Cả Nhà Liên Hôn, Tôi Làm Cá Muối
Chương 4
BẮC ĐƯỜNG
2025-03-30 12:15:56
Trên đời này lại có người mẹ kế hào phóng đến mức này!!
Ngày đầu tiên tái hôn đã tặng luôn cả con trai ruột cho con gái riêng?!
Tôi xác nhận lại lần nữa: “Thật sự tặng cho con ạ?”
Mẹ kế lộ ra nụ cười: “Đương nhiên rồi.”
Bà nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm, “Cháu có thể sờ thử xem, đã được dạy dỗ cẩn thận rồi đó, ngoan lắm.”
Tôi: !
Thẩm Tu Trạch đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, cũng gật đầu theo.
Tôi: !!
Tôi mím môi.
Trực tiếp vươn tay sờ soạng cơ bụng sáu múi của Thẩm Tu Trạch…
Hít hà, cái cảm giác tay chạm vào múi sô-cô-la này.
Tay tôi lại lần mò lên trên, dùng sức ấn ấn vào cơ n.g.ự.c rắn chắc của anh.
Hít hà, cái cục “núi đôi” đồ sộ này.
Nói mới biết phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, mẹ kế thật sự quá hiểu tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn còn lưu luyến không rời sờ soạng bờ vai rộng của anh.
Vai rộng hông nở, càng nhìn càng ưng ý.
Mẹ kế: “?”
Thẩm Tu Trạch: “?”
Một cục bông xù có dây xích buộc cổ đúng lúc “gâu gâu” hai tiếng hưởng ứng.
Kỳ lạ, cái thứ đồ chơi nhỏ nhắn xinh xắn này từ đâu ra vậy, sao ban nãy tôi không phát hiện ra nhỉ?
Thẩm Tu Trạch cúi đầu liếc nhìn tôi một cái.
Sắc mặt lúc xanh lúc trắng trông rất hay ho.
Giây tiếp theo, anh nhấc cái cục bông xù kia lên nhét vào lòng tôi.
Tôi không kịp phản ứng, giấy chứng nhận bất động sản rơi lả tả xuống đất.
Chú chó Samoyed trắng tinh nghiêng nghiêng đầu, “gâu gâu” hai tiếng, cái đầu nhỏ cọ cọ nhẹ vào lòng tôi.
Vành tai Thẩm Tu Trạch ửng lên một tầng đỏ, anh nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ từng chữ một.
“Quà gặp mặt là nó, không phải là tôi!”
Tôi chớp chớp mắt, tiếc nuối “ồ” một tiếng.
Thôi vậy.
Xem ra có đôi khi phụ nữ cũng chẳng hiểu phụ nữ cho cam.
07
Mẹ kế chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
“Thật ra thì, cũng không phải là không…”
Thẩm Tu Trạch lập tức ngắt lời bà.
“Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ nên đi đăng ký kết hôn với chú Ôn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ kế nghĩ cũng phải, xoay người hỏi ba tôi.
“Lão Ôn, mười giờ sáng nay em phải đi công tác Mỹ rồi, anh có muốn đi cùng em không?”
Giọng điệu vô cùng thân quen.
Không đúng lắm nha, sao mẹ kế nhìn có vẻ thân với lão Ôn thế?
Tôi lân la đến gần Thẩm Tu Trạch, nhón chân lên, lén la lén lút hỏi anh.
“Mẹ anh với ba tôi, đây là?”
Đồng tử Thẩm Tu Trạch co rút lại, hô hấp dồn dập trong giây lát, anh không chút lộ liễu lùi về sau hai bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với tôi.
Tôi: ?
Tôi bỗng nổi đóa.
Dưa còn chưa ăn xong mà anh đã muốn chạy rồi hả?
Tôi túm lấy cà vạt của Thẩm Tu Trạch, dùng sức kéo anh trở lại.
Anh không kịp phản ứng, lảo đảo một cái thuận theo lực kéo bị ép cong lưng xuống.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Thẩm Tu Trạch nắm chặt lấy cà vạt, cố gắng cứu vãn chút tự tôn ít ỏi còn sót lại.
Tôi không cho anh cơ hội đó, trừng mắt nhìn anh hung dữ.
“Mau nói rõ mọi chuyện cho tôi, nếu không tôi hôn cho anh khóc luôn đó!”
Thẩm Tu Trạch nhìn tôi, tôi nhìn Thẩm Tu Trạch, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tôi thầm nghĩ, thôi c.h.ế.t rồi, lỡ buột miệng nói ra lời thật lòng rồi.
Bầu không khí nhất thời trở nên vi diệu.
Tôi vớt vát: “Tôi thu hồi câu vừa rồi.”
Thẩm Tu Trạch: “…”
Bên kia lão Ôn và mẹ kế đã bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa rồi, còn bên tôi dưa vẫn chưa ăn xong.
Thẩm Tu Trạch cúi gằm đầu không biết đang nghĩ gì, trông là lạ.
Ngược lại chị trợ lý ôm máy tính bảng vẻ mặt hóng hớt ra mặt.
Tôi chẳng hề do dự, vội giật phăng cà vạt rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía chị trợ lý.
Ở đó, tôi hóng được một quả dưa to đùng.
Bố tôi ngày xưa nổi tiếng lắm đó, đẹp trai, dáng chuẩn, tính tình lại còn tuyệt vời nữa chứ, chỉ mỗi tội không có chí tiến thủ, đúng kiểu người ham chơi thôi chứ chẳng có khuyết điểm nào khác. Trong giới, bao nhiêu phú bà độc thân với mấy cô con gái độc nhất thừa kế gia sản đều để mắt tới bố tôi.
Mẹ kế Thẩm Phi của tôi chính là một trong số đó.
Tiếc là mẹ kế ra tay chậm một bước, đến khi mẹ sinh con xong thì bố tôi cưới vợ mất rồi.
Khoan đã, sinh... sinh con á? Tôi không tin vào tai mình nữa rồi.
Tự dưng tôi hoang mang không biết là do thế hệ chúng tôi quá cổ hủ hay là do bản thân tôi quá lạc hậu nữa.
Thấy tôi có vẻ hiểu lầm, chị trợ lý bèn chủ động giải thích thêm.
Người sáng lập Thẩm thị là một người phụ nữ cực kỳ tài giỏi, năm xưa vì nhà chồng trọng nam khinh nữ, lại còn đối xử tệ bạc với con gái bà nên bà đã dứt khoát ly hôn, tự mình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Thẩm gia đúng là một gia tộc truyền kỳ, thứ nhất là vì Thẩm gia có nền tảng vững chắc, giàu có không chỉ ba đời, thứ hai là người thừa kế Thẩm gia hầu hết đều là phụ nữ, người thì ly hôn đổi họ, người thì sinh con xong liền kén rể. Mẹ của Thẩm Tu Trạch là Thẩm Phi thì còn chất chơi hơn nữa, mới ngoài đôi mươi đã bao nuôi mấy anh chàng lai vừa đẹp trai vừa cao ráo lại còn thân hình chuẩn đét, vừa có bầu cái là cho mỗi người một cục tiền chia tay rồi đá hết đi.
Đúng là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ noi theo mà.
Ngày đầu tiên tái hôn đã tặng luôn cả con trai ruột cho con gái riêng?!
Tôi xác nhận lại lần nữa: “Thật sự tặng cho con ạ?”
Mẹ kế lộ ra nụ cười: “Đương nhiên rồi.”
Bà nghĩ nghĩ rồi lại nói thêm, “Cháu có thể sờ thử xem, đã được dạy dỗ cẩn thận rồi đó, ngoan lắm.”
Tôi: !
Thẩm Tu Trạch đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, cũng gật đầu theo.
Tôi: !!
Tôi mím môi.
Trực tiếp vươn tay sờ soạng cơ bụng sáu múi của Thẩm Tu Trạch…
Hít hà, cái cảm giác tay chạm vào múi sô-cô-la này.
Tay tôi lại lần mò lên trên, dùng sức ấn ấn vào cơ n.g.ự.c rắn chắc của anh.
Hít hà, cái cục “núi đôi” đồ sộ này.
Nói mới biết phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, mẹ kế thật sự quá hiểu tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn còn lưu luyến không rời sờ soạng bờ vai rộng của anh.
Vai rộng hông nở, càng nhìn càng ưng ý.
Mẹ kế: “?”
Thẩm Tu Trạch: “?”
Một cục bông xù có dây xích buộc cổ đúng lúc “gâu gâu” hai tiếng hưởng ứng.
Kỳ lạ, cái thứ đồ chơi nhỏ nhắn xinh xắn này từ đâu ra vậy, sao ban nãy tôi không phát hiện ra nhỉ?
Thẩm Tu Trạch cúi đầu liếc nhìn tôi một cái.
Sắc mặt lúc xanh lúc trắng trông rất hay ho.
Giây tiếp theo, anh nhấc cái cục bông xù kia lên nhét vào lòng tôi.
Tôi không kịp phản ứng, giấy chứng nhận bất động sản rơi lả tả xuống đất.
Chú chó Samoyed trắng tinh nghiêng nghiêng đầu, “gâu gâu” hai tiếng, cái đầu nhỏ cọ cọ nhẹ vào lòng tôi.
Vành tai Thẩm Tu Trạch ửng lên một tầng đỏ, anh nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ từng chữ một.
“Quà gặp mặt là nó, không phải là tôi!”
Tôi chớp chớp mắt, tiếc nuối “ồ” một tiếng.
Thôi vậy.
Xem ra có đôi khi phụ nữ cũng chẳng hiểu phụ nữ cho cam.
07
Mẹ kế chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
“Thật ra thì, cũng không phải là không…”
Thẩm Tu Trạch lập tức ngắt lời bà.
“Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ nên đi đăng ký kết hôn với chú Ôn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ kế nghĩ cũng phải, xoay người hỏi ba tôi.
“Lão Ôn, mười giờ sáng nay em phải đi công tác Mỹ rồi, anh có muốn đi cùng em không?”
Giọng điệu vô cùng thân quen.
Không đúng lắm nha, sao mẹ kế nhìn có vẻ thân với lão Ôn thế?
Tôi lân la đến gần Thẩm Tu Trạch, nhón chân lên, lén la lén lút hỏi anh.
“Mẹ anh với ba tôi, đây là?”
Đồng tử Thẩm Tu Trạch co rút lại, hô hấp dồn dập trong giây lát, anh không chút lộ liễu lùi về sau hai bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với tôi.
Tôi: ?
Tôi bỗng nổi đóa.
Dưa còn chưa ăn xong mà anh đã muốn chạy rồi hả?
Tôi túm lấy cà vạt của Thẩm Tu Trạch, dùng sức kéo anh trở lại.
Anh không kịp phản ứng, lảo đảo một cái thuận theo lực kéo bị ép cong lưng xuống.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Thẩm Tu Trạch nắm chặt lấy cà vạt, cố gắng cứu vãn chút tự tôn ít ỏi còn sót lại.
Tôi không cho anh cơ hội đó, trừng mắt nhìn anh hung dữ.
“Mau nói rõ mọi chuyện cho tôi, nếu không tôi hôn cho anh khóc luôn đó!”
Thẩm Tu Trạch nhìn tôi, tôi nhìn Thẩm Tu Trạch, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tôi thầm nghĩ, thôi c.h.ế.t rồi, lỡ buột miệng nói ra lời thật lòng rồi.
Bầu không khí nhất thời trở nên vi diệu.
Tôi vớt vát: “Tôi thu hồi câu vừa rồi.”
Thẩm Tu Trạch: “…”
Bên kia lão Ôn và mẹ kế đã bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa rồi, còn bên tôi dưa vẫn chưa ăn xong.
Thẩm Tu Trạch cúi gằm đầu không biết đang nghĩ gì, trông là lạ.
Ngược lại chị trợ lý ôm máy tính bảng vẻ mặt hóng hớt ra mặt.
Tôi chẳng hề do dự, vội giật phăng cà vạt rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía chị trợ lý.
Ở đó, tôi hóng được một quả dưa to đùng.
Bố tôi ngày xưa nổi tiếng lắm đó, đẹp trai, dáng chuẩn, tính tình lại còn tuyệt vời nữa chứ, chỉ mỗi tội không có chí tiến thủ, đúng kiểu người ham chơi thôi chứ chẳng có khuyết điểm nào khác. Trong giới, bao nhiêu phú bà độc thân với mấy cô con gái độc nhất thừa kế gia sản đều để mắt tới bố tôi.
Mẹ kế Thẩm Phi của tôi chính là một trong số đó.
Tiếc là mẹ kế ra tay chậm một bước, đến khi mẹ sinh con xong thì bố tôi cưới vợ mất rồi.
Khoan đã, sinh... sinh con á? Tôi không tin vào tai mình nữa rồi.
Tự dưng tôi hoang mang không biết là do thế hệ chúng tôi quá cổ hủ hay là do bản thân tôi quá lạc hậu nữa.
Thấy tôi có vẻ hiểu lầm, chị trợ lý bèn chủ động giải thích thêm.
Người sáng lập Thẩm thị là một người phụ nữ cực kỳ tài giỏi, năm xưa vì nhà chồng trọng nam khinh nữ, lại còn đối xử tệ bạc với con gái bà nên bà đã dứt khoát ly hôn, tự mình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Thẩm gia đúng là một gia tộc truyền kỳ, thứ nhất là vì Thẩm gia có nền tảng vững chắc, giàu có không chỉ ba đời, thứ hai là người thừa kế Thẩm gia hầu hết đều là phụ nữ, người thì ly hôn đổi họ, người thì sinh con xong liền kén rể. Mẹ của Thẩm Tu Trạch là Thẩm Phi thì còn chất chơi hơn nữa, mới ngoài đôi mươi đã bao nuôi mấy anh chàng lai vừa đẹp trai vừa cao ráo lại còn thân hình chuẩn đét, vừa có bầu cái là cho mỗi người một cục tiền chia tay rồi đá hết đi.
Đúng là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ noi theo mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro