Cả Nhà Liên Hôn, Tôi Làm Cá Muối
CHƯƠNG 1
BẮC ĐƯỜNG
2025-03-30 12:15:56
Tôi kế thừa một công ty sắp phá sản.
Ba tôi phong độ vẫn còn, em trai tôi thì đúng kiểu thanh niên vườn trường.
Để ủng hộ tôi, hai người họ quyết định bán sắc liên hôn.
Thế là, cô em dâu tóc xoăn sóng lớn váy đỏ lập tức vung tay chuyển khoản chín chữ số, bà mẹ kế lạnh lùng cao ngạo m.á.u ganh đua nổi lên, tặng xong bất động sản lại còn thêm cả người mẫu nam.
Trời đánh thánh vật ơi.
Trên đời này người ta liên hôn nhiều như vậy, sao không cho con xin một slot!
01
Tin vui là, tôi là phú tam đại.
Tin buồn là, nhà tôi sắp phá sản đến nơi, sắp sửa từ phú tam đại xuống thẳng âm tam đại luôn.
Ông bà nội tôi là dân nghiện công việc, tay trắng làm nên cơ đồ.
Vừa gây dựng sự nghiệp, ông bà cũng không quên sinh con đẻ cái, một hơi đẻ liền sáu đứa, nuôi lớn được năm, cũng coi như con đàn cháu đống.
Tính ra, ba tôi là thứ sáu.
Theo đủ mọi nghĩa luôn.
Từ nhỏ ba đã ngậm thìa vàng, ăn sung mặc sướng, suốt ngày chỉ biết trêu chó ghẹo mèo, trời sập xuống đã có bố mẹ và anh chị “cuồng công việc” chống đỡ.
Theo lý mà nói, cái chuyện thừa kế gia nghiệp này chẳng đến lượt ba tôi đâu.
Nhưng chắc là mồ mả tổ tiên nhà tôi có phong thủy không tốt thật.
Năm ba tôi hai mươi ba tuổi, nhà tôi xảy ra một loạt biến cố lớn.
Đầu tiên là bác cả tôi đột nhiên bỏ ngang công việc, khăn gói lên vùng cao nguyên nhặt rác.
Tiếp đó bác hai tôi đổ bệnh một trận thập tử nhất sinh, xuất viện xong thì cạo đầu đi tu luôn.
Bác ba tôi đi công tác thì phải lòng một anh nghệ sĩ tóc xoăn tít, thế là người cũng cong theo, nhà cũng chẳng buồn về.
Cả nhà chỉ còn mỗi hy vọng đặt hết lên người cô tư.
Ông bà nội tôi lúc đó đã chuẩn bị sẵn sàng cả hiệp nghị nhượng lại cổ phần rồi.
Kết quả là hôm sau mở cửa phòng cô ra.
Trống không.
Biến mất cùng với cô còn có cả đạo bào, pháp khí và giấy chứng nhận hành nghề đạo sĩ của cô.
Chỉ để lại một bức thư ngắn gọn súc tích.
【Con về đạo quán đây, cái gia nghiệp này mọi người không ai thèm, vậy con cũng dẹp luôn!
【Ai thích thì nhào vô mà hốt!]
Ánh mắt mong chờ của ông bà nội tôi đồng loạt đổ dồn lên người ba tôi, người con trai còn sót lại duy nhất.
Ba tôi thì đúng chuẩn một con cá muối.
Lớn ngần này rồi đến cửa công ty mở hướng nào còn chẳng biết.
Ông bà nội tôi đành phải gắp con vịt lên giàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế là ba tháng sau…
Ba tôi kết hôn với con gái nhà họ Trương sát vách.
Hôm cưới, ông nội tôi vỗ vai ba tôi, nói đầy thâm ý.
“Ba đã bàn với ông Trương rồi, sau này công ty Ôn gia và công ty Trương gia đều giao lại cho con hết.”
“Một con dê cũng là chăn, hai con dê cũng là chăn, dù sao sau này hai công ty cũng phải quản lý, chi bằng bắt đầu từ ngày mai luôn đi… Tiểu Trương, con ngày mai đi làm có được không?”
Mẹ tôi, người vẫn luôn đinh ninh rằng lấy chồng là để dạy chồng chăm con: “!”
Ba tôi, người vẫn luôn đinh ninh rằng kết hôn là để khỏi phải đi làm: “!”
Ba tôi & Mẹ tôi: Chuyện tốt thế này á!
Thế là từ đó về sau.
Mẹ tôi ngày ngày cặm cụi đi làm, trở thành trụ cột gia đình.
Ba tôi vui vẻ nằm thẳng cẳng làm cá muối, chuyên tâm làm hậu phương vững chắc cho vợ.
Hai công ty Ôn Trương dưới sự quản lý của mẹ tôi ngày càng phát triển thịnh vượng.
Tôi và em trai tôi, hai con cá muối nhỏ, dưới sự dẫn dắt của ba tôi, con cá muối già, cũng lớn lên khỏe mạnh.
02
Nhưng đời người vốn chẳng lường trước được chữ ngờ.
Chuỗi vốn của Trương gia đứt gánh giữa đường.
Mẹ tôi dứt khoát đoạn tuyệt tình nghĩa, ly hôn với ba tôi, bán hết cổ phần, mang đi toàn bộ tiền mặt và bất động sản trong nhà.
Hôm mẹ tôi đi, ba tôi chạy theo xe khóc lóc ròng rã cả hai cây số.
“Yến ơi, Yến ơi——”
“Không có em anh sống sao đây, Yến ơi.”
Tôi và em trai ôm nhau run lẩy bẩy, sợ rằng ngày mai sẽ bị ông bà nội tóm đi làm.
Trong nỗi thấp thỏm lo âu, tôi hỏi ông bà nội sao không cứu công ty Trương gia.
Ông nội thở dài một tiếng.
Em trai tôi: “Con hiểu rồi, đây là thương trường như chiến trường, người lớn có nỗi khổ của người lớn.”
Bà nội lắc đầu.
Tôi: “Con cũng hiểu rồi, ý là thương người thì hại mình, giúp người thì lỗ vốn!”
Ông nội lại thở dài một tiếng.
“Thằng nhóc nhà họ Triệu kia vừa thông minh lại vừa thành đạt, bao nhiêu năm nay vẫn luôn chờ đợi Tiểu Trương, hơn đứt cái thằng nhà mình không biết bao nhiêu.”
Bà nội lại lắc đầu.
“Còn không phải sao, con trai nhà mình chỉ được mỗi cái mã với chiều cao là ra hồn, nếu là Tiểu Trương, tôi cũng ly hôn đi theo Tiểu Triệu cho rồi.”
Tôi và em trai: “…”
Quả dưa này to thật sự.
Ba tôi phong độ vẫn còn, em trai tôi thì đúng kiểu thanh niên vườn trường.
Để ủng hộ tôi, hai người họ quyết định bán sắc liên hôn.
Thế là, cô em dâu tóc xoăn sóng lớn váy đỏ lập tức vung tay chuyển khoản chín chữ số, bà mẹ kế lạnh lùng cao ngạo m.á.u ganh đua nổi lên, tặng xong bất động sản lại còn thêm cả người mẫu nam.
Trời đánh thánh vật ơi.
Trên đời này người ta liên hôn nhiều như vậy, sao không cho con xin một slot!
01
Tin vui là, tôi là phú tam đại.
Tin buồn là, nhà tôi sắp phá sản đến nơi, sắp sửa từ phú tam đại xuống thẳng âm tam đại luôn.
Ông bà nội tôi là dân nghiện công việc, tay trắng làm nên cơ đồ.
Vừa gây dựng sự nghiệp, ông bà cũng không quên sinh con đẻ cái, một hơi đẻ liền sáu đứa, nuôi lớn được năm, cũng coi như con đàn cháu đống.
Tính ra, ba tôi là thứ sáu.
Theo đủ mọi nghĩa luôn.
Từ nhỏ ba đã ngậm thìa vàng, ăn sung mặc sướng, suốt ngày chỉ biết trêu chó ghẹo mèo, trời sập xuống đã có bố mẹ và anh chị “cuồng công việc” chống đỡ.
Theo lý mà nói, cái chuyện thừa kế gia nghiệp này chẳng đến lượt ba tôi đâu.
Nhưng chắc là mồ mả tổ tiên nhà tôi có phong thủy không tốt thật.
Năm ba tôi hai mươi ba tuổi, nhà tôi xảy ra một loạt biến cố lớn.
Đầu tiên là bác cả tôi đột nhiên bỏ ngang công việc, khăn gói lên vùng cao nguyên nhặt rác.
Tiếp đó bác hai tôi đổ bệnh một trận thập tử nhất sinh, xuất viện xong thì cạo đầu đi tu luôn.
Bác ba tôi đi công tác thì phải lòng một anh nghệ sĩ tóc xoăn tít, thế là người cũng cong theo, nhà cũng chẳng buồn về.
Cả nhà chỉ còn mỗi hy vọng đặt hết lên người cô tư.
Ông bà nội tôi lúc đó đã chuẩn bị sẵn sàng cả hiệp nghị nhượng lại cổ phần rồi.
Kết quả là hôm sau mở cửa phòng cô ra.
Trống không.
Biến mất cùng với cô còn có cả đạo bào, pháp khí và giấy chứng nhận hành nghề đạo sĩ của cô.
Chỉ để lại một bức thư ngắn gọn súc tích.
【Con về đạo quán đây, cái gia nghiệp này mọi người không ai thèm, vậy con cũng dẹp luôn!
【Ai thích thì nhào vô mà hốt!]
Ánh mắt mong chờ của ông bà nội tôi đồng loạt đổ dồn lên người ba tôi, người con trai còn sót lại duy nhất.
Ba tôi thì đúng chuẩn một con cá muối.
Lớn ngần này rồi đến cửa công ty mở hướng nào còn chẳng biết.
Ông bà nội tôi đành phải gắp con vịt lên giàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế là ba tháng sau…
Ba tôi kết hôn với con gái nhà họ Trương sát vách.
Hôm cưới, ông nội tôi vỗ vai ba tôi, nói đầy thâm ý.
“Ba đã bàn với ông Trương rồi, sau này công ty Ôn gia và công ty Trương gia đều giao lại cho con hết.”
“Một con dê cũng là chăn, hai con dê cũng là chăn, dù sao sau này hai công ty cũng phải quản lý, chi bằng bắt đầu từ ngày mai luôn đi… Tiểu Trương, con ngày mai đi làm có được không?”
Mẹ tôi, người vẫn luôn đinh ninh rằng lấy chồng là để dạy chồng chăm con: “!”
Ba tôi, người vẫn luôn đinh ninh rằng kết hôn là để khỏi phải đi làm: “!”
Ba tôi & Mẹ tôi: Chuyện tốt thế này á!
Thế là từ đó về sau.
Mẹ tôi ngày ngày cặm cụi đi làm, trở thành trụ cột gia đình.
Ba tôi vui vẻ nằm thẳng cẳng làm cá muối, chuyên tâm làm hậu phương vững chắc cho vợ.
Hai công ty Ôn Trương dưới sự quản lý của mẹ tôi ngày càng phát triển thịnh vượng.
Tôi và em trai tôi, hai con cá muối nhỏ, dưới sự dẫn dắt của ba tôi, con cá muối già, cũng lớn lên khỏe mạnh.
02
Nhưng đời người vốn chẳng lường trước được chữ ngờ.
Chuỗi vốn của Trương gia đứt gánh giữa đường.
Mẹ tôi dứt khoát đoạn tuyệt tình nghĩa, ly hôn với ba tôi, bán hết cổ phần, mang đi toàn bộ tiền mặt và bất động sản trong nhà.
Hôm mẹ tôi đi, ba tôi chạy theo xe khóc lóc ròng rã cả hai cây số.
“Yến ơi, Yến ơi——”
“Không có em anh sống sao đây, Yến ơi.”
Tôi và em trai ôm nhau run lẩy bẩy, sợ rằng ngày mai sẽ bị ông bà nội tóm đi làm.
Trong nỗi thấp thỏm lo âu, tôi hỏi ông bà nội sao không cứu công ty Trương gia.
Ông nội thở dài một tiếng.
Em trai tôi: “Con hiểu rồi, đây là thương trường như chiến trường, người lớn có nỗi khổ của người lớn.”
Bà nội lắc đầu.
Tôi: “Con cũng hiểu rồi, ý là thương người thì hại mình, giúp người thì lỗ vốn!”
Ông nội lại thở dài một tiếng.
“Thằng nhóc nhà họ Triệu kia vừa thông minh lại vừa thành đạt, bao nhiêu năm nay vẫn luôn chờ đợi Tiểu Trương, hơn đứt cái thằng nhà mình không biết bao nhiêu.”
Bà nội lại lắc đầu.
“Còn không phải sao, con trai nhà mình chỉ được mỗi cái mã với chiều cao là ra hồn, nếu là Tiểu Trương, tôi cũng ly hôn đi theo Tiểu Triệu cho rồi.”
Tôi và em trai: “…”
Quả dưa này to thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro