Cả Nhà Liên Hôn, Tôi Làm Cá Muối
Chương 6
BẮC ĐƯỜNG
2025-03-30 12:15:56
Thẩm Tu Trạch cắm ống hút rồi đưa cho tôi.
Ực ực ực một hơi hết sạch một lon sữa AD canxi, tôi hít sâu một hơi tiếp tục ấp ủ ý định chửi người.
Thẩm Tu Trạch: "Ăn khoai tây chiên không?"
Tôi bất tình nguyện: "Vậy thì ăn chút vậy, cho tôi gói bên phải kia, gói màu xanh lá cây ấy."
Ăn hết nửa gói khoai tây chiên, cuối cùng tôi cũng nhớ ra chuyện chính. Lần này nhất định tôi phải chửi cho anh ta một trận tơi bời hoa lá mới được!
Thế nhưng, Thẩm Tu Trạch lại giơ máy tính bảng ra trước mặt tôi. "Quản gia hỏi cô buổi trưa muốn ăn gì, gọi món đi."
Nói đến cái này thì tôi lại tỉnh cả ngủ. Tôi bắt đầu đọc tên món ăn, một tràng dài dằng dặc hết cả một trang. Thẩm Tu Trạch lại bấm bấm mấy cái trên máy tính bảng, tôi vội ngăn anh ta lại. "Cá nấu kiểu Tứ Xuyên với lòng heo xào cay đừng bỏ nha, mao huyết vượng cũng đừng có xóa của tôi đi..."
Ăn của người ta thì mềm miệng, tôi nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn thêm vào một câu. "Xin anh đó, anh hai."
Thẩm Tu Trạch nhếch mép cười, nhưng lại nhanh chóng kéo khóe miệng xuống. Anh ta giả vờ ngập ngừng nói: "Vậy còn ca làm buổi chiều?"
Cha mẹ ơi, dùng cơm trưa để ép Tiểu Ôn đây phải nghe lệnh, Thẩm Tu Trạch anh đúng là có bản lĩnh thật đó!
Nhưng mà đầu bếp Tứ Xuyên nhà họ Thẩm tay nghề lại thuộc hàng đỉnh cao nữa chứ...
Chưa đến nửa phút sau, tôi đã không có tiền đồ mà nhận thua.
Vì ăn uống, không mất mặt.
"Tạm dừng kế hoạch đào tẩu, ca chiều tôi đi làm."
Thẩm Tu Trạch hài lòng gật đầu.
09
Nói lý ra thì, tôi hình như mắc phải cái chứng nghiện 'gánh vác sự nghiệp' rồi.
Cái gì cũng học đâu hiểu đó, bắt tay vào làm thì siêu đỉnh. Chưa đầy một tháng, mọi công việc ở Ôn thị tôi đã tiếp quản toàn bộ. Dưới sự dẫn dắt của 'cá muối' Tiểu Ôn, Ôn thị không chỉ nuốt trôi đơn hàng của Trương gia, mà các hạng mục hợp tác tiếp theo cũng được xúc tiến triển khai một cách suôn sẻ. Hơn nữa, nhờ phúc của hai chàng rể 'cá muối', Ôn thị còn thành công leo lên được hai con thuyền lớn là Mục gia và Thẩm gia.
Thật khó tin, mới chỉ nửa năm ngắn ngủi thôi mà cuộc khủng hoảng phá sản đã đeo bám Ôn gia bấy lâu nay đã được giải trừ một cách nhẹ nhàng như vậy.
Xử lý xong một đống tài liệu, tôi nằm ườn trên sofa lướt video. Từng tốp từng tốp trai đẹp 'đu trend' tranh nhau nhảy nhót hiện ra. Đúng là 'Ba Sơn Sở Thủy tiêu điều địa, hằng hữu tao nam going me' mà.
Anh này đeo khẩu trang rồi, mặc định là Trương Đại Đại, loại. Anh này mặt mũi với dáng vóc đều ổn áp, recommend một cái. Anh này mặc áo gió với sơ mi đen nhảy nhót kìa, u mê u mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hài lòng thỏa mãn lật người, động tác hơi mạnh suýt thì ngã nhào khỏi sofa. Nếu không nhờ Thẩm Tu Trạch vừa mới bước vào cửa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi một cái, chắc tôi đã chui thẳng xuống gầm bàn trà rồi.
Thẩm Tu Trạch đặt đồ ngọt và trà sữa anh ta xách trên tay lên bàn trà. Tôi hắng giọng nói với anh ta. "Em muốn yêu đương quá à, hồi trước bố mẹ ruột, bố dượng không cho, bây giờ đến anh cũng không cho."
Mặt Thẩm Tu Trạch đen xì: "Hiểu rồi, tôi đi g.i.ế.c c.h.ế.t Thư Sinh đây."
Tôi: ?
Chuyện này thì liên quan gì đến Thư Sinh chứ?
Mà khoan đã, sao đến cả Thư Sinh anh ta cũng biết nữa vậy?
Hơn nữa cái ông anh trai 'cá muối' này của tôi có phải là đến nhà tôi hơi bị thường xuyên rồi không vậy.
Thẩm Tu Trạch không tiếp quản công ty nhà họ Thẩm, nhưng công ty riêng của anh ta làm ăn lại rất phát đạt, nổi tiếng trong giới. Tháng trước còn đi gõ chuông tận Nasdaq nữa cơ mà. Nghe nói tiếp theo còn hợp tác với Thẩm thị một dự án, chắc là không nhanh chóng phá sản đến thế đâu ha.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm Thẩm Tu Trạch: "Anh đừng nói với em là..."
Đừng nói với em là vì anh không muốn đi làm nên cố ý đến đây giám sát em đi làm đó nha.
Thẩm Tu Trạch gượng gạo dời mắt đi, phủ nhận. "Em nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện đó."
Tôi: "Em còn chưa nói gì hết mà!"
Thẩm Tu Trạch: "..."
Thẩm Tu Trạch: "Tôi nói trước để đó chờ em thôi."
Tôi: "..."
Thẩm Tu Trạch cắm ống hút, đưa ly trà sữa đến bên tay tôi. Giọng điệu chân thành: "Được rồi, tôi rút lại câu vừa nãy."
Mấy! Câu! Đó! Rõ! Ràng! Là! Của! Tôi! Mà!
Tôi giận dữ tuyên bố tình anh em nhựa của chúng tôi đến đây là kết thúc. Đối phương tỏ vẻ thông cảm, đồng thời 'thu hồi' một ly trà sữa, một phần pudding và một phần bánh kem dâu tây nhỏ.
Đáng ghét.
Nếu không phải thằng em tôi vác mặt đến 'sưởi ấm' cho tôi, nhất định tôi đã đuổi theo... cướp đồ về rồi.
Ực ực ực một hơi hết sạch một lon sữa AD canxi, tôi hít sâu một hơi tiếp tục ấp ủ ý định chửi người.
Thẩm Tu Trạch: "Ăn khoai tây chiên không?"
Tôi bất tình nguyện: "Vậy thì ăn chút vậy, cho tôi gói bên phải kia, gói màu xanh lá cây ấy."
Ăn hết nửa gói khoai tây chiên, cuối cùng tôi cũng nhớ ra chuyện chính. Lần này nhất định tôi phải chửi cho anh ta một trận tơi bời hoa lá mới được!
Thế nhưng, Thẩm Tu Trạch lại giơ máy tính bảng ra trước mặt tôi. "Quản gia hỏi cô buổi trưa muốn ăn gì, gọi món đi."
Nói đến cái này thì tôi lại tỉnh cả ngủ. Tôi bắt đầu đọc tên món ăn, một tràng dài dằng dặc hết cả một trang. Thẩm Tu Trạch lại bấm bấm mấy cái trên máy tính bảng, tôi vội ngăn anh ta lại. "Cá nấu kiểu Tứ Xuyên với lòng heo xào cay đừng bỏ nha, mao huyết vượng cũng đừng có xóa của tôi đi..."
Ăn của người ta thì mềm miệng, tôi nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn thêm vào một câu. "Xin anh đó, anh hai."
Thẩm Tu Trạch nhếch mép cười, nhưng lại nhanh chóng kéo khóe miệng xuống. Anh ta giả vờ ngập ngừng nói: "Vậy còn ca làm buổi chiều?"
Cha mẹ ơi, dùng cơm trưa để ép Tiểu Ôn đây phải nghe lệnh, Thẩm Tu Trạch anh đúng là có bản lĩnh thật đó!
Nhưng mà đầu bếp Tứ Xuyên nhà họ Thẩm tay nghề lại thuộc hàng đỉnh cao nữa chứ...
Chưa đến nửa phút sau, tôi đã không có tiền đồ mà nhận thua.
Vì ăn uống, không mất mặt.
"Tạm dừng kế hoạch đào tẩu, ca chiều tôi đi làm."
Thẩm Tu Trạch hài lòng gật đầu.
09
Nói lý ra thì, tôi hình như mắc phải cái chứng nghiện 'gánh vác sự nghiệp' rồi.
Cái gì cũng học đâu hiểu đó, bắt tay vào làm thì siêu đỉnh. Chưa đầy một tháng, mọi công việc ở Ôn thị tôi đã tiếp quản toàn bộ. Dưới sự dẫn dắt của 'cá muối' Tiểu Ôn, Ôn thị không chỉ nuốt trôi đơn hàng của Trương gia, mà các hạng mục hợp tác tiếp theo cũng được xúc tiến triển khai một cách suôn sẻ. Hơn nữa, nhờ phúc của hai chàng rể 'cá muối', Ôn thị còn thành công leo lên được hai con thuyền lớn là Mục gia và Thẩm gia.
Thật khó tin, mới chỉ nửa năm ngắn ngủi thôi mà cuộc khủng hoảng phá sản đã đeo bám Ôn gia bấy lâu nay đã được giải trừ một cách nhẹ nhàng như vậy.
Xử lý xong một đống tài liệu, tôi nằm ườn trên sofa lướt video. Từng tốp từng tốp trai đẹp 'đu trend' tranh nhau nhảy nhót hiện ra. Đúng là 'Ba Sơn Sở Thủy tiêu điều địa, hằng hữu tao nam going me' mà.
Anh này đeo khẩu trang rồi, mặc định là Trương Đại Đại, loại. Anh này mặt mũi với dáng vóc đều ổn áp, recommend một cái. Anh này mặc áo gió với sơ mi đen nhảy nhót kìa, u mê u mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hài lòng thỏa mãn lật người, động tác hơi mạnh suýt thì ngã nhào khỏi sofa. Nếu không nhờ Thẩm Tu Trạch vừa mới bước vào cửa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi một cái, chắc tôi đã chui thẳng xuống gầm bàn trà rồi.
Thẩm Tu Trạch đặt đồ ngọt và trà sữa anh ta xách trên tay lên bàn trà. Tôi hắng giọng nói với anh ta. "Em muốn yêu đương quá à, hồi trước bố mẹ ruột, bố dượng không cho, bây giờ đến anh cũng không cho."
Mặt Thẩm Tu Trạch đen xì: "Hiểu rồi, tôi đi g.i.ế.c c.h.ế.t Thư Sinh đây."
Tôi: ?
Chuyện này thì liên quan gì đến Thư Sinh chứ?
Mà khoan đã, sao đến cả Thư Sinh anh ta cũng biết nữa vậy?
Hơn nữa cái ông anh trai 'cá muối' này của tôi có phải là đến nhà tôi hơi bị thường xuyên rồi không vậy.
Thẩm Tu Trạch không tiếp quản công ty nhà họ Thẩm, nhưng công ty riêng của anh ta làm ăn lại rất phát đạt, nổi tiếng trong giới. Tháng trước còn đi gõ chuông tận Nasdaq nữa cơ mà. Nghe nói tiếp theo còn hợp tác với Thẩm thị một dự án, chắc là không nhanh chóng phá sản đến thế đâu ha.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm Thẩm Tu Trạch: "Anh đừng nói với em là..."
Đừng nói với em là vì anh không muốn đi làm nên cố ý đến đây giám sát em đi làm đó nha.
Thẩm Tu Trạch gượng gạo dời mắt đi, phủ nhận. "Em nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện đó."
Tôi: "Em còn chưa nói gì hết mà!"
Thẩm Tu Trạch: "..."
Thẩm Tu Trạch: "Tôi nói trước để đó chờ em thôi."
Tôi: "..."
Thẩm Tu Trạch cắm ống hút, đưa ly trà sữa đến bên tay tôi. Giọng điệu chân thành: "Được rồi, tôi rút lại câu vừa nãy."
Mấy! Câu! Đó! Rõ! Ràng! Là! Của! Tôi! Mà!
Tôi giận dữ tuyên bố tình anh em nhựa của chúng tôi đến đây là kết thúc. Đối phương tỏ vẻ thông cảm, đồng thời 'thu hồi' một ly trà sữa, một phần pudding và một phần bánh kem dâu tây nhỏ.
Đáng ghét.
Nếu không phải thằng em tôi vác mặt đến 'sưởi ấm' cho tôi, nhất định tôi đã đuổi theo... cướp đồ về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro