10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Chương 8

Khuyết Danh

2025-03-27 09:03:33

Tất cả cơn phẫn nộ, ngờ vực bùng lên trong nháy mắt, cuối cùng chỉ kết lại thành một chữ—

Chạy!

Ta lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cánh tay đã bị một lực mạnh siết chặt.

Ta dốc hết toàn bộ khí lực vùng vẫy, hai mắt đỏ bừng:

“Lý Ma Tử, ngươi còn là người không?!”

Kẻ giữ chặt ta — không phải vị thiếu gia kia.

Mà chính là Lý Ma Tử.

“Buông tay!” Ta đá mạnh vào ống chân hắn.

“… Hai mươi lượng bạc! Hắn cho ta hai mươi lượng! Ta chia huynh một nửa, có được không?!”

Ta giận quá hóa cười:

“Ai cần cái thứ chó má ấy?!”

“Ta cần!!” Lý Ma Tử lại đột nhiên giống như phát điên, hét lên còn lớn hơn cả ta:

“Ta cần!!”

Hắn như bộc phát ra sức mạnh kinh người, lôi tuột ta vào trong nhà.

Động tĩnh quá lớn, khiến mẫu thân hắn trong phòng tỉnh giấc.

Bà cụ khản giọng hỏi vọng ra:

“Ma Tử, chuyện gì thế? Ta như nghe thấy giọng Tiểu Huyên… Nó tới rồi à? Ối trời ơi, đứa trẻ ngoan… năm nay lại giúp nhà mình không ít… Mau mời nó vào, lão Lý đâu rồi, rót chén nước cho khách…”

Giọng bà lão khàn khàn, yếu đến không ra hơi.

Phụ thân Lý Ma Tử từ lâu đã bỏ nhà ra đi.

Bà ấy… quả thực bệnh đến lú lẫn rồi.

Nước mắt vẫn luôn lẩn quẩn nơi hốc mắt Lý Ma Tử, đến giờ phút này rốt cuộc cũng vỡ đê, tuôn trào.

Hắn run rẩy nói:

“Mẫu thân à, không có ai tới đâu… mẫu thân ngủ thêm một lát, ngủ dậy rồi, chúng ta sẽ có tiền bắt mạch, hốt thuốc… sẽ mua nhân sâm, mua thuốc tốt…”

Rồi hắn quay đầu đi, nhắm chặt mắt, một tay đẩy mạnh ta vào lòng tên thiếu gia phì nộn, mập như heo kia.

Mái tóc ta đã rối tung từ khi giằng co, lúc này xõa dài xuống vai.

“Hừ, biểu ca với muội muội gì chứ, nếu không phải Lý Ma Tử nhìn ra, ta thật sự đã bị ngươi lừa rồi.”

Tên thiếu gia mặt mày xấu xí, thân thể mồ hôi dính nhớp, tham lam hít lấy mùi hương trên người ta, ngón tay vấy mồ hôi khẽ quệt lên mặt ta, cọ sạch lớp than bụi:

“Quả nhiên là một nữ nhân xinh đẹp…”

Choang!

Hắn cúi đầu, nhìn con d.a.o nhỏ cắm trên người mình — chưa kịp đ.â.m sâu, lưỡi d.a.o đã trượt khỏi tay ta, rơi vô lực xuống đất.

Hắn bật cười ha hả:

“Không phải con d.a.o rách nát ta cố tình bảo người mang về cho nàng sao? Nàng thật là, đúng là một nữ nhân chẳng thành thật, nhưng khi tin người thì ngu xuẩn không tưởng!”

Ta giật mình nhìn về phía Lý Ma Tử, kẻ đang thất hồn lạc phách.

Thì ra — hắn đã có ý định từ nửa năm trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù là vì không đành lòng, hay vì còn sót chút lương tâm.

Nhưng ta — chẳng cảm kích chút nào vì nửa năm “ban ơn” ấy!

Ngay từ đầu, mọi thứ đã thối nát rồi.

Con d.a.o ấy là vậy.

Cũng như sự tin tưởng của ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bao năm tình nghĩa, hóa ra chỉ là một trò cười trắng trợn từ đầu đến cuối!

Ta thu hồi ánh mắt, hung hăng cắn mạnh vào bàn tay tên thiếu gia đang vươn tới.

Hắn đau đến gào thảm liên tục, vung tay kia tát thẳng về phía ta.

Một bên mặt ta sưng tấy, tóc ta bị hắn túm chặt đau nhói, m.á.u chảy mà ta vẫn không chịu buông miệng.

Lý Ma Tử vô thức bước lên một bước — rồi lại lặng lẽ rụt chân về.

Ta giãy giụa trong tuyệt vọng.

Sức mạnh nam nữ vốn chênh lệch, huống chi tên thiếu gia kia thân hình gấp đôi ta, to như con gấu.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Ai… ai sẽ đến cứu ta?

Cái tên đầu tiên vụt qua trong đầu ta, vậy mà lại là — Lục Kiến Minh.

Ngay khoảnh khắc ta gần như cắn đứt một mảng thịt, một cái tát nữa lại giáng thẳng xuống.

Lần này đánh đến mức đầu óc ta ù đi, mắt mờ tai loạn, cả người như rơi xuống vực, dần trượt xuống sàn.

“Buông… nàng… ra.”

Trước mắt ta là từng mảng hư ảo.

Chẳng lẽ ta đang ảo giác?

Sao lại nghe thấy… giọng nói Lục Kiến Minh như muốn g.i.ế.c người vậy?

Không phải ảo giác!

Một bóng người lướt qua trước mắt ta, một cước tung ra, đá thẳng vào mặt tên thiếu gia, khiến mũi hắn m.á.u me đầm đìa.

“A a a —— Ngươi có biết ta là ai không?! Ngươi c.h.ế.t chắc rồi, ta nói cho ngươi biết, ngươi c.h.ế.t chắc rồi!!”

Tiếng đ.ấ.m đá trầm đục vang lên không dứt.

Tên thiếu gia từ kêu gào thảm thiết dần dần suy yếu, chỉ còn lời van xin:

“Ta sai rồi… đại hiệp tha mạng! Ngươi muốn gì ta đều có thể cho! Cái gì cũng có thể cho!”

“A a ——!”

Ta mất đi chỗ tựa, thân thể rũ xuống đất, bàn tay chống lên nền tuyết đầu đông lạnh buốt, cố gắng định thần nhìn rõ.

Sắc mặt Lục Kiến Minh lạnh tanh, tay nâng quyền rơi xuống, từng cú từng cú, càng lúc càng nặng, hoàn toàn không chút kiêng dè.

Tên thiếu gia mặt mày bầm dập, lăn lộn khắp sàn như con vụ.

Ta khép mắt lại.

Yên tâm rồi.

May mắn thay, hắn là người thông minh.

Ta đã nhờ tiểu nhị ở tiệm điểm tâm mang đồ về tận nhà, nói rõ với Lục Kiến Minh rằng ta - biểu đệ hắn đang ở đó, thì sẽ được thưởng thêm tiền chạy việc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện 10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Số ký tự: 0