.

Đối với một người sống đến ba đời nhưng vẫn là một "người ngây thơ" như Khương Dao, cảnh tượng này chẳng khác nào một bộ phim cấm trẻ em, quả thực khiến cô vô cùng choáng váng.

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh xuân sống động như thế, lại là cha mẹ ruột của mình đang đóng vai chính.

Khương Dao như bị sét đánh, trừng to mắt, đứng đờ ra hai giây, rồi đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ: "A —"

"A Chiêu?"

Khương Phất Ngọc hoảng hốt đứng bật dậy, khi thấy Khương Dao, nàng gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Điều tệ hơn nữa là các nữ quan, cung nữ, thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng hét chói tai của Tiểu Công Chúa, đều tưởng trong điện có chuyện gì xảy ra, một đám người hét "Hộ giá" "Bảo vệ bệ hạ" rồi ồ ạt xông vào trong.

Khương Dao vì quá sợ hãi mà lùi lại một bước, vô thức đụng vào tấm bình phong làm bằng đá vân mẫu, khiến nó đổ xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.

Đồng thời, mọi người ùa vào, cảnh tượng chẳng khác nào đang tụ tập bắt gian.

Không còn tấm bình phong che chắn nữa, mọi người không gặp trở ngại gì mà nhìn thấy cảnh tượng ám muội bên trong, từng người trợn tròn mắt nhìn nữ đế và vị phu quân đang đỏ mặt bên trong.

Xung quanh lặng thinh như tờ.

Một thị vệ phản ứng chậm chạp không hiểu chuyện gì, hét lên một tiếng: "Thích khách đâu?"

Khương Phất Ngọc nghiến chặt nắm đấm, "Cút ra!"

Lâm Tố lập tức kéo chăn trùm kín mặt.

Hắn thật sự không chịu nổi cảnh này.

...

Khương Dao dội nước lạnh lên mặt, đôi má đỏ bừng như hai chiếc đèn lồng. Cô căng mắt ra, muốn rửa sạch mắt mình thật kỹ.

Huhu cứu mạng, trẻ con xem những thứ này là sẽ mọc mụn lẹo mất!

Từ Phương Phi bước đi tới lui phía sau cô, bứt rứt không yên, vò đầu bứt tai: "Xong rồi xong rồi, tiêu rồi tiêu rồi, ta tiêu đời rồi, thấy cảnh không nên thấy, nhất định bệ hạ sẽ phạt ta, ôi trời, ai mà biết bệ hạ lại làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt… Hu hu hu, Điện Hạ, nếu ta chết, nhất định phải đốt tiền giấy cho ta đấy!"

Khương Dao thầm nghĩ, xong rồi, Từ Phương Phi cũng phát điên rồi.

Cô dùng khăn lau mặt, đợi đến khi nhiệt trên mặt lắng xuống hẳn, mới nghĩ hai người trong phòng chắc đã chỉnh trang xong.

Khương Dao khẽ nâng vạt váy, nhẹ nhàng nhảy qua bậc cửa, hướng về phía chính điện.

Do dự một lúc, Khương Dao lịch sự gõ cửa trước.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Ba tiếng gõ vang lên mà vẫn chưa thấy động tĩnh bên trong, Khương Dao kiễng chân, định giả vờ như mình chưa tới, nhẹ nhàng bước đi.

Ngay lúc đó, giọng Khương Phất Ngọc vang lên.

A Chiêu, vào đi.

Nghe thấy vậy, trái tim Khương Dao khẽ thắt lại.

Hít sâu một hơi, cô từ từ đẩy cửa bước vào.

Khương Dao thấy tấm bình phong bị vỡ đã được dọn đi, thay vào đó là một chiếc bình phong kính sáu tấm.

Hai người đã thay bộ y phục khác, tóc tai và trang điểm đều chỉnh chu như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ngồi nghiêm túc bên bàn đọc sách.

Khương Dao cẩn thận nhìn vào bàn tay họ, chợt nhận ra điều gì đó.

Cô tiến lại gần, lấy cuốn sách trên tay cha mình, xoay lại rồi đặt vào tay ông.

Khương Dao đan tay trước bụng, ngoan ngoãn nói: "Cha cầm sách ngược rồi."

Lâm Tố thật sự chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.

Không khí quả thật vô cùng gượng gạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khương Dao xoắn tay, nghĩ bụng, có khi nào mình vừa làm điều gì không phải không?

Cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ mình là người có EQ cao, sợ lại nói sai điều gì nên dứt khoát im lặng, chờ người khác lên tiếng trước.

Gian phòng lặng ngắt như tờ.

Không khí lại càng thêm phần ngượng ngùng.

Da mặt Khương Phất Ngọc dày hơn Lâm Tố một chút, nàng không cố không để ý đến chuyện Khương Dao đã nhìn thấy gì, vẫn cố giữ vẻ mặt không thay đổi mà chuyển chủ đề.

Chỉ cần ta không nhắc tới thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Khương Phất Ngọc nhẹ ho một tiếng, "A Chiêu, hôm nay mẹ gọi con đến là muốn nói chuyện học hành của con."

"Vốn dĩ mẹ nghĩ rằng con chưa biết chữ, nên trước đó mới sắp xếp thầy dạy khai tâm cho con, đợi khi con biết chữ rồi mới dạy những thứ khác."

Khương Phất Ngọc cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào đầu Khương Dao, "Nhưng giờ mẹ biết rồi, A Chiêu đã hiểu hết mọi thứ, vậy nên có thể bỏ qua bước khai tâm, trực tiếp học Tứ Thư Ngũ Kinh và đạo trị quốc."

"Sao cơ?"

Khương Dao ngẩng đầu lên, đầy vẻ băn khoăn, nhưng Khương Phất Ngọc không hỏi về những chuyện của kiếp trước.

Khi chuyển ánh nhìn sang phía Lâm Tố, cô thấy hắn đã đặt cuốn sách xuống và khẽ lắc đầu với cô.

Hắn không muốn Khương Dao bị ràng buộc bởi những chuyện đã qua. Những kẻ nên c.h.ế.t thì đã chết, quá khứ đã là quá khứ, và cô nên bắt đầu lại tất cả trong kiếp này.

Vì vậy, hắn đã nhiều lần nhắc nhở Khương Phất Ngọc không nên nhắc lại những chuyện trước kia.

Chủ đề của cuộc trò chuyện giữa Khương Phất Ngọc và Khương Dao là tương lai của cô.

Khương Dao thu ánh nhìn lại, cô hiểu rõ ý của Lâm Tố.

"Mẹ muốn chọn phu tử cho con sao?"

"Đúng vậy, lễ nhạc xạ ngự thư, lục nghệ của quân tử, đều là những thứ không thể thiếu. Con cũng nên tập võ, cơ thể yếu đuối dễ sinh bệnh. Còn nữa…"

Khương Phất Ngọc nói tiếp, "Ta và phụ thân còn định chọn cho con một thư đồng, cùng vào Đông Nghi Thư Viện để học tập."

Việc chọn thư đồng cho Khương Dao là do Lâm Tố đề xuất. Thứ nhất, trong cung chỉ có mình cô là trẻ con, tìm cho cô một người bạn là để cô có thể giao tiếp với những người đồng trang lứa. Thứ hai, sau này cô sẽ lớn lên và cần có các quan lại hỗ trợ, vì vậy có thể từ bây giờ đào tạo một số trợ thủ từ những gia đình thế gia để làm thư đồng với cô.

Thư đồng này không chỉ có một người, mà tốt nhất là phải có vài người.

Khương Phất Ngọc và Lâm Tố đã bàn bạc và thống nhất trước rằng sẽ chọn Tam Lang nhà Tạ gia.

Nếu chọn thư đồng cho Khương Dao, thì Tạ Lan Tu chắc chắn là lựa chọn phù hợp nhất.

Khương Dao từng có một thời gian ở cùng cậu, Tam Lang là một người tài hoa và cương nghị, có khí phách của tổ phụ, tương lai vào triều làm quan nhất định sẽ là trụ cột của quốc gia.

Hơn nữa, Tạ gia nổi danh là thanh liêm, ai cũng biết điều này. Ở kiếp trước, họ là những vị thần tử trung kiên, không hợp tác với Lý gia, thà hy sinh còn hơn nhục nhã, họ đã ủng hộ Khương Dao, dẫn đến việc toàn gia tộc bị hãm hại.

Tạ Lan Tu bên cạnh Khương Dao, cả Lâm Tố và Khương Phất Ngọc đều có thể yên tâm.

Khương Phất Ngọc cho rằng, thư đồng không thể chỉ có nam tử, cũng nên có một tiểu thư ở bên cạnh Khương Dao. Người mà nàng chọn là con gái của chị cả Khương Thanh Ngọc, cũng là biểu tỷ của Khương Dao, tên là Tô Bồi Phong.

Dù mẫu thân của Tô Bồi Phong không muốn cho cô bé quá nổi bật, nhưng viên ngọc sáng, dù cất giữ trong hộp, cuối cùng vẫn sẽ tỏa sáng.

Khương Phất Ngọc đã quyết định xong người thứ hai.

Người thứ ba là do Lâm Tố quyết định.

Thượng Quan Hàn.

Thượng Quan Cứu muốn giữ con trai lại trong cung, vậy gửi con vào Đông Nghi Cung làm thư đồng là sắp xếp tốt nhất.

Hơn nữa, Lâm Tố hiểu rõ con gái mình không phải là một học sinh xuất sắc. Hai người đầu tiên đều là những nhân tài kiệt xuất, có thể khiến cô bé cảm thấy tự ti khi bị so sánh, và lâu dài có thể làm giảm đi sự nhiệt tình học tập của cô bé.

Lúc này cần đến sự cân bằng. Cho một đứa trẻ có năng lực tương đương, thậm chí kém hơn một chút, vào cung sẽ là cách tốt nhất. Trong buổi tiệc sinh nhật lần trước, Khương Dao đã rất hợp với Thượng Quan Hàn.

Chọn Thượng Quan Hàn sẽ giúp cô lấy lại sự tự tin khi bị các "học bá" làm cho lung lay.

Khương Phất Ngọc đưa danh sách thư đồng cho Khương Dao, cô lướt mắt qua một lượt.

Khương Dao: Thật trùng hợp, toàn là những người quen cũ.

Ánh mắt của Lâm Tố và Khương Phất Ngọc quả thật rất tinh tế.

So với kiếp trước, thư đồng của cô lần này còn nhiều hơn hai người, chẳng trách Khương Phất Ngọc muốn cô chuyển đến Đông Nghi Cung sớm, vì thư phòng nhỏ ở Phượng Nghi Cung thật sự không chứa nổi tất cả.

Danh sách thư đồng đã khiến cô hài lòng, chỉ có điều về phần phu tử…

Khương Dao nhớ lại lời của vị phu tử ở Sùng Hồ học cung, những lời đanh thép của ông ấy. Cô quay sang nhìn Lâm Tố lần nữa, thấy hắn mỉm cười, ra hiệu cho cô.

Khương Dao vẫn nhớ lời Lâm Tố, nếu muốn Ngô Trác làm phu tử của mình, cô phải tự mình nói với Khương Phất Ngọc.

Khương Dao gấp danh sách lại, lấy hết dũng khí đứng trước mặt Khương Phất Ngọc, "Mẹ, người đã sắp xếp cho nhi thần các môn như kỵ xạ, lễ nhạc, binh pháp, thư họa, ai là phu tử của các môn đó cũng không quan trọng. Nhưng… Tứ thư ngũ kinh, lý lẽ của thánh hiền, là nền tảng trị quốc, không thể không học. Nhi thần muốn có một phu tử hợp với tư tưởng trị quốc của mình, trong lòng nhi thần đã có một ứng cử viên."

Khương Phất Ngọc hỏi ngược lại: "Vậy tư tưởng trị quốc trong lòng A Chiêu là gì?"

Khương Dao không chút do dự đáp: "Sách Lễ Ký có câu: 'Đại đạo chi hành, thiên hạ vi công' (Đạo lớn đi khắp, thiên hạ là của chung). Sau biến cố Nguy Dương, vận nước suy yếu, nhưng thiên mệnh vẫn còn ở Nam Trần."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Mẫu thân hẳn cũng hiểu, từ xưa đến nay, ai có lòng dân thì sẽ có thiên hạ. Nếu dân chúng bất an thì chiến loạn sẽ nổ ra, nhi thần cho rằng, muốn phục hưng đất nước, cần phải dưỡng dân. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, dân là quý, vua là khinh. Quân vương nên lấy dân làm gốc, từ trên xuống dưới noi theo, khi dân sinh an lành, vua có thể an nhàn mà trị nước."

"Làm cho người dân già có chỗ nương tựa, người trẻ có chỗ để phát huy, trẻ con có chỗ dưỡng dục, người yếu đuối cô độc tàn tật đều được nuôi dưỡng, đó chính là điều mà lòng nhi thần hướng đến."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Số ký tự: 0