Cả Nhà Liên Hôn, Tôi Làm Cá Muối
Chương 2
BẮC ĐƯỜNG
2025-03-30 12:15:56
Ông bà nội tôi cảm thán hồi lâu, cuối cùng không quên dặn dò hai đứa tôi đừng có mà kể cho ba biết, nói rằng chuyện này ba tôi hoàn toàn không hay không biết gì.
Kết quả vừa quay người lại đã thấy ba tôi mặt mày đen thui đứng ngay sau lưng.
Ông bà nội tôi mặt không đổi sắc, chẳng hề chột dạ, tiến lên mỗi người một bên vỗ vỗ vai ba tôi.
“Chúc mừng con nhé, vợ con sắp có bạn trai mới rồi đó.”
Ba tôi chẳng thấy có gì đáng chúc mừng cả, nghe xong ba còn tức giận hơn.
Ba dai dẳng bám theo ông bà nội tôi lải nhải không ngừng.
“Vậy con ngủ giữa hai người họ không được à?”
“Con làm nha hoàn hầu hạ vợ con không được à?”
“Ba mẹ ơi, con thật sự không muốn đi làm mà——”
Tôi và em trai liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vàng đuổi theo.
“Còn có chúng con nữa, ba dượng có con riêng chúng con có thể đi làm bảo mẫu đó.”
“Chỉ cần sau này không phải đi làm, đút cơm bón cháo chúng con rành lắm!”
03
Ôn gia vẫn là sắp phá sản đến nơi rồi.
Vào năm tôi và em trai tốt nghiệp đại học được một năm.
Đến lúc này mới thấy được sức mạnh đoàn kết của gia tộc, mọi người lúc nào cũng đồng lòng nhất trí, dù không ở nhà cũng phải nhắn tin gửi ý kiến đóng góp.
Ông bà nội đang du lịch vòng quanh thế giới: 【Đang bận đừng làm phiền, làm cá muối sướng thật, làm cá muối mãi mãi sướng.】
Bác cả theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường: 【Muốn đến nhặt rác không? Bác đã giữ chỗ sẵn cho các cháu rồi đó.】
Bác hai quy y cửa Phật: 【Cơm chay trên chùa ngon lắm, ta có thể giúp các cháu xuống tóc đó.】
Bác ba vượt biển ra khơi: 【Cơm chùa ngon, cùng nhau ăn cơm chùa đi.】
Cô tư bắt ma trừ quỷ trong núi sâu gửi tới một tràng mã code lộn xộn: 【#&E$$……#¥】
Một vòng góp ý xong, vẫn là ông bà ngoại và mẹ ruột ba dượng đáng tin cậy hơn cả.
Ba dượng Triệu mang tới một khoản vốn lớn.
“Anh em đừng lo, vượt qua cửa ải này, có gì không hiểu cứ hỏi tôi.”
Mẹ tôi mang tới một đống đơn đặt hàng lớn.
“Lão Ôn, chỉ cần nuốt trôi được đống đơn hàng này, sau này em còn kiếm thêm đơn khác cho anh được nữa.”
Ông bà ngoại mang tới một loạt ảnh chụp.
Hả? Ảnh chụp á?
Khoan đã.
Sao lại có ảnh chụp ở đây?
Bà ngoại khẽ hắng giọng: “Đây đều là những người có gia thế rõ ràng, phẩm chất tốt đẹp, không có thói hư tật xấu, nguyện ý liên hôn giúp Ôn gia vượt qua khó khăn đó.”
Cả nhà bàn bạc cả buổi chiều, cuối cùng đi đến kết luận.
Thời khắc nguy cấp này, song hỷ lâm môn, một người kế thừa gia nghiệp.
Tôi và em trai vô cùng phấn khích.
Chỉ có ba tôi là buồn rười rượi ngồi ở một bên.
Ba dượng Triệu khẽ kéo tay áo mẹ tôi, ông bà ngoại ra sức nháy mắt với mẹ tôi.
Mẹ tôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thôi được rồi, lão Ôn, liên hôn cũng tính phần anh nữa, ba người cứ bắt thăm đi.”
“Vừa hay em cũng quen biết mấy bà chị giàu sụ.”
04
Kết quả bốc thăm ra rồi.
Ba tôi vui vẻ.
Em trai tôi vui vẻ.
Tôi thì không vui vẻ tí nào.
Ba tôi và em trai phụ trách liên hôn.
Còn tôi, thì đi làm kế thừa gia nghiệp.
Ba tôi và em trai mừng đến phát khóc, hai người ôm chầm lấy nhau, khóe miệng còn cong hơn cả lưỡi lê AK.
Một lát sau, hai người đồng thanh hỏi.
“Con gái à, của hồi môn của ba con có cho không đó?”
“Chị à, của hồi môn của em có cho không đó?”
Lồng n.g.ự.c tôi đau nhói.
Tôi giận tím người.
Hai đấng mày râu sức dài vai rộng mà sao không có tí chí khí nào hết vậy, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn bám của người khác?
Đạo đức ở đâu? Liêm sỉ ở đâu? Giới hạn cuối cùng ở đâu? Địa chỉ nhà ở đâu? Sổ hộ khẩu ở đâu? Cục dân chính gần nhất ở đâu?
Trên đời này người ta liên hôn nhiều như vậy, sao không cho con xin một slot!
Không muốn đi làm!
Muốn liên hôn!
Muốn nằm thẳng cẳng!
05
Tối hôm đó tôi gặp ác mộng.
Trong mơ tôi “kéo cày làm việc” đến c.h.ế.t đi sống lại, ngày ngày 007. (007 tức là từ nửa đêm đến nửa đêm, bảy ngày một tuần. Không có ngày nghỉ”)
Cuối cùng thành công… đột tử ngay tại văn phòng.
Ba tôi và em trai gục đầu khóc nức nở trong lòng các chị đại.
Năm sau đi tảo mộ, hai người mỗi người ôm một cô con gái.
— Kiểu con gái mới sinh ấy.
Ba tôi, cái đồ lang sói này, đỏ hoe cả mắt.
“Niệm Ngưng, đây là chị con làm việc đến chết.”
Em trai tôi, cái đồ lang sói nhỏ này, nước mắt lã chã rơi như mưa.
“Phán Ngưng, đây là cô con làm việc đến chết.”
Sau đó hai người đồng thanh, còn đồng đều hơn cả lúc đòi của hồi môn.
“Đừng đi làm, sẽ bất hạnh đó!” X2.
Tiếng trẻ con ê a phụ họa X2.
Hay cho cái nhà này, một hơi làm tôi tức đến tỉnh cả ngủ.
Kết quả vừa quay người lại đã thấy ba tôi mặt mày đen thui đứng ngay sau lưng.
Ông bà nội tôi mặt không đổi sắc, chẳng hề chột dạ, tiến lên mỗi người một bên vỗ vỗ vai ba tôi.
“Chúc mừng con nhé, vợ con sắp có bạn trai mới rồi đó.”
Ba tôi chẳng thấy có gì đáng chúc mừng cả, nghe xong ba còn tức giận hơn.
Ba dai dẳng bám theo ông bà nội tôi lải nhải không ngừng.
“Vậy con ngủ giữa hai người họ không được à?”
“Con làm nha hoàn hầu hạ vợ con không được à?”
“Ba mẹ ơi, con thật sự không muốn đi làm mà——”
Tôi và em trai liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vàng đuổi theo.
“Còn có chúng con nữa, ba dượng có con riêng chúng con có thể đi làm bảo mẫu đó.”
“Chỉ cần sau này không phải đi làm, đút cơm bón cháo chúng con rành lắm!”
03
Ôn gia vẫn là sắp phá sản đến nơi rồi.
Vào năm tôi và em trai tốt nghiệp đại học được một năm.
Đến lúc này mới thấy được sức mạnh đoàn kết của gia tộc, mọi người lúc nào cũng đồng lòng nhất trí, dù không ở nhà cũng phải nhắn tin gửi ý kiến đóng góp.
Ông bà nội đang du lịch vòng quanh thế giới: 【Đang bận đừng làm phiền, làm cá muối sướng thật, làm cá muối mãi mãi sướng.】
Bác cả theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường: 【Muốn đến nhặt rác không? Bác đã giữ chỗ sẵn cho các cháu rồi đó.】
Bác hai quy y cửa Phật: 【Cơm chay trên chùa ngon lắm, ta có thể giúp các cháu xuống tóc đó.】
Bác ba vượt biển ra khơi: 【Cơm chùa ngon, cùng nhau ăn cơm chùa đi.】
Cô tư bắt ma trừ quỷ trong núi sâu gửi tới một tràng mã code lộn xộn: 【#&E$$……#¥】
Một vòng góp ý xong, vẫn là ông bà ngoại và mẹ ruột ba dượng đáng tin cậy hơn cả.
Ba dượng Triệu mang tới một khoản vốn lớn.
“Anh em đừng lo, vượt qua cửa ải này, có gì không hiểu cứ hỏi tôi.”
Mẹ tôi mang tới một đống đơn đặt hàng lớn.
“Lão Ôn, chỉ cần nuốt trôi được đống đơn hàng này, sau này em còn kiếm thêm đơn khác cho anh được nữa.”
Ông bà ngoại mang tới một loạt ảnh chụp.
Hả? Ảnh chụp á?
Khoan đã.
Sao lại có ảnh chụp ở đây?
Bà ngoại khẽ hắng giọng: “Đây đều là những người có gia thế rõ ràng, phẩm chất tốt đẹp, không có thói hư tật xấu, nguyện ý liên hôn giúp Ôn gia vượt qua khó khăn đó.”
Cả nhà bàn bạc cả buổi chiều, cuối cùng đi đến kết luận.
Thời khắc nguy cấp này, song hỷ lâm môn, một người kế thừa gia nghiệp.
Tôi và em trai vô cùng phấn khích.
Chỉ có ba tôi là buồn rười rượi ngồi ở một bên.
Ba dượng Triệu khẽ kéo tay áo mẹ tôi, ông bà ngoại ra sức nháy mắt với mẹ tôi.
Mẹ tôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thôi được rồi, lão Ôn, liên hôn cũng tính phần anh nữa, ba người cứ bắt thăm đi.”
“Vừa hay em cũng quen biết mấy bà chị giàu sụ.”
04
Kết quả bốc thăm ra rồi.
Ba tôi vui vẻ.
Em trai tôi vui vẻ.
Tôi thì không vui vẻ tí nào.
Ba tôi và em trai phụ trách liên hôn.
Còn tôi, thì đi làm kế thừa gia nghiệp.
Ba tôi và em trai mừng đến phát khóc, hai người ôm chầm lấy nhau, khóe miệng còn cong hơn cả lưỡi lê AK.
Một lát sau, hai người đồng thanh hỏi.
“Con gái à, của hồi môn của ba con có cho không đó?”
“Chị à, của hồi môn của em có cho không đó?”
Lồng n.g.ự.c tôi đau nhói.
Tôi giận tím người.
Hai đấng mày râu sức dài vai rộng mà sao không có tí chí khí nào hết vậy, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn bám của người khác?
Đạo đức ở đâu? Liêm sỉ ở đâu? Giới hạn cuối cùng ở đâu? Địa chỉ nhà ở đâu? Sổ hộ khẩu ở đâu? Cục dân chính gần nhất ở đâu?
Trên đời này người ta liên hôn nhiều như vậy, sao không cho con xin một slot!
Không muốn đi làm!
Muốn liên hôn!
Muốn nằm thẳng cẳng!
05
Tối hôm đó tôi gặp ác mộng.
Trong mơ tôi “kéo cày làm việc” đến c.h.ế.t đi sống lại, ngày ngày 007. (007 tức là từ nửa đêm đến nửa đêm, bảy ngày một tuần. Không có ngày nghỉ”)
Cuối cùng thành công… đột tử ngay tại văn phòng.
Ba tôi và em trai gục đầu khóc nức nở trong lòng các chị đại.
Năm sau đi tảo mộ, hai người mỗi người ôm một cô con gái.
— Kiểu con gái mới sinh ấy.
Ba tôi, cái đồ lang sói này, đỏ hoe cả mắt.
“Niệm Ngưng, đây là chị con làm việc đến chết.”
Em trai tôi, cái đồ lang sói nhỏ này, nước mắt lã chã rơi như mưa.
“Phán Ngưng, đây là cô con làm việc đến chết.”
Sau đó hai người đồng thanh, còn đồng đều hơn cả lúc đòi của hồi môn.
“Đừng đi làm, sẽ bất hạnh đó!” X2.
Tiếng trẻ con ê a phụ họa X2.
Hay cho cái nhà này, một hơi làm tôi tức đến tỉnh cả ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro