Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Chương 12

Hướng Nam Thiên

2025-03-18 20:48:34

18

 

Ngày 7 tháng 4 năm 1991, đây là một ngày đầy tuyệt vọng. 

 

Mẹ tôi ôm chặt đứa trẻ nhỏ, khóc đến nghẹn không thành tiếng trong bệnh viện. 

 

Đứa con gái mới một tuổi, vừa được bác sĩ chẩn đoán mắc chứng thiểu năng trí tuệ. 

 

Vì căn bệnh này, khả năng ngôn ngữ, nhận thức thế giới bên ngoài, hành vi của đứa trẻ kém xa so với những đứa trẻ bình thường. 

 

Lúc này, những đứa trẻ khác đã bắt đầu bập bẹ biết nói, có thể chạy nhảy khắp nơi, nhưng bé gái này chỉ biết khóc lóc và quằn quại cử động. 

 

Nó gần như không có bất kỳ phản ứng tương tác nào với mọi người, giống như một đứa trẻ ngốc nghếch sống trong thế giới riêng của mình. 

 

Tôi đưa tay ra, muốn an ủi mẹ tôi, nhưng tay tôi run rẩy đến mức không thể chạm vào bà ấy. 

 

Tôi đã vô số lần mơ thấy chính mình kiếp trước, tôi luôn mong rằng có thể cùng tồn tại trong thực tế. 

 

Nhưng không ngờ, kiếp trước của tôi đã ra đời, mà lại trong tình trạng thế này. 

 

“Mẹ… mẹ ơi…” Mẹ tôi nước mắt giàn giụa, nhìn tôi đau khổ: 

 

“Con phải làm sao đây?” 

 

Tôi khẽ hỏi: 

 

“Nếu con bé mãi mãi như vậy, con có bỏ rơi nó không?” 

 

Bà sững người, rồi kiên quyết lắc đầu: 

 

“Tất nhiên là không! Nó là con gái của con, là đứa con mà con đã mong đợi biết bao lâu.” 

 

“Dù có phải đi khắp tất cả bệnh viện trong cả nước, con cũng phải chữa khỏi cho nó!” 

 

Mẹ tôi nói là làm. 

 

Bà lau sạch nước mắt, bế đứa bé lên. 

 

Sau đó, bố mẹ tôi thực sự đưa con bé đi khắp các bệnh viện. 

 

Tất cả các bác sĩ đều nói cùng một điều: 

 

“Hệ thần kinh não bộ của đứa trẻ hoàn toàn đóng kín với thế giới bên ngoài.” 

 

Tất nhiên, không phải là hoàn toàn vô vọng. 

 

Vẫn có một số bác sĩ ăn nói hùng hồn, bảo rằng chỉ cần dùng thuốc này thuốc kia là sẽ khỏi. 

 

Nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng, hóa ra đó chỉ là những gã lang băm tham lam tiền bạc. 

 

Tôi nhìn thấy bố mẹ vì tôi mà chạy đôn chạy đáo, thần sắc tiều tụy đi rất nhiều. 

 

Cuối cùng, tôi không nỡ nữa, thử khuyên họ: 

 

“Hay là… chúng ta từ bỏ đi? Ý mẹ là… sinh thêm một đứa khác.” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Nghe vậy, đồng tử của mẹ tôi co lại: 

 

“Mẹ! Đây là lời mà một con người có thể nói ra sao? Nếu lúc trước có người bảo mẹ bỏ rơi ba chị em con, mẹ có đồng ý không? Trái tim mẹ là đá sao?” 

 

Tôi lắp bắp: 

 

“Mẹ… mẹ chỉ nghĩ rằng… có thể con bé không thể chữa khỏi.” 

 

Bố tôi bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, kiên định nhìn tôi: 

 

“Mẹ, chúng con sẽ không từ bỏ. Chỉ cần còn một tia hy vọng, chúng con sẽ cứu nó.” 

 

Tôi không thốt nên lời. 

 

Tôi thực sự đau lòng cho họ. 

 

Hai người kiếp trước luôn mắng mỏ tôi, luôn cãi nhau với tôi, lại yêu tôi hơn tôi tưởng rất nhiều. 

 

Đứa bé ấy vốn dĩ không có hy vọng gì cả, vậy tại sao họ vẫn cố chấp đến mức này?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

19

 

Hai tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện Thượng Hải. 

 

“Chị Trương, kết quả kiểm tra sức khỏe lần này đã có. Tuy nhiên, chị cần đến bệnh viện để tái khám.” 

 

Tôi sững người: 

 

“Có vấn đề gì sao?” 

 

“Không có gì nghiêm trọng… chỉ là chúng tôi phát hiện một bóng mờ nhỏ trong phổi của chị… Chị đừng quá lo lắng.” 

 

Cúp điện thoại, tôi như c.h.ế.t lặng. 

 

Tôi đã nghiên cứu vô số tài liệu liên quan, tôi biết đây có thể là dấu hiệu sớm của ung thư phổi. 

 

Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, tôi lập tức bắt chuyến tàu nhanh nhất đến Thượng Hải. 

 

Nhưng kết quả kiểm tra khiến tôi tuyệt vọng. 

 

Những thuật ngữ y khoa phức tạp trong báo cáo không làm khó được tôi, bởi vì tôi đã tìm hiểu về ung thư phổi suốt nhiều năm. 

 

Bác sĩ lưỡng lự, hỏi tôi có người nhà đi cùng không. 

 

Tôi giả vờ bình tĩnh, chỉnh lại mái tóc rồi cười nhạt: 

 

“Là ung thư phổi, đúng không?” 

 

“Chị Trương….” 

 

“Giai đoạn đầu hay cuối? Tôi còn bao nhiêu thời gian?” 

 

Bác sĩ giơ báo cáo lên, trấn an tôi: 

 

“Theo kết quả kiểm tra, hiện tại vẫn là giai đoạn đầu. Nếu phẫu thuật ngay, vẫn có hy vọng.” 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào báo cáo rất lâu, rồi bình thản đáp: 

 

“Tôi không phẫu thuật.” 

 

... 

 

Hai ngày sau, Đinh Kiến Quốc biết chuyện tôi bị bệnh. 

 

Tôi đoán chắc hẳn là lúc ăn cơm, anh đã lén xem bệnh án trong túi xách của tôi. 

 

Anh nhíu chặt mày, giọng nói gấp gáp: 

 

“Quế Lan, đừng sợ! Tôi có một người bạn ở nước ngoài, tôi sẽ gọi điện hỏi thử. Ở bên đó, điều kiện y tế tốt hơn, chúng ta sang đó chữa trị!” 

 

Tôi bình tĩnh lắc đầu: 

 

“Không có tác dụng đâu. Mà tôi cũng không sợ, con người rồi cũng phải c.h.ế.t thôi.” 

 

Tôi mỉm cười nhìn anh, còn anh cố gượng một nụ cười, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc. 

 

Tôi vẫn cười, nhẹ giọng nói: 

 

“Đúng rồi, lão Đinh, hai năm nữa anh có thể chuyển sang bất động sản. Nhà ở thương mại sau này sẽ trở thành xu hướng lớn đấy.”

 

Trước đây, mỗi lần tôi nói về chuyện này, anh ấy đều rất có hứng thú. 

 

Nhưng lần này, anh đau khổ nói: 

 

“Đừng nói mấy chuyện đó nữa, chúng ta đi chữa bệnh được không?” 

 

Tôi lắc đầu: 

 

“Không đi. Phải rồi, chuyện này đừng nói với người nhà tôi, nếu không tình bạn của chúng ta kết thúc tại đây.” 

 

Anh ấy cầu xin tôi rất lâu, thậm chí muốn kéo tôi thẳng ra sân bay, nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối. 

 

Sau đó, nhân lúc anh ấy không chú ý, tôi lặng lẽ trở về quê nhà. 

 

... 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Số ký tự: 0