10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Chương 9

Khuyết Danh

2025-03-27 09:03:33

Lục Kiến Minh lập tức cảnh giác, cảm thấy có gì đó không ổn.

Ta thở phào nhẹ nhõm, vừa định gượng dậy thì bất chợt cảm thấy có gì đó ấm nóng b.ắ.n lên mặt.

Ta đưa tay lên sờ.

Từng vệt đỏ thẫm dính nhầy — là máu, từ cổ tên thiếu gia, phụt ra như suối, văng xa đến mấy trượng.

Lục Kiến Minh thân mặc bạch y, m.á.u đổ như mưa, tựa hồng mai điểm tuyết, như Tu La giáng thế.

Hắn cầm trong tay mảnh d.a.o gãy, chậm rãi bước về phía Lý Ma Tử.

Ta trừng lớn mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc ta trống rỗng.

Không biết là vì sợ hãi, vì khiếp sợ, hay vì… một phần nào đó tán đồng.

Một thanh âm tựa ma chú vang lên trong tâm trí ta:

Bọn họ đáng chết.

Đáng chết.

Đáng chết!

Bàn tay ta nặng như ngàn cân, lại chẳng đưa ra nổi.

Lý Ma Tử khi ấy đang đứng ngay cạnh tên thiếu gia, vốn định canh chừng không cho ta chạy thoát.

Nhưng Lục Kiến Minh đột ngột xông vào, ra tay vừa nhanh vừa độc, lại mang theo khí thế đáng sợ, khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng, m.á.u văng thẳng lên người, cả khuôn mặt đều đẫm sắc đỏ, sợ đến đờ đẫn.

Đợi đến khi Lục Kiến Minh áp sát, hắn mới như bừng tỉnh trong mộng, chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, vừa lăn vừa bò, toàn thân m.á.u me, khóc lóc bò đến bên ta:

“Huyên ca… Huyên tỷ! Tỷ ơi, ta là thứ không ra gì, ta không phải người… nhưng ta không thể nhìn mẫu thân ta c.h.ế.t được! Ta không thể chết… mẫu thân ta còn đang chờ có tiền chữa bệnh…”

Nghe đến đây, lý trí trong ta mới dần quay lại.

Ngay sau đó, là cơn giận dữ cuồn cuộn như núi lửa bùng nổ:

“Ngươi không biết vay ta sao?! Ngươi không biết nói với ta sao?! Ngươi và ta quen biết bao năm, không lẽ ngươi không tin ta, không lẽ chúng ta không thể cùng nhau nghĩ cách được sao?”

Lý Ma Tử nằm rạp dưới chân ta, cả khuôn mặt tê dại như tro tàn:

“Ta… trả không nổi nữa rồi.”

“Dù có bán thân… cũng trả không nổi.”

“Mấy hôm trước ta đi hỏi làm ‘thế thân’ trong ngục… chỉ được hai lượng bạc. Hai lượng… một mạng người…”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, cười như khóc:

“Còn không đáng giá bằng một sợi râu nhân sâm.”

“Ta thực sự hết đường rồi! Trả không nổi nữa. Giờ tỷ còn có biểu ca… chẳng còn một thân một mình nữa, liệu biểu ca tỷ có cho tỷ giúp ta không?”

Hắn gào khóc thảm thiết.

Không thể trả được.

Cũng không thể sống nổi nữa.

Ta một cước đá văng hắn ra:

“Vậy nên ngươi liền hại ta? Còn thấy mình đáng thương à? Ngươi nói xem, ai mới là kẻ đáng thương hơn?!”

Lục Kiến Minh lúc này đã đi đến sau lưng hắn.

Ta nhắm chặt mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong đầu nghĩ: Cho hắn hai vết thương, để hắn nhớ đời cũng tốt.

“Đừng hại con ta, xin đừng hại con ta!”

Ta giật mình.

Không dám tin mà mở to mắt nhìn.

Là…

Mẫu thân của Lý Ma Tử!

Bà lão tàn tật kia, chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh từ trời ban…

Bà lão kia đã bệnh đến mụ mị đầu óc, vậy mà lúc này lại lăn lộn bò đến, nhào ra che chắn cho Lý Ma Tử, dùng thân xác yếu ớt của mình để ôm lấy hắn.

Nửa người bà đã không còn sức, nên cúi người lạy xuống càng nặng nề, chỉ mấy cái đã đập đầu đến bật máu.

Bà mù mờ chẳng còn nhìn rõ mặt ai, chỉ có thể thấy lờ mờ bóng người, vậy nên cứ xoay vòng quanh, đập đầu lia lịa, khẩn cầu:

“Tha cho con ta đi… tha cho con ta đi… nó là một đứa trẻ ngoan mà…”

Bàn tay Lục Kiến Minh thoáng khựng lại giữa không trung.

Mà ta, như bị rút sạch hết toàn bộ khí lực.

Ngọn lửa giận vì bị phản bội, bỗng dưng chẳng còn nơi phát tiết.

Chúng ta — những kẻ ăn mày sinh ra ở trấn Thái Bình này, cả một đời cũng chỉ có thế thôi.

Nhìn xa thì là số phận trói buộc, nhìn gần lại chỉ thấy đáng thương, đáng buồn.

Ta nghiêng đầu sang một bên, đưa tay kéo lấy Lục Kiến Minh.

Ta nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hẻm Chuột yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có vài đứa ăn mày co cụm lại sưởi ấm.

Ta đá viên đá nhỏ dưới chân, lòng rầu rĩ:

“Lục Kiến Minh, chúng ta gây họa lớn rồi. Tên đó là con trai trưởng của Huyện lệnh, ta với ngươi không thể ở lại trấn Thái Bình được nữa rồi.”

“Không sao.”

Đầu óc ta lúc này đã bình tĩnh lại, nhưng lòng càng thêm khó chịu:

“Sao lại không sao chứ… Là ta ngốc, là ta hại ngươi…”

Lục Kiến Minh bước chậm lại, như bị nước mắt ta làm bỏng, khẽ thở dài, gọi tên ta, kéo ta ra khỏi vũng lầy tự trách:

“Lạc Huyên.”

“Ta cũng là do ngươi ngốc nghếch nhặt về mà cứu sống đó.”

Hắn đã trút bỏ dáng vẻ hung thần vừa nãy, vẻ mặt lúc này bình thản, chẳng để tâm.

Trên mặt vẫn còn vết m.á.u dính lại khi giúp ta giải vây.

Ta đột nhiên thấy ấm ức càng thêm chất chồng.

Cơn giận cũng đến bất chợt.

Nước mắt liền tuôn như lũ.

Có lẽ Lục Kiến Minh chưa từng thấy ai đứng giữa đường lớn mà khóc như một kẻ điên, khóc đến long trời lở đất, nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng giữ nổi chút thể diện nào, cho nên cả người hắn đều cứng đờ.

Mấy đứa ăn mày bên cạnh ta bị tiếng gào khóc thảm thiết ấy dọa cho rùng mình.

Ngay cả con ch.ó hoa đen cũng giật mình nhả bánh khỏi miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện 10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Số ký tự: 0