Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Chương 9

Hướng Nam Thiên

2025-03-18 20:48:34

Vài ngày sau, khi Đinh Kiến Quốc rời khỏi huyện, anh ấy đến gặp tôi để từ biệt. 

 

Lúc ấy, tôi đang cùng cậu út nén than tổ ong, hai tay dính đầy bụi than đen sì. 

 

Anh đưa cho tôi một chiếc ô tô lắp ráp bằng gỗ, chế tác tinh xảo: 

 

“Cái này cho đứa út nhà cô, tôi đã hứa với nó rồi.” 

 

Tôi nhìn hai túi hành lý dưới chân anh, hỏi: 

 

“Anh định đi đâu?” 

 

Anh chậm rãi đáp: 

 

“Tôi có họ hàng ở Thượng Hải, họ nói bệnh viện lớn trên đó có thể chữa khỏi bệnh cho con bé. Bây giờ cũng có thời gian rồi, tôi muốn đưa nó đi.” 

 

“Anh có đủ tiền không?” 

 

Anh gật đầu: 

 

“Cũng tạm đủ, đến đó rồi tôi sẽ tìm việc sau.” 

 

Tôi chạy vào nhà, mở chiếc hộp cất tiền trong tủ, rút ra phần lớn số tiền bên trong, nhét vào tay anh: 

 

“Mang thêm đi, đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ lo chữa bệnh cho con bé trước đã.” 

 

Anh ấy giật mình: 

 

“Thôi nào Quế Lan, cô cũng khó khăn mà, còn nuôi ba đứa trẻ...” 

 

“Đừng lằng nhằng nữa, sau này trả lại là được.” Tôi lùi lại một bước: “Lúc tôi khó khăn nhất, anh đã giúp tôi.” 

 

Anh nhìn tôi đầy biết ơn: 

 

“Được, tôi nhận.” 

 

Tôi dặn dò: 

 

“Phải rồi, nếu đến đó khó tìm việc, đừng vội. Sang năm, anh có thể thử buôn bán.” 

 

Anh khựng lại: 

 

“Buôn bán? Trương Quế Lan, cô đang nói linh tinh gì thế? Chuyện này mà bị phát hiện thì bị quy là cắt đuôi tư bản đấy, đừng để ai nghe thấy!” 

 

“Cứ nhớ lời tôi đi.” Tôi vẫy tay: “Đi nhanh đi, muộn nữa là lỡ chuyến xe đấy.” 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

... 

 

Phải rồi, buôn bán. 

 

Nếu tôi nhớ không nhầm, năm sau, tức là 1978, mùa xuân của cải cách mở cửa sẽ đến. 

 

Vùng ven biển sẽ là nơi chịu ảnh hưởng sớm nhất. 

 

Đinh Kiến Quốc đi Thượng Hải, chắc chắn sẽ cảm nhận được làn sóng thay đổi. 

 

Còn tôi, cũng nên nghĩ cách kiếm tiền, không thể mãi bó buộc trong cái trạm lương thực nhỏ bé này nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

14

 

Sau khi Đinh Kiến Quốc rời đi, chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua thư từ. 

 

Sau khi đến Thượng Hải, con gái anh ấy được phẫu thuật tim thành công. 

 

Anh cũng tìm được việc, ban đầu làm công nhân bốc vác hàng hóa trong trung tâm thương mại, sau đó do bên đó thiếu thợ điện, anh liền xin vào làm công nhân tạm thời. 

 

Anh làm việc chăm chỉ, nỗ lực, cuối cùng cũng đứng vững được ở Thượng Hải. 

 

Năm 1978, Trung Quốc bước vào thời kỳ cải cách mở cửa, đến năm sau, chính sách kinh doanh cá thể chính thức được nới lỏng. 

 

Tôi ngay lập tức nghỉ việc, bắt đầu kinh doanh nhỏ. 

 

Ban đầu, tôi bán sỉ hàng hóa, chủ yếu là chăn ga gối đệm, quần áo, tất vớ, giày dép—tất cả đều được tôi đến chợ đầu mối ở thành phố lân cận nhập hàng về, rồi bày bán tại thị trấn quê nhà. 

 

Lúc mới bắt đầu, rủi ro khá nhiều, luôn có người gây khó dễ, thậm chí đã vài lần mất hàng. 

 

Nhưng qua thời gian, tôi cũng từng bước rèn luyện bản thân, dần dần trở nên lì lợm, không ai bắt nạt được, thậm chí còn bắt đầu có quan hệ với các cán bộ trong ngành thương mại. 

 

Chỉ trong ba tháng, tôi đã kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời—tròn 500 đồng. 

 

Số tiền này tương đương gần hai năm tiền lương khi tôi còn làm ở trạm lương thực. 

 

Sau đó, tôi mua một chiếc máy karaoke, đặt tại chợ đêm, tính phí theo số lần sử dụng. 

 

Mô hình này gây bão khắp cả huyện, hàng dài người xếp hàng chờ hát. 

 

Nhưng cũng chính vì vậy, bị người ta tố cáo là gây tiếng ồn, ảnh hưởng dân cư. 

 

Tôi nhanh trí tặng luôn chiếc máy đó cho chính quyền huyện. 

 

Trưởng văn phòng huyện vui vẻ nhận lấy, đến cuối năm còn tặng tôi bằng khen “Hộ kinh doanh tiêu biểu”. 

 

Tôi không quen ngồi yên, sau khi khảo sát thị trường, tôi quyết định mở một cửa hàng quần áo. 

 

Phần lớn quần áo là hàng may sẵn nhập từ Thượng Hải, ngoài ra tôi còn đặt một chiếc máy may, thuê một thợ may giỏi để nhận may đo tại chỗ. 

 

Tôi đã vẽ họa tiết hoa văn nhiều năm, cộng thêm ký ức về thời trang ở kiếp trước, tôi vẽ ra rất nhiều mẫu thiết kế mới lạ. 

 

Chỉ trong thời gian ngắn, tiệm quần áo của tôi đã nổi tiếng khắp huyện, thậm chí người từ các thành phố lân cận cũng tìm đến đặt may. 

 

Đến năm 1981, tình cờ tôi mua được một căn nhà có sân vườn ở trung tâm huyện, vừa yên tĩnh vừa tiện lợi. 

 

Từ đó, tôi không còn phải thuê nhà nữa. 

 

Dì tôi cũng bước vào giai đoạn quyết định của kỳ thi đại học. 

 

Ở thời này, nữ sinh có thể học đến cấp ba đã là hiếm, huống chi là thi đại học. 

 

Dì ấy rất lo lắng, nhưng tôi thì tin tưởng tuyệt đối. 

 

Vì dì ấy luôn là người học rất ổn định. 

 

Khi kết quả thi đại học công bố, cả nhà chúng tôi ôm nhau khóc. 

 

Dì tôi quá xuất sắc, đạt thủ khoa toàn huyện, đỗ vào Đại học Giao thông Thượng Hải! 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Số ký tự: 0