Cả Nhà Liên Hôn, Tôi Làm Cá Muối
Chương 5
BẮC ĐƯỜNG
2025-03-30 12:15:56
Nghe xong một tràng, một con cá muối như tôi đây cũng phải thấy m.á.u nóng sôi sùng sục. Tôi kích động đến mức suýt thì nhảy dựng lên. Hét lớn: "Làm ăn lớn vẫn phải là phụ nữ gánh vác thôi!"
Chị trợ lý gật đầu vẻ hài lòng. "Vậy thì Tiểu Ôn tổng, lát nữa tôi đưa cô đến Ôn thị 'gánh vác sự nghiệp' nhé, khoan đã, Tiểu Ôn tổng cô đi đâu đấy?"
Tôi càng đi càng nhanh, càng lúc càng gấp gáp. Cho đến khi... một bàn tay không chút lưu tình nào túm lấy cổ áo tôi. Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng ken két quen thuộc. "Em gái yêu dấu của anh, em định đi đâu đấy?"
Tôi ngoảnh đầu lại, đập ngay vào mắt là khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta phải than trời trách đất của Thẩm Tu Trạch. Trời đánh thánh vật ơi, đẹp trai thế này sao không phải là chồng mình mà lại là anh trai mình chứ! Vùng vẫy mãi không thoát khỏi bàn tay sắt của Thẩm Tu Trạch, tôi đành phải nghiêm mặt nói lý lẽ, cố gắng cảm hóa anh ta. "Em đi tìm người tử tế, lương thiện về giúp em quản lý công ty!"
Thẩm Tu Trạch buông tay ra. Anh ta thong thả nhả ra hai chữ. "Không tin."
"Thôi được rồi, thật ra em định đi mua cho 'con gái rượu' vài bộ quần áo, tiện thể 'hâm nóng tình cảm' với đám 'trai bao' của em luôn."
Trên trán Thẩm Tu Trạch từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Không đi đâu được hết, bị áp giải đến công ty làm việc luôn. Chị trợ lý lái xe. Thẩm Tu Trạch dùng cái cà vạt rách nát của anh ta trói tay tôi lại! Còn nối thêm một đoạn nữa để trói tôi vào ghế sau! Tôi là cún con chắc? Đồ Thẩm Tu Trạch đáng nguyền rủa!
08
Nhưng mà thế giới này đôi khi nó lại cứ dở hơi kiểu đó.
Người thì được giải thoát.
Người thì được yêu thương.
Người thì như chó hoang ngoài đường, hết bị đá rồi lại bị đạp.
Ha ha, tôi chính là cái người bị đá tới hai cước kia đấy.
Tiễn ông bố ham chơi và mẹ kế đi công tác ở tận đẩu tận đâu bên Mỹ quốc chưa được bao lâu, tôi lại phải ra sân bay tiễn thằng em trời đánh cùng cô em dâu mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
Sau đó thì...
Trên đường chuồn êm khỏi sân bay để đi chơi, tôi lại bị Thẩm Tu Trạch bắt quả tang tại trận.
Tôi giận tím người.
Thế là tôi bắt đầu giở trò khích tướng Thẩm Tu Trạch.
"Có phải anh thèm khát gia sản nhà họ Ôn, muốn nuốt trọn Ôn gia đúng không?"
Thẩm Tu Trạch bình tĩnh đến mức cứ như thể anh ta là một con chuột lang nước vậy. Anh ta lật một trang tài liệu, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, hờ hững buông một câu. "Nhà tôi thiếu gì tiền."
Tôi siêu nhỏ giọng cãi lại: "Trùng hợp ghê, nhà tôi cũng vậy nè—"
Nghe tôi nói, Thẩm Tu Trạch liếc xéo tôi một cái.
Tôi siêu to giọng đáp trả: "Nhà tôi thiếu đúng tiền thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Tu Trạch cạn lời trong giây lát. Anh ta bật cười thành tiếng: "Phải ha, cô giỏi thật đấy.
"Vậy thì mời cô Ôn 'giỏi giang' đây đọc cho xong tập tài liệu này, trước giờ tan làm phải nộp cho tôi một bản kế hoạch.
"Nếu không làm xong thì—"
Anh ta dừng một chút, trong giọng nói mang theo vài phần hả hê và vài phần hăm hở muốn thử. "Tôi sẽ bán hết tài khoản 'con gái rượu' và 'trai bao' của cô cho chị trợ lý."
Má ơi, tổ cha ơi, cái áo bông rách của ông cậu tổ bảy đời nhà tôi ơi là ơi.
Anh ta làm thế nào mà biết được mật khẩu tài khoản của tôi vậy, nhất định tôi phải g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Tu Trạch!
"Chị à, có phải chị mách lẻo với anh ta đúng không!"
Chị trợ lý ngồi ở ghế lái, im lặng như tượng, cứ như thể chị ấy là tài xế xe ôm công nghệ cao vậy. Tôi giận dữ vì đồng minh bị phản bội, bám lấy thành ghế định nói lý với chị trợ lý.
Nhưng Thẩm Tu Trạch không cho tôi cơ hội đó, anh ta vòng tay ôm lấy eo tôi, cứ như vớt mì kéo tôi về.
Giây tiếp theo.
Anh ta thuần thục dùng cà vạt dự phòng trói nghiến tôi lại, tiện tay khoác thêm áo khoác dự phòng lên người tôi, còn chu đáo buộc hai ống tay áo vào nhau nữa chứ.
Tôi: ?
Ủa, tôi xin phép hỏi cái nè.
"Thẩm Tu Trạch, sao anh trói người quen tay dữ vậy!"
Thẩm Tu Trạch mỉm cười: "Cần cù bù thông minh thôi."
Như thể vừa được nhắc nhở, Thẩm Tu Trạch mở tủ lạnh mini, lấy ra một túi kẹo. Anh ta chậm rãi dùng khăn ướt lau tay, xé vỏ túi, sau đó nhét vào miệng tôi một viên kẹo mềm vị dâu tây.
Tôi vô thức nhai nhai nhai.
Kẹo này dẻo gớm ta.
"Ôn thị có mời giám đốc điều hành chuyên nghiệp rồi mà... tôi có thể không cần ưm..."
Thẩm Tu Trạch lại nhét vào miệng tôi một viên vị nho.
Chết tiệt, cái kẹo này mua ở đâu mà dính răng dữ vậy nè!
Mãi tôi mới ăn xong.
Còn chưa kịp mở miệng chửi người, Thẩm Tu Trạch đã hỏi tiếp. "Uống nước ngọt không?"
Cũng đúng ha, miệng tôi hơi khô rồi. Tôi gật đầu lia lịa.
Chị trợ lý gật đầu vẻ hài lòng. "Vậy thì Tiểu Ôn tổng, lát nữa tôi đưa cô đến Ôn thị 'gánh vác sự nghiệp' nhé, khoan đã, Tiểu Ôn tổng cô đi đâu đấy?"
Tôi càng đi càng nhanh, càng lúc càng gấp gáp. Cho đến khi... một bàn tay không chút lưu tình nào túm lấy cổ áo tôi. Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng ken két quen thuộc. "Em gái yêu dấu của anh, em định đi đâu đấy?"
Tôi ngoảnh đầu lại, đập ngay vào mắt là khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta phải than trời trách đất của Thẩm Tu Trạch. Trời đánh thánh vật ơi, đẹp trai thế này sao không phải là chồng mình mà lại là anh trai mình chứ! Vùng vẫy mãi không thoát khỏi bàn tay sắt của Thẩm Tu Trạch, tôi đành phải nghiêm mặt nói lý lẽ, cố gắng cảm hóa anh ta. "Em đi tìm người tử tế, lương thiện về giúp em quản lý công ty!"
Thẩm Tu Trạch buông tay ra. Anh ta thong thả nhả ra hai chữ. "Không tin."
"Thôi được rồi, thật ra em định đi mua cho 'con gái rượu' vài bộ quần áo, tiện thể 'hâm nóng tình cảm' với đám 'trai bao' của em luôn."
Trên trán Thẩm Tu Trạch từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Không đi đâu được hết, bị áp giải đến công ty làm việc luôn. Chị trợ lý lái xe. Thẩm Tu Trạch dùng cái cà vạt rách nát của anh ta trói tay tôi lại! Còn nối thêm một đoạn nữa để trói tôi vào ghế sau! Tôi là cún con chắc? Đồ Thẩm Tu Trạch đáng nguyền rủa!
08
Nhưng mà thế giới này đôi khi nó lại cứ dở hơi kiểu đó.
Người thì được giải thoát.
Người thì được yêu thương.
Người thì như chó hoang ngoài đường, hết bị đá rồi lại bị đạp.
Ha ha, tôi chính là cái người bị đá tới hai cước kia đấy.
Tiễn ông bố ham chơi và mẹ kế đi công tác ở tận đẩu tận đâu bên Mỹ quốc chưa được bao lâu, tôi lại phải ra sân bay tiễn thằng em trời đánh cùng cô em dâu mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
Sau đó thì...
Trên đường chuồn êm khỏi sân bay để đi chơi, tôi lại bị Thẩm Tu Trạch bắt quả tang tại trận.
Tôi giận tím người.
Thế là tôi bắt đầu giở trò khích tướng Thẩm Tu Trạch.
"Có phải anh thèm khát gia sản nhà họ Ôn, muốn nuốt trọn Ôn gia đúng không?"
Thẩm Tu Trạch bình tĩnh đến mức cứ như thể anh ta là một con chuột lang nước vậy. Anh ta lật một trang tài liệu, đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, hờ hững buông một câu. "Nhà tôi thiếu gì tiền."
Tôi siêu nhỏ giọng cãi lại: "Trùng hợp ghê, nhà tôi cũng vậy nè—"
Nghe tôi nói, Thẩm Tu Trạch liếc xéo tôi một cái.
Tôi siêu to giọng đáp trả: "Nhà tôi thiếu đúng tiền thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Tu Trạch cạn lời trong giây lát. Anh ta bật cười thành tiếng: "Phải ha, cô giỏi thật đấy.
"Vậy thì mời cô Ôn 'giỏi giang' đây đọc cho xong tập tài liệu này, trước giờ tan làm phải nộp cho tôi một bản kế hoạch.
"Nếu không làm xong thì—"
Anh ta dừng một chút, trong giọng nói mang theo vài phần hả hê và vài phần hăm hở muốn thử. "Tôi sẽ bán hết tài khoản 'con gái rượu' và 'trai bao' của cô cho chị trợ lý."
Má ơi, tổ cha ơi, cái áo bông rách của ông cậu tổ bảy đời nhà tôi ơi là ơi.
Anh ta làm thế nào mà biết được mật khẩu tài khoản của tôi vậy, nhất định tôi phải g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Tu Trạch!
"Chị à, có phải chị mách lẻo với anh ta đúng không!"
Chị trợ lý ngồi ở ghế lái, im lặng như tượng, cứ như thể chị ấy là tài xế xe ôm công nghệ cao vậy. Tôi giận dữ vì đồng minh bị phản bội, bám lấy thành ghế định nói lý với chị trợ lý.
Nhưng Thẩm Tu Trạch không cho tôi cơ hội đó, anh ta vòng tay ôm lấy eo tôi, cứ như vớt mì kéo tôi về.
Giây tiếp theo.
Anh ta thuần thục dùng cà vạt dự phòng trói nghiến tôi lại, tiện tay khoác thêm áo khoác dự phòng lên người tôi, còn chu đáo buộc hai ống tay áo vào nhau nữa chứ.
Tôi: ?
Ủa, tôi xin phép hỏi cái nè.
"Thẩm Tu Trạch, sao anh trói người quen tay dữ vậy!"
Thẩm Tu Trạch mỉm cười: "Cần cù bù thông minh thôi."
Như thể vừa được nhắc nhở, Thẩm Tu Trạch mở tủ lạnh mini, lấy ra một túi kẹo. Anh ta chậm rãi dùng khăn ướt lau tay, xé vỏ túi, sau đó nhét vào miệng tôi một viên kẹo mềm vị dâu tây.
Tôi vô thức nhai nhai nhai.
Kẹo này dẻo gớm ta.
"Ôn thị có mời giám đốc điều hành chuyên nghiệp rồi mà... tôi có thể không cần ưm..."
Thẩm Tu Trạch lại nhét vào miệng tôi một viên vị nho.
Chết tiệt, cái kẹo này mua ở đâu mà dính răng dữ vậy nè!
Mãi tôi mới ăn xong.
Còn chưa kịp mở miệng chửi người, Thẩm Tu Trạch đã hỏi tiếp. "Uống nước ngọt không?"
Cũng đúng ha, miệng tôi hơi khô rồi. Tôi gật đầu lia lịa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro