10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Chương 1

Khuyết Danh

2025-03-27 09:03:33

Đầu xuân, trời vừa ấm lại vừa lạnh, tiết trời chuyển giao, còn đượm hơi sương.

Hẻm Chuột nằm sát khu ổ chuột bên trấn, đường ngang ngõ tắt quanh co khúc khuỷu, vốn là nơi sản sinh ra đám ăn mày và lũ người làm nghề bất chính, không rõ thân phận.

Ta ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, ngồi xổm dưới đất, tay không ngừng bóc vỏ lạc.

“Huyên ca!”

Ta ngẩng đầu.

Kẻ đến như bị ôn thần đuổi sát sau lưng, thân thể gầy như khỉ, nhảy lên nhảy xuống, chỉ mấy bước đã lao đến trước mặt ta.

Hắn thần thần bí bí thò tay vào tay áo lôi ra một vật, bắt chước dáng vẻ của bọn hành hung g.i.ế.c người cướp của, hạ thấp giọng nói:

“Thứ huynh cần, ta tìm được rồi. Một đao là thấy máu, cứ cầm lấy mà dùng.”

Ta “phì” một tiếng nhổ cọng cỏ ra, phủi mấy mảnh vỏ lạc dính trên tay, đưa tay nhận lấy.

Hắn nhăn răng cười: “Huyên ca, huynh nói xem, sao tiểu thiếu gia nhà Huyện lão gia lại nhìn trúng muội muội nhà huynh chứ, ép huynh đến mức phải tìm d.a.o phòng thân —— mà này, quen biết huynh bao lâu nay, ta từng thấy huynh có muội muội bao giờ?”

Ánh mắt hắn vừa đùa cợt vừa dò xét, lướt xuống n.g.ự.c ta, rõ ràng mang theo sự ngờ vực.

Mẫu thân của Lý Ma Tử là một người tàn phế, còn hắn lại là một đứa con hiếu thảo nhưng không có bản lĩnh.

Năm xưa hai mẹ con hắn lang thang ăn xin, sắp c.h.ế.t đói đến nơi, chính ta đã cho hắn một cái bánh ngũ cốc thô. Từ đó, hắn gọi ta là ca ca, nợ ta một mạng.

Ta đảo mắt một vòng, tiện miệng bịa ra một lý do:

“Là biểu ca ta dẫn theo muội muội bệnh nặng đến nương nhờ mấy hôm trước. Ta thì có đồng nào đâu. Uầy, hôm qua muội ấy c.h.ế.t rồi, đã đem chôn luôn rồi.”

Lý Ma Tử nhăn nhó ôm trán, liếc mắt nhìn về phía hầu bao của ta, còn định nói thêm điều gì, thì ta đã cẩn thận cất kỹ con d.a.o găm vào người.

Ta lại lấy than bôi vào mặt cho thêm lấm lem, chỉ để lộ đôi mắt nai trời sinh trong trẻo, linh động:

“Về sau đừng nhắc lại chuyện đau lòng này nữa. Chuyện không nên hỏi thì đừng nhiều lời. Ta đi bán lạc đây.”

“Hề, chuyện gì cũng không ngăn nổi lòng kiếm tiền của huynh, cái đồ mê tiền!”

Ta trợn trắng mắt một cái.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Kiếm tiền thì sao chứ?

Từ nhỏ, mẫu thân ta đã dạy, trấn Thái Bình tuy gọi là Thái Bình, nhưng chẳng phải nơi tốt lành gì.

Chốn này ăn thịt người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mà nhất là ăn thịt những nữ nhi nhà nghèo.

Muốn sống, phải có tiền.

Tiền mới là sự cứu rỗi tốt nhất.

Trước khi qua đời, mẫu thân ta từng nói, ta từ nhỏ đã lanh lợi, thể nào cũng tự nuôi sống được chính mình.

Tự nuôi bản thân mình có tốt hay không thì còn chưa dám chắc, nhưng trở thành một kẻ ham tiền, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi khắp hang cùng ngõ hẻm, thì đúng là thật rồi.

Ta xách giỏ lạc, rao bán dọc đường.

Mùa này chẳng phải vụ thu hoạch, lạc cũng ít, toàn là hàng cũ.

Thế nhưng nếu kiên nhẫn bóc sạch, chà bỏ lớp vỏ lụa, cũng chẳng kém gì đồ ngon trên tửu lâu.

Những kẻ dạo phố xem biểu diễn giữa đường, nếu vừa mắt, nào tiếc chút bạc lẻ mua ăn vặt.

Vận số ta hôm nay không tệ, lạc bán sạch bách, còn có thu hoạch ngoài mong đợi.

— Chính là cái tên tiểu thiếu gia béo phì mập ú của nhà Huyện lão gia, dắt theo một tiểu cô nương đi dạo.

Ta ngọt giọng nịnh đôi câu, hắn vui vẻ, vung tay một cái, ngay cả nửa lượng bạc chưa kịp nhét trở lại hầu bao cũng đưa cho ta luôn.

Chiếc hầu bao ấy lại do thợ giỏi thêu nên, ta thích lắm.

Ta men theo con đường quanh co trong Hẻm Chuột, tay mân mê hầu bao mới, mừng rỡ tung lên rồi hứng lấy, tung lên rồi lại hứng lấy, chẳng giấu được niềm vui trong lòng.

Đang lúc nghĩ bụng sẽ xa xỉ một lần, mua cái bánh bao thịt ăn cho sướng miệng, thì chợt nghe phía trước truyền tới tiếng nói trầm thấp.

Không phải cái giọng giả vờ của Lý Ma Tử, mà là giọng nói thực sự chỉ có bọn làm chuyện khuất tất mới có:

“Một lượng bạc, không thể bớt nữa. Cùng lắm là vài bữa tiền rượu. Nếu chẳng phải ta vội rời khỏi trấn, ngươi đi đâu mà kiếm được món hời thế này? Mua một đứa có dáng dấp thế này về tiếp khách?”

Tiếp khách?

Ta lập tức giơ tay chụp lấy hầu bao vừa tung lên, nhẹ nhàng bước đến, nấp sau bức tường, rón rén ngó đầu ra ngoài, lặng lẽ nhìn một cái.

Chỉ một cái liếc nhìn, ta liền chạm phải ánh mắt của người đang cuộn mình trong tấm chiếu rách, hơi thở mong manh như có như không.

Kẻ ấy mày mắt tinh tế, làn da còn trắng hơn cả nữ nhân trắng trẻo nhất mà ta từng gặp, thế nhưng khóe mắt chân mày lại lấm tấm vết máu, nằm giữa lớp chiếu rách tanh hôi bẩn thỉu.

Hắn có một đôi mắt phượng đẹp đến lạ, đuôi mắt xếch lên, như lưỡi d.a.o sắc bén.

Toàn thân mang theo khí tức lạnh lẽo, cách biệt với người thường, như có một vòng sáng mỏng manh mà xa cách bao quanh.

Cao quý lại mong manh, như một vị thần tiên rơi vào tai ương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện 10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Số ký tự: 0