10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử
Chương 10
Khuyết Danh
2025-03-27 09:03:33
Ta nhào vào lòng hắn, gào khóc nức nở, đến mức nổi cả bong bóng mũi:
“Tin người là sai sao?!”
“Không sai.”
Lục Kiến Minh bỏ đi dáng vẻ điềm nhiên thường ngày, ôm chặt ta vào lòng, che đi ánh mắt dò xét tứ phía.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hắn vỗ lưng ta, dỗ dành an ủi.
Lúc đầu còn có phần lóng ngóng, chẳng mấy chốc đã thuần thục như từng quen tay.
Đến khi ta khóc mệt, đầu gối lên vai hắn, lại cảm thấy đặc biệt yên tâm, chẳng còn mặt mũi nào để ngẩng đầu.
Trong hẻm tối mịt, hắn cõng ta trên lưng, bước đi từng bước, vững chãi từng bước.
Ta nhìn chằm chằm vào sau gáy hắn, chẳng biết nói gì, liền lắp bắp kể lại mấy đạo lý mà mẫu thân ta từng dạy từ thuở nhỏ.
Ví như: người nghèo giúp người nghèo, có thể giúp thì nên giúp một tay.
Ví như: làm người một đời, nên giữ lòng thiện lương.
Khổ nạn là chiếc khóa gỉ sét, còn lòng tốt chính là chiếc chìa khóa đeo trên cổ.
Kỳ thực những đạo lý ấy, ta cũng không hiểu cho lắm.
Chỉ là làm theo bản năng.
Bản thân sống cũng chẳng ra gì, nhưng lại không chịu được khi thấy người khác khổ sở.
Giống như ta nhận Lý Ma Tử làm huynh đệ.
Giống như ta đã liều mình cứu lấy Lục Kiến Minh.
Ta chưa từng mong lòng tốt được hồi báo, nhưng… cũng không nên bị giày xéo đến thế chứ!
Vừa rồi, quả thật có một khắc trong lòng ta nghĩ — Lý Ma Tử đáng chết.
Thế nhưng khi mẫu thân hắn nhào ra che chở cho hắn, lòng ta vẫn mềm đi.
Ta lại nhớ đến mẫu thân ta.
Bà cũng từng vì ta mà quỳ lạy người khác.
Cả đời chỉ một lần ấy.
Là hồi ta còn bé, bệnh nặng tưởng không qua khỏi.
Trấn Thái Bình xa xôi hẻo lánh, nghèo khổ đến mức cố chấp với mấy điều lễ nghĩa xưa cũ.
Lễ nghi truyền từ kinh thành về, tới đây lại càng thêm cứng nhắc, bị dân nghèo xem như thánh chỉ.
Ví như — một cô nương chưa xuất giá, nếu chẳng may c.h.ế.t đi, thì nhất định phải mặc váy sa trơn, để sang kiếp sau còn có thể đường hoàng bước vào nhà người tốt.
Ấy gọi là “nghèo mà cầu lễ nghĩa”, cứ như thể chỉ cần chạm chút quý khí, giữ được vài quy củ, thì có thể gột rửa đi cái nghèo nàn, bẩn thỉu.
Cũng chỉ có những người mẹ thật sự cùng đường bí lối, mới nguyện tin vào điều ấy.
Bà tưởng ta sống không nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người mẹ vốn cứng cỏi như bà, vậy mà quỳ gối xoay vòng mà dập đầu van xin người ta:
“Các vị làm ơn làm phước, ban cho ta chút bạc đi…”
Bà ôm lấy thân thể ta đang sốt đến mê man, khóc không thành tiếng, đến lời cũng chẳng dám nói to:
“Đứa con đáng thương của ta… đến một chiếc váy sa mềm mại cũng chưa từng mặc qua…”
Nếu tiểu ăn mày nếu là nữ tử, c.h.ế.t rồi sẽ bị kéo đi làm “âm hôn”, chôn chung với xác nam tử, kiếp sau cũng chỉ là kẻ hầu hạ chốn hoàng tuyền.
Mẫu thân ta chẳng có bao nhiêu tiền.
Nhưng bà thương ta nhất.
Con cái đều là m.á.u thịt trong lòng cha mẹ.
Người làm mẹ, dù là ai, cũng chỉ mong con mình sống yên ổn, không phải chịu khổ.
Ta kể cho Lục Kiến Minh nghe rất nhiều chuyện, lan man rối rắm, chuyện đông chạm chuyện tây, đầu đuôi chẳng liền nhau.
Kể về Lý Ma Tử, kể về mẫu thân ta, kể từ khi bà mất rồi thì ta ra sao, một mình lớn lên trong trấn Thái Bình như thế nào, gió táp mưa sa, lăn lóc khắp các con hẻm.
Càng nói càng xa, càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Không biết là tủi cái gì.
Chỉ biết — thì ra trong lòng ta, chất chứa nhiều tủi hờn đến vậy.
Lục Kiến Minh trầm mặc rất lâu.
Tuy đã cùng ta nương tựa qua ngày, chẳng còn là người mang vẻ chán chường thờ ơ như thuở đầu, nhưng hắn… vẫn chưa từng thực sự mở lòng cùng ta.
Cho nên khi ta ôm đôi mắt đỏ hồng sưng vù như trái đào nhỏ ngước lên nhìn hắn, thì câu hỏi bất ngờ của hắn khiến ta sững lại.
Hắn cõng ta, không quay đầu, giọng điềm tĩnh đến lạ thường:
“Đã khổ đến vậy rồi… vì sao vẫn phải cố sống cho bằng được?”
Ta khịt mũi một cái, trong lòng có chút ngơ ngác.
Ta khẽ gọi:
“Lục Kiến Minh?”
Hắn quay đầu lại.
Ánh đèn dầu lờ mờ nơi Hẻm Chuột hắt lên đáy mắt hắn, thoáng chốc soi ra một tia hoang mang, giằng co, cùng vô vàn điều mà ta chẳng thể hiểu nổi.
Dưới câu hỏi bình thản ấy, ẩn giấu cả biển trời cuộn sóng, mây đen vần vũ.
Có lẽ là vì những lời lảm nhảm dài dòng của ta vừa nãy, khiến hắn cũng sinh ra đôi phần cảm khái với cõi nhân sinh.
Lại có lẽ… là vì đường đao lúc nãy hạ xuống quá dứt khoát, quá m.á.u lạnh, nên giờ đây mới khiến hắn nhớ lại những năm tháng đã qua.
Hắn giống như một linh hồn mất phương hướng, quên cả đường về, khát khao có được một lời đáp cho điều gì đó.
Ta gần như theo bản năng siết lấy cổ hắn, lắc đầu thật mạnh, quả quyết phủ định:
“Ngươi sai rồi.”
“Tin người là sai sao?!”
“Không sai.”
Lục Kiến Minh bỏ đi dáng vẻ điềm nhiên thường ngày, ôm chặt ta vào lòng, che đi ánh mắt dò xét tứ phía.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hắn vỗ lưng ta, dỗ dành an ủi.
Lúc đầu còn có phần lóng ngóng, chẳng mấy chốc đã thuần thục như từng quen tay.
Đến khi ta khóc mệt, đầu gối lên vai hắn, lại cảm thấy đặc biệt yên tâm, chẳng còn mặt mũi nào để ngẩng đầu.
Trong hẻm tối mịt, hắn cõng ta trên lưng, bước đi từng bước, vững chãi từng bước.
Ta nhìn chằm chằm vào sau gáy hắn, chẳng biết nói gì, liền lắp bắp kể lại mấy đạo lý mà mẫu thân ta từng dạy từ thuở nhỏ.
Ví như: người nghèo giúp người nghèo, có thể giúp thì nên giúp một tay.
Ví như: làm người một đời, nên giữ lòng thiện lương.
Khổ nạn là chiếc khóa gỉ sét, còn lòng tốt chính là chiếc chìa khóa đeo trên cổ.
Kỳ thực những đạo lý ấy, ta cũng không hiểu cho lắm.
Chỉ là làm theo bản năng.
Bản thân sống cũng chẳng ra gì, nhưng lại không chịu được khi thấy người khác khổ sở.
Giống như ta nhận Lý Ma Tử làm huynh đệ.
Giống như ta đã liều mình cứu lấy Lục Kiến Minh.
Ta chưa từng mong lòng tốt được hồi báo, nhưng… cũng không nên bị giày xéo đến thế chứ!
Vừa rồi, quả thật có một khắc trong lòng ta nghĩ — Lý Ma Tử đáng chết.
Thế nhưng khi mẫu thân hắn nhào ra che chở cho hắn, lòng ta vẫn mềm đi.
Ta lại nhớ đến mẫu thân ta.
Bà cũng từng vì ta mà quỳ lạy người khác.
Cả đời chỉ một lần ấy.
Là hồi ta còn bé, bệnh nặng tưởng không qua khỏi.
Trấn Thái Bình xa xôi hẻo lánh, nghèo khổ đến mức cố chấp với mấy điều lễ nghĩa xưa cũ.
Lễ nghi truyền từ kinh thành về, tới đây lại càng thêm cứng nhắc, bị dân nghèo xem như thánh chỉ.
Ví như — một cô nương chưa xuất giá, nếu chẳng may c.h.ế.t đi, thì nhất định phải mặc váy sa trơn, để sang kiếp sau còn có thể đường hoàng bước vào nhà người tốt.
Ấy gọi là “nghèo mà cầu lễ nghĩa”, cứ như thể chỉ cần chạm chút quý khí, giữ được vài quy củ, thì có thể gột rửa đi cái nghèo nàn, bẩn thỉu.
Cũng chỉ có những người mẹ thật sự cùng đường bí lối, mới nguyện tin vào điều ấy.
Bà tưởng ta sống không nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người mẹ vốn cứng cỏi như bà, vậy mà quỳ gối xoay vòng mà dập đầu van xin người ta:
“Các vị làm ơn làm phước, ban cho ta chút bạc đi…”
Bà ôm lấy thân thể ta đang sốt đến mê man, khóc không thành tiếng, đến lời cũng chẳng dám nói to:
“Đứa con đáng thương của ta… đến một chiếc váy sa mềm mại cũng chưa từng mặc qua…”
Nếu tiểu ăn mày nếu là nữ tử, c.h.ế.t rồi sẽ bị kéo đi làm “âm hôn”, chôn chung với xác nam tử, kiếp sau cũng chỉ là kẻ hầu hạ chốn hoàng tuyền.
Mẫu thân ta chẳng có bao nhiêu tiền.
Nhưng bà thương ta nhất.
Con cái đều là m.á.u thịt trong lòng cha mẹ.
Người làm mẹ, dù là ai, cũng chỉ mong con mình sống yên ổn, không phải chịu khổ.
Ta kể cho Lục Kiến Minh nghe rất nhiều chuyện, lan man rối rắm, chuyện đông chạm chuyện tây, đầu đuôi chẳng liền nhau.
Kể về Lý Ma Tử, kể về mẫu thân ta, kể từ khi bà mất rồi thì ta ra sao, một mình lớn lên trong trấn Thái Bình như thế nào, gió táp mưa sa, lăn lóc khắp các con hẻm.
Càng nói càng xa, càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Không biết là tủi cái gì.
Chỉ biết — thì ra trong lòng ta, chất chứa nhiều tủi hờn đến vậy.
Lục Kiến Minh trầm mặc rất lâu.
Tuy đã cùng ta nương tựa qua ngày, chẳng còn là người mang vẻ chán chường thờ ơ như thuở đầu, nhưng hắn… vẫn chưa từng thực sự mở lòng cùng ta.
Cho nên khi ta ôm đôi mắt đỏ hồng sưng vù như trái đào nhỏ ngước lên nhìn hắn, thì câu hỏi bất ngờ của hắn khiến ta sững lại.
Hắn cõng ta, không quay đầu, giọng điềm tĩnh đến lạ thường:
“Đã khổ đến vậy rồi… vì sao vẫn phải cố sống cho bằng được?”
Ta khịt mũi một cái, trong lòng có chút ngơ ngác.
Ta khẽ gọi:
“Lục Kiến Minh?”
Hắn quay đầu lại.
Ánh đèn dầu lờ mờ nơi Hẻm Chuột hắt lên đáy mắt hắn, thoáng chốc soi ra một tia hoang mang, giằng co, cùng vô vàn điều mà ta chẳng thể hiểu nổi.
Dưới câu hỏi bình thản ấy, ẩn giấu cả biển trời cuộn sóng, mây đen vần vũ.
Có lẽ là vì những lời lảm nhảm dài dòng của ta vừa nãy, khiến hắn cũng sinh ra đôi phần cảm khái với cõi nhân sinh.
Lại có lẽ… là vì đường đao lúc nãy hạ xuống quá dứt khoát, quá m.á.u lạnh, nên giờ đây mới khiến hắn nhớ lại những năm tháng đã qua.
Hắn giống như một linh hồn mất phương hướng, quên cả đường về, khát khao có được một lời đáp cho điều gì đó.
Ta gần như theo bản năng siết lấy cổ hắn, lắc đầu thật mạnh, quả quyết phủ định:
“Ngươi sai rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro