Cả Nhà Liên Hôn, Tôi Làm Cá Muối
Chương 3
BẮC ĐƯỜNG
2025-03-30 12:15:56
06
Tôi ỉu xìu xuống lầu.
Vú Vương lén lút kéo tay tôi lại.
“Đại tiểu thư, ngoài cửa đậu mấy chiếc xe sang lắm.”
Tôi rướn cổ nhìn ra ngoài, chà mẹ ơi, một dàn xe sang bóng lộn, ước chừng phải mười chiếc có lẻ.
Chỉ là không biết trận địa hoành tráng thế này là do cô em dâu tương lai hay bà mẹ kế tương lai của tôi bày ra đây.
Đang nghĩ ngợi, một chị gái xinh đẹp dáng người nóng bỏng, váy đỏ giày cao gót bước vào.
Môi đỏ như son, eo thon m.ô.n.g cong.
Đẹp, đẹp hết sẩy.
Chị gái cúi người ôm chầm lấy tôi, thân mật cọ má.
“Ngưng Ngưng em đáng yêu quá đi. Lần đầu gặp mặt, chị là em dâu của em, Mục Tinh.”
Chị gái xin số tài khoản của tôi, lướt tay mấy cái là chuyển ngay cho tôi một khoản tiền.
“Chị là người trần mắt thịt, chỉ biết kiếm tiền thôi chứ không biết gì khác, đây là quà gặp mặt chị tặng em.”
“Không nhiều nhặn gì, nhưng là chút lòng thành, mong em đừng chê.”
Điện thoại rung lên, tin nhắn báo có tiền vào tài khoản.
Tôi đếm đi đếm lại mấy lần, xác nhận là chín chữ số, tám số không.
Vui sướng tột độ, ghen tị muốn chết.
Thằng nhóc Ôn Nham này, số hưởng thật sự.
Chị gái vừa thơm vừa mềm lại còn cho tiền tiêu ai mà không muốn chứ.
Chị gái vẫy vẫy tay, trợ lý phía sau chị đưa tới một túi hồ sơ.
“Sính lễ và hợp đồng đều ở trong này, tôi và Ôn Nham phải đi làm thủ tục đây, làm phiền cô nói chuyện với trợ lý của tôi về chuyện sính lễ và hợp đồng rót vốn.”
Chị cười hỏi Ôn Nham đang ngồi trên sofa, “Không vấn đề gì chứ, chồng yêu?”
Ôn Nham như cô dâu nhỏ ngượng ngùng ừ một tiếng.
Mặt cậu đỏ bừng, thẹn thùng ngồi lên chiếc xe thể thao màu đỏ của chị gái.
Lão Ôn tặc lưỡi nói: “Con xem thằng em con kìa, cái dáng vẻ chẳng có tiền đồ gì hết, mặt đỏ tới mang tai rồi kìa.”
Tôi tặc lưỡi một tiếng.
Đâu chỉ đỏ tới mang tai, chắc sắp đỏ tới tận gót chân luôn rồi ấy chứ.
Lão Ôn cười nhạo Ôn Nham năm sáu phút liền, vẫn còn lớn tiếng khoe khoang.
“Thằng nhóc thúi đó chẳng được một phần phong độ năm xưa của ba mày.”
Tôi ngại ngùng chẳng dám vạch trần ba.
Năm xưa ba đuổi theo xe mẹ tôi gào khóc Yến ơi Yến ơi cũng có khá khẩm hơn là bao đâu, tôi còn quay cả video lại nữa cơ mà.
Vú Vương lại nghênh đón một đám người hùng hổ tiến vào.
Có nam có nữ, toàn trai xinh gái đẹp chân dài tới nách, khí thế ngút trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người đi đầu là một mỹ nhân lạnh lùng quyến rũ mặc vest trắng, tóc búi cao, trang điểm tỉ mỉ.
Lúc bước vào cửa, bà còn đang nói chuyện điện thoại với ai đó bằng tiếng Pháp, nghe có vẻ như là đối tác làm ăn.
Mỹ nhân cúp điện thoại, bắt tay theo phép lịch sự xong, bà mỉm cười thân thiện gật đầu với tôi.
“Ôn Ngưng, chào cháu, ta là vợ mới của ba cháu, Thẩm Phi.”
“Đây là quà gặp mặt, thời gian gấp gáp chỉ kịp chuẩn bị chút ít, mong cháu đừng chê.”
Tôi ngạo nghễ vô cùng, trong lòng nghĩ thầm tôi đây Ôn Ngưng đã thấy qua đủ loại làm gì còn trận chiến nào mà chưa thấy.
Phải biết rằng, cô em dâu mới vừa tặng chín chữ số kéo giá trị kỳ vọng của tôi lên tận nóc nhà rồi đó nha.
Tôi đây phải xem quà gặp mặt của bà mẹ kế này có thể tặng ra được thứ hoa hòe gì.
Nữ trợ lý bước nhanh lên trước mấy bước, mở máy tính bảng ra lướt lướt, tận tình tận nghĩa trình bày cho tôi xem mấy bộ bất động sản.
Bất kể là về vị trí, trang trí, tiềm năng tăng giá hay là giá cả, đều vô cùng tuyệt vời.
Tôi ngơ ngác mất hai giây.
Ngay sau đó mẹ kế vung tay lên một cái, anh vệ sĩ đeo kính râm dáng người vạm vỡ bên cạnh bà bước tới.
Trông anh ta một đ.ấ.m chắc có thể đ.ấ.m khóc ba đứa tôi.
Vệ sĩ tiến lại gần, cẩn thận đưa cho tôi một chồng giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản dày cộp.
— Dày cộp đúng nghĩa đen luôn!
Trận chiến này tôi đúng là chưa từng thấy qua.
Được thôi, tôi thừa nhận ban nãy tôi hơi “chảnh”.
Mẹ kế cười tủm tỉm: “Nghe nói Tiểu Mục cũng tặng quà cho cháu rồi, không biết cháu thích món nào hơn?”
Máu ganh đua kỳ lạ giữa phụ nữ với nhau, cơ mà tôi thích, hắc hắc hắc.
Tôi cứ tưởng đến đây là hết rồi, nhưng hiển nhiên là chưa, mẹ kế vỗ vỗ trán như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó.
“Suýt nữa thì quên, đây cũng là quà gặp mặt ta tặng cháu, nghe nói con gái con đứa đều thích cái này lắm.”
Tôi theo ánh mắt bà nhìn sang.
Một anh chàng cao trên mét tám lăm, dáng người người mẫu, đẹp trai vô đối, sáng chói lóa mắt đứng sừng sững ở đó.
Hoạt động nội tâm của tôi trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp, cụ thể khái quát lại là——
(Ngại ngùng) (E thẹn) (Mừng như điên) (Tôi chịu) (Thêm chục anh nữa cũng được)……
Tặng con rể cho con gái riêng á?
Độc đáo mới lạ lại còn hiểu con gái nữa chứ.
Có ai trên đời này có mẹ kế tâm lý được như mẹ kế tôi không?
Tuyệt đối không có!
Nhưng ai cũng biết, tôi đây “chảnh” lắm.
Thế là tôi giả bộ thẹn thùng từ chối một chút: “À cái này… cái này không hay đâu ạ.”
Mẹ kế cười hiền hòa: “Có gì mà không hay… à, giới thiệu một chút, đây là con trai ta, Thẩm Tu Trạch.”
Tôi ỉu xìu xuống lầu.
Vú Vương lén lút kéo tay tôi lại.
“Đại tiểu thư, ngoài cửa đậu mấy chiếc xe sang lắm.”
Tôi rướn cổ nhìn ra ngoài, chà mẹ ơi, một dàn xe sang bóng lộn, ước chừng phải mười chiếc có lẻ.
Chỉ là không biết trận địa hoành tráng thế này là do cô em dâu tương lai hay bà mẹ kế tương lai của tôi bày ra đây.
Đang nghĩ ngợi, một chị gái xinh đẹp dáng người nóng bỏng, váy đỏ giày cao gót bước vào.
Môi đỏ như son, eo thon m.ô.n.g cong.
Đẹp, đẹp hết sẩy.
Chị gái cúi người ôm chầm lấy tôi, thân mật cọ má.
“Ngưng Ngưng em đáng yêu quá đi. Lần đầu gặp mặt, chị là em dâu của em, Mục Tinh.”
Chị gái xin số tài khoản của tôi, lướt tay mấy cái là chuyển ngay cho tôi một khoản tiền.
“Chị là người trần mắt thịt, chỉ biết kiếm tiền thôi chứ không biết gì khác, đây là quà gặp mặt chị tặng em.”
“Không nhiều nhặn gì, nhưng là chút lòng thành, mong em đừng chê.”
Điện thoại rung lên, tin nhắn báo có tiền vào tài khoản.
Tôi đếm đi đếm lại mấy lần, xác nhận là chín chữ số, tám số không.
Vui sướng tột độ, ghen tị muốn chết.
Thằng nhóc Ôn Nham này, số hưởng thật sự.
Chị gái vừa thơm vừa mềm lại còn cho tiền tiêu ai mà không muốn chứ.
Chị gái vẫy vẫy tay, trợ lý phía sau chị đưa tới một túi hồ sơ.
“Sính lễ và hợp đồng đều ở trong này, tôi và Ôn Nham phải đi làm thủ tục đây, làm phiền cô nói chuyện với trợ lý của tôi về chuyện sính lễ và hợp đồng rót vốn.”
Chị cười hỏi Ôn Nham đang ngồi trên sofa, “Không vấn đề gì chứ, chồng yêu?”
Ôn Nham như cô dâu nhỏ ngượng ngùng ừ một tiếng.
Mặt cậu đỏ bừng, thẹn thùng ngồi lên chiếc xe thể thao màu đỏ của chị gái.
Lão Ôn tặc lưỡi nói: “Con xem thằng em con kìa, cái dáng vẻ chẳng có tiền đồ gì hết, mặt đỏ tới mang tai rồi kìa.”
Tôi tặc lưỡi một tiếng.
Đâu chỉ đỏ tới mang tai, chắc sắp đỏ tới tận gót chân luôn rồi ấy chứ.
Lão Ôn cười nhạo Ôn Nham năm sáu phút liền, vẫn còn lớn tiếng khoe khoang.
“Thằng nhóc thúi đó chẳng được một phần phong độ năm xưa của ba mày.”
Tôi ngại ngùng chẳng dám vạch trần ba.
Năm xưa ba đuổi theo xe mẹ tôi gào khóc Yến ơi Yến ơi cũng có khá khẩm hơn là bao đâu, tôi còn quay cả video lại nữa cơ mà.
Vú Vương lại nghênh đón một đám người hùng hổ tiến vào.
Có nam có nữ, toàn trai xinh gái đẹp chân dài tới nách, khí thế ngút trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người đi đầu là một mỹ nhân lạnh lùng quyến rũ mặc vest trắng, tóc búi cao, trang điểm tỉ mỉ.
Lúc bước vào cửa, bà còn đang nói chuyện điện thoại với ai đó bằng tiếng Pháp, nghe có vẻ như là đối tác làm ăn.
Mỹ nhân cúp điện thoại, bắt tay theo phép lịch sự xong, bà mỉm cười thân thiện gật đầu với tôi.
“Ôn Ngưng, chào cháu, ta là vợ mới của ba cháu, Thẩm Phi.”
“Đây là quà gặp mặt, thời gian gấp gáp chỉ kịp chuẩn bị chút ít, mong cháu đừng chê.”
Tôi ngạo nghễ vô cùng, trong lòng nghĩ thầm tôi đây Ôn Ngưng đã thấy qua đủ loại làm gì còn trận chiến nào mà chưa thấy.
Phải biết rằng, cô em dâu mới vừa tặng chín chữ số kéo giá trị kỳ vọng của tôi lên tận nóc nhà rồi đó nha.
Tôi đây phải xem quà gặp mặt của bà mẹ kế này có thể tặng ra được thứ hoa hòe gì.
Nữ trợ lý bước nhanh lên trước mấy bước, mở máy tính bảng ra lướt lướt, tận tình tận nghĩa trình bày cho tôi xem mấy bộ bất động sản.
Bất kể là về vị trí, trang trí, tiềm năng tăng giá hay là giá cả, đều vô cùng tuyệt vời.
Tôi ngơ ngác mất hai giây.
Ngay sau đó mẹ kế vung tay lên một cái, anh vệ sĩ đeo kính râm dáng người vạm vỡ bên cạnh bà bước tới.
Trông anh ta một đ.ấ.m chắc có thể đ.ấ.m khóc ba đứa tôi.
Vệ sĩ tiến lại gần, cẩn thận đưa cho tôi một chồng giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản dày cộp.
— Dày cộp đúng nghĩa đen luôn!
Trận chiến này tôi đúng là chưa từng thấy qua.
Được thôi, tôi thừa nhận ban nãy tôi hơi “chảnh”.
Mẹ kế cười tủm tỉm: “Nghe nói Tiểu Mục cũng tặng quà cho cháu rồi, không biết cháu thích món nào hơn?”
Máu ganh đua kỳ lạ giữa phụ nữ với nhau, cơ mà tôi thích, hắc hắc hắc.
Tôi cứ tưởng đến đây là hết rồi, nhưng hiển nhiên là chưa, mẹ kế vỗ vỗ trán như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó.
“Suýt nữa thì quên, đây cũng là quà gặp mặt ta tặng cháu, nghe nói con gái con đứa đều thích cái này lắm.”
Tôi theo ánh mắt bà nhìn sang.
Một anh chàng cao trên mét tám lăm, dáng người người mẫu, đẹp trai vô đối, sáng chói lóa mắt đứng sừng sững ở đó.
Hoạt động nội tâm của tôi trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp, cụ thể khái quát lại là——
(Ngại ngùng) (E thẹn) (Mừng như điên) (Tôi chịu) (Thêm chục anh nữa cũng được)……
Tặng con rể cho con gái riêng á?
Độc đáo mới lạ lại còn hiểu con gái nữa chứ.
Có ai trên đời này có mẹ kế tâm lý được như mẹ kế tôi không?
Tuyệt đối không có!
Nhưng ai cũng biết, tôi đây “chảnh” lắm.
Thế là tôi giả bộ thẹn thùng từ chối một chút: “À cái này… cái này không hay đâu ạ.”
Mẹ kế cười hiền hòa: “Có gì mà không hay… à, giới thiệu một chút, đây là con trai ta, Thẩm Tu Trạch.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro