Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu
Chương 10
Hướng Nam Thiên
2025-03-18 20:48:34
Dì tôi nhìn mẹ tôi, cười nói:
“Cố lên nhé, chị đợi em ở Thượng Hải.”
Mẹ tôi gượng cười:
“Đừng đùa, chị cứ đợi thằng út đi.”
Cậu út vụt chạy mất, hét lên:
“Không liên quan đến em!”
Tôi thở dài, ba đứa trẻ này, chỉ có dì tôi là học bá, còn hai đứa kia thực sự là siêu học dốt.
Mẹ tôi cố lắm mới đạt điểm trung bình, còn cậu út thì thường xuyên chỉ được bốn, năm mươi điểm.
Thôi thì, còn biết làm sao?
Không thể vứt bỏ được, chỉ đành nhịn vậy… Tôi tự an ủi mình.
15
Ba năm sau, dì tôi tốt nghiệp đại học, rồi tiếp tục học lên thạc sĩ.
Ngoài giờ học, dì viết bài gửi cho báo chí, tạp chí, đồng thời hỗ trợ giáo sư làm các dự án, đến mức không cần tôi chu cấp tiền sinh hoạt nữa.
Dì ấy có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, cử chỉ tự tin, điềm tĩnh, hoàn toàn không còn là cô bé lấm lem bùn đất ngày nào ở làng quê nữa.
Mẹ tôi thì miễn cưỡng học hết cấp ba, sau đó theo sự phân công của tổ dân phố, vào làm việc tại một trường mẫu giáo.
Công việc này bà ấy rất thích, suốt ngày tiếp xúc với trẻ con, không bị mưa nắng dãi dầu.
Thời gian rảnh, bà còn phụ giúp tôi trông coi cửa hàng.
Cậu út thì học quá kém, không theo nổi nữa, nên sau khi tốt nghiệp cấp hai liền đi nhập ngũ.
Sau một thời gian rèn luyện trong quân đội, cậu ấy thay đổi hẳn, trở nên trầm ổn hơn nhiều.
Tôi bước sang tuổi bốn mươi, tâm thái cũng dần dần thay đổi.
Lúc mới xuyên không đến đây, tôi chỉ bị đói khát và lạnh giá thúc ép phải tiến lên.
Nhưng bây giờ, tôi lại bắt đầu lo lắng về hướng đi của số phận.
Tôi đã thay đổi lịch sử.
Dì tôi không bị đưa đi, dì ấy được học hành, rồi đến Thượng Hải.
Cậu út không c.h.ế.t vì bệnh, khỏe mạnh lớn lên và đi lính.
Hai người này tôi không cần lo lắng.
Dù tương lai ra sao, họ đều có cuộc đời tốt hơn, là những gì tôi đã giành lại từ tay số phận.
Chỉ có mẹ tôi…
Cuộc đời bà ấy không khác mấy so với kiếp trước, công việc vẫn giống hệt.
Vậy thì, bà ấy sẽ gặp ai đây?
Nếu không phải bố tôi ở kiếp trước, vậy có còn một tôi của kiếp trước nữa không?
Ngoài ra, kiếp trước, bà ngoại tôi mất vì ung thư khi mới hơn năm mươi tuổi.
Vậy thì, hơn mười năm nữa, tôi cũng sẽ c.h.ế.t sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghĩ đến cái chết, tôi hoảng sợ.
Tôi sợ phải đối mặt với chính mình gầy trơ xương, không còn hình dạng.
Tôi sợ cơn đau thấu xương và nỗi cô quạnh khi lìa đời.
Tôi càng sợ hơn thế giới sau cái chết.
Hôm đó, khi tôi đang ngẩn ngơ nhìn cuốn lịch, thì nhận được cuộc gọi từ Đinh Kiến Quốc.
“Có muốn đến Thượng Hải chơi không? Tôi dẫn cô đi ngắm Sông Hoàng Phố của thời đại mới.”
Tôi từ chối ngay:
“Không đi, tôi thích cuộc sống ở thị trấn nhỏ.”
“Vậy phải làm sao đây? Tôi đã bảo Tiểu Đàm đến đón cô rồi, chắc sắp tới nơi rồi.”
“Dù sao tôi cũng không đi.”
Từ huyện tôi đến Thượng Hải không xa, chỉ mất năm, sáu tiếng đi tàu.
Nhưng tôi rất ít khi đến đó.
Dù sao tôi cũng đã qua cái thời kỳ liều mạng lập nghiệp.
Giờ đây, tôi sở hữu một cửa hàng thời trang cao cấp, thuê bảy, tám thợ may chuyên may đo theo yêu cầu, kiếm tiền không ít.
Ngôi nhà có sân vườn của tôi cũng được trang trí rất tinh tế, có cầu nhỏ, suối chảy, vườn hoa rực rỡ.
Tôi thậm chí còn thuê hẳn một bà đầu bếp giỏi về nấu ăn.
Lúc rảnh rỗi thì trồng hoa, đọc sách, ở nhà tận hưởng còn hơn, tôi lười ra ngoài rong ruổi.
Anh ấy vội vàng nói:
“Chờ đã, thực ra tôi gọi cô đến vì hai chuyện.
“Thứ nhất, con gái tôi tổ chức tiệc đính hôn.
“Thứ hai, con gái lớn của cô có một buổi diễn thuyết, cô đến tạo bất ngờ cho nó đi.”
Tôi do dự một lúc, rồi đồng ý.
Thực ra, ngay khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ—
Tôi muốn đến bệnh viện ở Thượng Hải để làm một cuộc kiểm tra sức khỏe.
16
Kiếp trước, bà ngoại tôi mất vì ung thư phổi, khi phát hiện ra thì đã ở giai đoạn cuối.
Nếu tôi kiểm tra sức khỏe hàng năm, chú ý hơn đến cơ thể mình, có khi nào tôi có thể thay đổi số phận, không phải c.h.ế.t sớm không?
Lần này đi Thượng Hải, tôi dẫn theo mẹ tôi.
Trường mẫu giáo của bà đang nghỉ hè, bà cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.
Trên đường đi, bà hỏi liên tục:
“Mẹ, chắc chắn chúng ta đến đó sẽ là một bất ngờ, chứ không phải một cú sốc cho chị con chứ?”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Chúng ta sẽ ở nhà chú Đinh sao?”
“Dự tiệc đính hôn, có cần chuẩn bị quà không?”
Tôi nhìn mẹ tôi, càng cảm thấy kinh nghiệm sống có thể thay đổi con người.
“Cố lên nhé, chị đợi em ở Thượng Hải.”
Mẹ tôi gượng cười:
“Đừng đùa, chị cứ đợi thằng út đi.”
Cậu út vụt chạy mất, hét lên:
“Không liên quan đến em!”
Tôi thở dài, ba đứa trẻ này, chỉ có dì tôi là học bá, còn hai đứa kia thực sự là siêu học dốt.
Mẹ tôi cố lắm mới đạt điểm trung bình, còn cậu út thì thường xuyên chỉ được bốn, năm mươi điểm.
Thôi thì, còn biết làm sao?
Không thể vứt bỏ được, chỉ đành nhịn vậy… Tôi tự an ủi mình.
15
Ba năm sau, dì tôi tốt nghiệp đại học, rồi tiếp tục học lên thạc sĩ.
Ngoài giờ học, dì viết bài gửi cho báo chí, tạp chí, đồng thời hỗ trợ giáo sư làm các dự án, đến mức không cần tôi chu cấp tiền sinh hoạt nữa.
Dì ấy có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, cử chỉ tự tin, điềm tĩnh, hoàn toàn không còn là cô bé lấm lem bùn đất ngày nào ở làng quê nữa.
Mẹ tôi thì miễn cưỡng học hết cấp ba, sau đó theo sự phân công của tổ dân phố, vào làm việc tại một trường mẫu giáo.
Công việc này bà ấy rất thích, suốt ngày tiếp xúc với trẻ con, không bị mưa nắng dãi dầu.
Thời gian rảnh, bà còn phụ giúp tôi trông coi cửa hàng.
Cậu út thì học quá kém, không theo nổi nữa, nên sau khi tốt nghiệp cấp hai liền đi nhập ngũ.
Sau một thời gian rèn luyện trong quân đội, cậu ấy thay đổi hẳn, trở nên trầm ổn hơn nhiều.
Tôi bước sang tuổi bốn mươi, tâm thái cũng dần dần thay đổi.
Lúc mới xuyên không đến đây, tôi chỉ bị đói khát và lạnh giá thúc ép phải tiến lên.
Nhưng bây giờ, tôi lại bắt đầu lo lắng về hướng đi của số phận.
Tôi đã thay đổi lịch sử.
Dì tôi không bị đưa đi, dì ấy được học hành, rồi đến Thượng Hải.
Cậu út không c.h.ế.t vì bệnh, khỏe mạnh lớn lên và đi lính.
Hai người này tôi không cần lo lắng.
Dù tương lai ra sao, họ đều có cuộc đời tốt hơn, là những gì tôi đã giành lại từ tay số phận.
Chỉ có mẹ tôi…
Cuộc đời bà ấy không khác mấy so với kiếp trước, công việc vẫn giống hệt.
Vậy thì, bà ấy sẽ gặp ai đây?
Nếu không phải bố tôi ở kiếp trước, vậy có còn một tôi của kiếp trước nữa không?
Ngoài ra, kiếp trước, bà ngoại tôi mất vì ung thư khi mới hơn năm mươi tuổi.
Vậy thì, hơn mười năm nữa, tôi cũng sẽ c.h.ế.t sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghĩ đến cái chết, tôi hoảng sợ.
Tôi sợ phải đối mặt với chính mình gầy trơ xương, không còn hình dạng.
Tôi sợ cơn đau thấu xương và nỗi cô quạnh khi lìa đời.
Tôi càng sợ hơn thế giới sau cái chết.
Hôm đó, khi tôi đang ngẩn ngơ nhìn cuốn lịch, thì nhận được cuộc gọi từ Đinh Kiến Quốc.
“Có muốn đến Thượng Hải chơi không? Tôi dẫn cô đi ngắm Sông Hoàng Phố của thời đại mới.”
Tôi từ chối ngay:
“Không đi, tôi thích cuộc sống ở thị trấn nhỏ.”
“Vậy phải làm sao đây? Tôi đã bảo Tiểu Đàm đến đón cô rồi, chắc sắp tới nơi rồi.”
“Dù sao tôi cũng không đi.”
Từ huyện tôi đến Thượng Hải không xa, chỉ mất năm, sáu tiếng đi tàu.
Nhưng tôi rất ít khi đến đó.
Dù sao tôi cũng đã qua cái thời kỳ liều mạng lập nghiệp.
Giờ đây, tôi sở hữu một cửa hàng thời trang cao cấp, thuê bảy, tám thợ may chuyên may đo theo yêu cầu, kiếm tiền không ít.
Ngôi nhà có sân vườn của tôi cũng được trang trí rất tinh tế, có cầu nhỏ, suối chảy, vườn hoa rực rỡ.
Tôi thậm chí còn thuê hẳn một bà đầu bếp giỏi về nấu ăn.
Lúc rảnh rỗi thì trồng hoa, đọc sách, ở nhà tận hưởng còn hơn, tôi lười ra ngoài rong ruổi.
Anh ấy vội vàng nói:
“Chờ đã, thực ra tôi gọi cô đến vì hai chuyện.
“Thứ nhất, con gái tôi tổ chức tiệc đính hôn.
“Thứ hai, con gái lớn của cô có một buổi diễn thuyết, cô đến tạo bất ngờ cho nó đi.”
Tôi do dự một lúc, rồi đồng ý.
Thực ra, ngay khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ—
Tôi muốn đến bệnh viện ở Thượng Hải để làm một cuộc kiểm tra sức khỏe.
16
Kiếp trước, bà ngoại tôi mất vì ung thư phổi, khi phát hiện ra thì đã ở giai đoạn cuối.
Nếu tôi kiểm tra sức khỏe hàng năm, chú ý hơn đến cơ thể mình, có khi nào tôi có thể thay đổi số phận, không phải c.h.ế.t sớm không?
Lần này đi Thượng Hải, tôi dẫn theo mẹ tôi.
Trường mẫu giáo của bà đang nghỉ hè, bà cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.
Trên đường đi, bà hỏi liên tục:
“Mẹ, chắc chắn chúng ta đến đó sẽ là một bất ngờ, chứ không phải một cú sốc cho chị con chứ?”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Chúng ta sẽ ở nhà chú Đinh sao?”
“Dự tiệc đính hôn, có cần chuẩn bị quà không?”
Tôi nhìn mẹ tôi, càng cảm thấy kinh nghiệm sống có thể thay đổi con người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro