Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu
Chương 11
Hướng Nam Thiên
2025-03-18 20:48:34
Kiếp trước, bà ấy nhút nhát, ít nói, không thích giao tiếp.
Nhưng bây giờ, bà ấy nói nhiều như chim sẻ, ríu rít không ngừng.
Bằng bản năng của một người mẹ, tôi cố kiềm chế cơn bốc đồng muốn bịt miệng bà lại, nhẫn nại trả lời:
“Chỉ cần chúng ta không lên sân khấu quậy phá, thì sẽ là một bất ngờ.”
“Chúng ta sẽ ở khách sạn, không làm phiền chú Đinh của con.”
“Quà thì mẹ đã chuẩn bị rồi. Mẹ mang theo vải lụa và một thợ may, định may tặng chị Đinh của con một chiếc sườn xám.”
Hiện tại, việc kinh doanh của Đinh Kiến Quốc còn lớn hơn cả tôi.
Anh ấy có chí làm ăn, đã mở hai trung tâm phân phối thiết bị điện ở Thượng Hải.
Bây giờ, anh ấy còn hợp tác với người khác để nhận thầu công trình.
Sau khi được chữa khỏi bệnh tim, con gái anh ấy tiếp tục học tập và làm việc ở Thượng Hải, hoàn toàn trở thành một người Thượng Hải chính gốc.
...
Đến Thượng Hải, sau khi hoàn tất mọi việc, tôi tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Kết quả khám sức khỏe cực kỳ tốt.
Bác sĩ nhìn các chỉ số, nhận xét:
“Tình trạng sức khỏe của chị không khác gì một người ba mươi tuổi.”
Tôi đoán, có lẽ nhờ mười mấy năm qua tôi chăm sóc bản thân tốt.
Nếu vậy… tôi có thể sẽ không mắc ung thư chứ?
Câu này tôi không dám hỏi, chỉ lặng lẽ cầm lấy kết quả, rời bệnh viện với tâm trạng phấn chấn, tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
...
Ngày rời khỏi Thượng Hải, Đinh Kiến Quốc chân thành nói với tôi:
“Quế Lan, bây giờ bọn trẻ cũng lớn cả rồi. Tôi nghĩ, mối quan hệ giữa chúng ta có thể tiến thêm một bước.”
Tôi cười, ngắt lời anh:
“Tình đồng chí cách mạng là bền lâu nhất. Đời người vốn khó đoán, cần gì phải bó buộc trong chút tình cảm nhỏ nhặt?”
Anh ấy lộ vẻ thất vọng, giống như nhiều lần trước đó.
Nhưng thực sự, đây chính là suy nghĩ thật lòng của tôi.
17
Ba tháng sau, một hôm mẹ tôi tan làm về, mặt mày hớn hở vô cùng, nói rằng hôm nay gặp được một người quen cũ.
“Ai vậy?”
“Bạn cùng bàn hồi cấp ba của con, giờ được điều về làm cảnh sát giao thông rồi.”
Tôi giật mình bật dậy:
“Tên gì?”
Bà ấy ngạc nhiên nhìn tôi:
“Mẹ, mẹ sao thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cậu cảnh sát giao thông đó có phải tên là Chu Hằng không?” Tôi căng thẳng đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy.
Bà ấy gật đầu, rồi cảnh cáo tôi bằng ánh mắt:
“Mẹ, mẹ đừng có gây chuyện đấy nhé. Chúng con chỉ là bạn bình thường thôi. Hơn nữa, con đã 21 tuổi rồi, mẹ không thể tiếp tục cấm con kết bạn đâu.”
Trước đây, tôi đã từng ngăn cản bà ấy tiếp xúc với vài người có quá khứ tồi tệ trong kiếp trước.
Tôi cố gắng điều hòa lại hơi thở, bình tĩnh nói:
“Không có gì, mẹ chỉ muốn nói, tuần sau mời cậu Chu đó đến nhà ăn cơm đi.”
“Ơ? Thật á?”
Tôi gật đầu.
Bữa cơm này… tất nhiên là phải mời.
Nhất Phiến Băng Tâm
Vì người tên Chu Hằng này, chính là bố của tôi ở kiếp trước.
Số phận đã thay đổi rất nhiều, nhưng cuối cùng, bố mẹ tôi vẫn gặp lại nhau.
...
Bố mẹ tôi tiến triển rất nhanh.
Hai người vốn dĩ đã có chút cảm tình, giờ sau nhiều năm xa cách lại gặp lại, càng như nhất kiến chung tình.
Thêm vào đó, lại có mẹ vợ như tôi nhiệt tình vun vén, chẳng bao lâu đã bàn đến chuyện kết hôn.
Năm sau, khi hai người rụt rè thông báo với tôi rằng họ muốn cưới nhau, tôi vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Bố tôi ngập ngừng nói:
“Nhà cháu ở nông thôn, điều kiện kinh tế không tốt lắm.”
Tôi đáp nhẹ nhàng:
“Không sao, nhà chúng ta cũng từ nông thôn mà ra.”
“Cháu còn một người em trai, gia đình cũng chẳng giúp đỡ được gì nhiều. Nhưng cháu đã dành dụm được một khoản, nhất định sẽ không để con gái cô phải chịu thiệt thòi.”
Tôi trầm ngâm một chút.
Mẹ tôi sốt ruột nói ngay:
“Mẹ, con không sợ đâu! Con có thể ở ký túc xá, lương của hai đứa con cũng đủ để sống thoải mái rồi!”
Chu Hằng nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ấy, trên mặt tràn đầy xúc động.
Tôi chậm rãi nói:
“Ai bảo hai đứa phải ở ký túc xá? Nhà mình rộng thế này, chẳng đủ ở sao? Về chuyện vật chất… mẹ không bận tâm.”
Đúng vậy, với điều kiện nhà tôi bây giờ, có gì phải lo lắng?
Hơn nữa, dù nhà ông bà nội tôi nghèo, nhưng là người có tình có nghĩa.
Bố tôi cũng là người chăm chỉ, đáng tin, có gì mà phải đắn đo?
Hai người họ tay trong tay, tôi nhìn mà cảm thấy yên lòng và mãn nguyện.
Ngước nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tôi chợt cảm thấy trời cao, mây rộng, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nếu tôi đoán không nhầm…
Chỉ cần hai, ba năm nữa thôi, tôi sẽ được gặp chính mình của kiếp trước.
Nhưng bây giờ, bà ấy nói nhiều như chim sẻ, ríu rít không ngừng.
Bằng bản năng của một người mẹ, tôi cố kiềm chế cơn bốc đồng muốn bịt miệng bà lại, nhẫn nại trả lời:
“Chỉ cần chúng ta không lên sân khấu quậy phá, thì sẽ là một bất ngờ.”
“Chúng ta sẽ ở khách sạn, không làm phiền chú Đinh của con.”
“Quà thì mẹ đã chuẩn bị rồi. Mẹ mang theo vải lụa và một thợ may, định may tặng chị Đinh của con một chiếc sườn xám.”
Hiện tại, việc kinh doanh của Đinh Kiến Quốc còn lớn hơn cả tôi.
Anh ấy có chí làm ăn, đã mở hai trung tâm phân phối thiết bị điện ở Thượng Hải.
Bây giờ, anh ấy còn hợp tác với người khác để nhận thầu công trình.
Sau khi được chữa khỏi bệnh tim, con gái anh ấy tiếp tục học tập và làm việc ở Thượng Hải, hoàn toàn trở thành một người Thượng Hải chính gốc.
...
Đến Thượng Hải, sau khi hoàn tất mọi việc, tôi tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Kết quả khám sức khỏe cực kỳ tốt.
Bác sĩ nhìn các chỉ số, nhận xét:
“Tình trạng sức khỏe của chị không khác gì một người ba mươi tuổi.”
Tôi đoán, có lẽ nhờ mười mấy năm qua tôi chăm sóc bản thân tốt.
Nếu vậy… tôi có thể sẽ không mắc ung thư chứ?
Câu này tôi không dám hỏi, chỉ lặng lẽ cầm lấy kết quả, rời bệnh viện với tâm trạng phấn chấn, tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
...
Ngày rời khỏi Thượng Hải, Đinh Kiến Quốc chân thành nói với tôi:
“Quế Lan, bây giờ bọn trẻ cũng lớn cả rồi. Tôi nghĩ, mối quan hệ giữa chúng ta có thể tiến thêm một bước.”
Tôi cười, ngắt lời anh:
“Tình đồng chí cách mạng là bền lâu nhất. Đời người vốn khó đoán, cần gì phải bó buộc trong chút tình cảm nhỏ nhặt?”
Anh ấy lộ vẻ thất vọng, giống như nhiều lần trước đó.
Nhưng thực sự, đây chính là suy nghĩ thật lòng của tôi.
17
Ba tháng sau, một hôm mẹ tôi tan làm về, mặt mày hớn hở vô cùng, nói rằng hôm nay gặp được một người quen cũ.
“Ai vậy?”
“Bạn cùng bàn hồi cấp ba của con, giờ được điều về làm cảnh sát giao thông rồi.”
Tôi giật mình bật dậy:
“Tên gì?”
Bà ấy ngạc nhiên nhìn tôi:
“Mẹ, mẹ sao thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cậu cảnh sát giao thông đó có phải tên là Chu Hằng không?” Tôi căng thẳng đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy.
Bà ấy gật đầu, rồi cảnh cáo tôi bằng ánh mắt:
“Mẹ, mẹ đừng có gây chuyện đấy nhé. Chúng con chỉ là bạn bình thường thôi. Hơn nữa, con đã 21 tuổi rồi, mẹ không thể tiếp tục cấm con kết bạn đâu.”
Trước đây, tôi đã từng ngăn cản bà ấy tiếp xúc với vài người có quá khứ tồi tệ trong kiếp trước.
Tôi cố gắng điều hòa lại hơi thở, bình tĩnh nói:
“Không có gì, mẹ chỉ muốn nói, tuần sau mời cậu Chu đó đến nhà ăn cơm đi.”
“Ơ? Thật á?”
Tôi gật đầu.
Bữa cơm này… tất nhiên là phải mời.
Nhất Phiến Băng Tâm
Vì người tên Chu Hằng này, chính là bố của tôi ở kiếp trước.
Số phận đã thay đổi rất nhiều, nhưng cuối cùng, bố mẹ tôi vẫn gặp lại nhau.
...
Bố mẹ tôi tiến triển rất nhanh.
Hai người vốn dĩ đã có chút cảm tình, giờ sau nhiều năm xa cách lại gặp lại, càng như nhất kiến chung tình.
Thêm vào đó, lại có mẹ vợ như tôi nhiệt tình vun vén, chẳng bao lâu đã bàn đến chuyện kết hôn.
Năm sau, khi hai người rụt rè thông báo với tôi rằng họ muốn cưới nhau, tôi vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Bố tôi ngập ngừng nói:
“Nhà cháu ở nông thôn, điều kiện kinh tế không tốt lắm.”
Tôi đáp nhẹ nhàng:
“Không sao, nhà chúng ta cũng từ nông thôn mà ra.”
“Cháu còn một người em trai, gia đình cũng chẳng giúp đỡ được gì nhiều. Nhưng cháu đã dành dụm được một khoản, nhất định sẽ không để con gái cô phải chịu thiệt thòi.”
Tôi trầm ngâm một chút.
Mẹ tôi sốt ruột nói ngay:
“Mẹ, con không sợ đâu! Con có thể ở ký túc xá, lương của hai đứa con cũng đủ để sống thoải mái rồi!”
Chu Hằng nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ấy, trên mặt tràn đầy xúc động.
Tôi chậm rãi nói:
“Ai bảo hai đứa phải ở ký túc xá? Nhà mình rộng thế này, chẳng đủ ở sao? Về chuyện vật chất… mẹ không bận tâm.”
Đúng vậy, với điều kiện nhà tôi bây giờ, có gì phải lo lắng?
Hơn nữa, dù nhà ông bà nội tôi nghèo, nhưng là người có tình có nghĩa.
Bố tôi cũng là người chăm chỉ, đáng tin, có gì mà phải đắn đo?
Hai người họ tay trong tay, tôi nhìn mà cảm thấy yên lòng và mãn nguyện.
Ngước nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tôi chợt cảm thấy trời cao, mây rộng, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nếu tôi đoán không nhầm…
Chỉ cần hai, ba năm nữa thôi, tôi sẽ được gặp chính mình của kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro