Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu
Chương 13
Hướng Nam Thiên
2025-03-18 20:48:34
Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi biết chuyện tôi bị bệnh.
Thật ra, cũng không thể giấu nổi, vì bệnh tình tiến triển quá nhanh.
Tôi bắt đầu ho suốt đêm, không tài nào ngủ được.
Sau đó, một ngày nọ, mẹ tôi vô tình nhận được cuộc gọi từ bệnh viện Thượng Hải.
Cúp điện thoại, bà đỏ hoe mắt, nhìn tôi chằm chằm:
“Mẹ, người gọi đến là kẻ lừa đảo đúng không?”
Tôi im lặng một lúc, rồi bình thản nói:
“Không phải. Mẹ thực sự bị bệnh rồi.”
Bà đột nhiên gào lên trong nước mắt:
“Tại sao ngay cả mẹ cũng phải bị bệnh?! Con đã không thể chữa khỏi cho con gái, giờ mẹ cũng muốn rời bỏ con sao? Con phải làm sao đây?!”
Tôi đưa tay vuốt tóc bà.
Thật ra, mẹ tôi luôn mạnh mẽ hơn chính bà tưởng tượng rất nhiều.
Vậy nên, dù tôi có rời đi, bà cũng sẽ ổn thôi.
“Mẹ, chúng ta phẫu thuật được không?” Bà cầu xin tôi.
“Bác sĩ nói có thể làm phẫu thuật mà.”
Tôi nhìn bà, rồi lắc đầu:
“Nếu mọi người ép mẹ, mẹ sẽ tự kết liễu mình ngay bây giờ.”
Bà nhìn tôi tuyệt vọng, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má.
Bà ấy đấy…
Từ kiếp trước đến bây giờ, vẫn luôn là một người hay khóc như thế.
20
Tháng 1 năm 1992, lẽ ra thời tiết vẫn còn se lạnh đầu xuân, vậy mà hôm ấy, tuyết bỗng rơi dày, cái rét thấu tận xương tủy.
Đây là những giờ phút cuối cùng của tôi.
Tôi nằm trên giường cấp cứu, ý thức dần dần mơ hồ, đến mức cơn đau lan khắp cơ thể cũng dần biến mất.
Bên tai là tiếng khóc nghẹn ngào, đó là dì tôi, mẹ tôi và cậu út.
Tôi cố gắng giơ tay, chạm đến dì tôi.
Dì ấy hai mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nghẹn ngào nói:
“Mẹ, con đây!”
Tôi gắng sức thì thào:
“Chăm sóc tốt cho em trai, em gái...”
Những câu đơn giản như vậy mà cũng vắt kiệt sức lực của tôi.
Dì tôi cắn chặt môi, gật đầu thật mạnh.
Tôi lại nhìn về phía cậu út.
Sau mấy năm đi lính, cậu ấy đã không còn non nớt, khờ dại như trước.
Giờ đây, cậu ấy thẳng lưng quỳ bên giường tôi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Tôi cố gắng sắp xếp từ ngữ, yếu ớt nói:
“Là đàn ông, phải mạnh mẽ... giúp đỡ chị... chị gái...”
Cuối cùng, ánh mắt tôi rơi xuống mẹ tôi.
Bà ấy cúi đầu, khóc đến mức đôi vai run rẩy không ngừng.
Nhất Phiến Băng Tâm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau lưng bà, bố tôi đang ôm đứa trẻ nhỏ, gương mặt đầy đau thương.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến người chủ cũ của cơ thể này—cũng chính là bà ngoại tôi kiếp trước.
Trước khi chết, bà đã bị cuộc đời chèn ép cả một kiếp người.
Lời cuối cùng bà để lại là:
“Nếu có thể làm lại một lần nữa, nhất định tôi sẽ...”
Giờ đây, tôi đã hiểu bà muốn nói điều gì rồi.
Nếu có thể làm lại một lần nữa, bà ấy sẽ chọn một cách sống khác.
Nghèo khổ không đáng thương, mà đáng thương nhất là khi rơi vào vũng bùn lại chỉ biết oán trách khắp nơi.
Tôi thấy may mắn, vì điều mà bà ngoại không hiểu ở tuổi ba mươi, tôi lại hiểu được khi tôi ba mươi.
Tôi đã sống lại cuộc đời của bà, vững vàng bảo vệ ba đứa trẻ.
Tôi thỏa mãn rồi.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng mẹ tôi khóc nức nở:
“Mẹ ơi, nếu mẹ phải đi thì cứ đi đi, đi rồi mẹ sẽ không còn đau nữa.”
“Kiếp này mẹ vất vả quá rồi. Nếu có kiếp sau, con muốn làm mẹ của mẹ.”
Lúc ý thức tôi sắp biến mất, tôi nghe thấy những lời này.
Tôi rất muốn cười, cũng rất muốn nói với bà:
“Mong ước của mẹ sắp thành hiện thực rồi.”
Nhưng một câu đơn giản như vậy, tôi đã không còn khả năng nói ra.
Mi mắt càng lúc càng nặng trĩu, thân thể tôi nhẹ bẫng như sắp bay lên.
Tôi… cuối cùng cũng có thể rời đi.
21: Ngoại truyện Trương Quế Lan
Tôi nhất định phải chết.
Đó là suy nghĩ đầu tiên khi tôi nhìn thấy kết quả kiểm tra sức khỏe.
Cũng chính lúc đó, tôi bỗng hiểu ra:
Chỉ khi tôi c.h.ế.t đi, đứa trẻ kia mới thực sự có thể sống lại.
Bà ngoại thật sự đã rời đi từ lâu rồi.
Tôi xuyên vào cuộc đời của bà, thì không thể nào cùng tồn tại với chính mình trong thực tế.
Đây chính là lý do tại sao thần kinh não bộ của đứa trẻ bị đóng kín, mãi mãi không thể phát triển.
Chỉ cần tôi còn sống một ngày, con bé sẽ không thể khỏe lại.
Vì thế, khi bác sĩ khuyên tôi phẫu thuật, khi Đinh Kiến Quốc nói với tôi rằng nước ngoài có thuốc đặc trị ung thư phổi giai đoạn đầu, tôi đều cứng rắn từ chối.
Chỉ cần có một tia hy vọng để sống, tôi cũng sẽ tự tay dập tắt nó.
Tôi lén vứt hết thuốc, không muốn chống chọi với ung thư nữa.
Tôi ăn những món ngon, đi đến những nơi tôi muốn, gặp gỡ những người tôi muốn gặp.
Tôi không còn điều gì hối tiếc nữa.
Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ trở lại thời đại thực sự của mình, vẫn có thể gặp lại họ, đúng không?
Nếu có thể trở về…
Tôi muốn ôm chặt bố mẹ mình thật lâu.
Trước đây tôi không hề biết…
Họ lại yêu thương tôi đến vậy.
( End )
Thật ra, cũng không thể giấu nổi, vì bệnh tình tiến triển quá nhanh.
Tôi bắt đầu ho suốt đêm, không tài nào ngủ được.
Sau đó, một ngày nọ, mẹ tôi vô tình nhận được cuộc gọi từ bệnh viện Thượng Hải.
Cúp điện thoại, bà đỏ hoe mắt, nhìn tôi chằm chằm:
“Mẹ, người gọi đến là kẻ lừa đảo đúng không?”
Tôi im lặng một lúc, rồi bình thản nói:
“Không phải. Mẹ thực sự bị bệnh rồi.”
Bà đột nhiên gào lên trong nước mắt:
“Tại sao ngay cả mẹ cũng phải bị bệnh?! Con đã không thể chữa khỏi cho con gái, giờ mẹ cũng muốn rời bỏ con sao? Con phải làm sao đây?!”
Tôi đưa tay vuốt tóc bà.
Thật ra, mẹ tôi luôn mạnh mẽ hơn chính bà tưởng tượng rất nhiều.
Vậy nên, dù tôi có rời đi, bà cũng sẽ ổn thôi.
“Mẹ, chúng ta phẫu thuật được không?” Bà cầu xin tôi.
“Bác sĩ nói có thể làm phẫu thuật mà.”
Tôi nhìn bà, rồi lắc đầu:
“Nếu mọi người ép mẹ, mẹ sẽ tự kết liễu mình ngay bây giờ.”
Bà nhìn tôi tuyệt vọng, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má.
Bà ấy đấy…
Từ kiếp trước đến bây giờ, vẫn luôn là một người hay khóc như thế.
20
Tháng 1 năm 1992, lẽ ra thời tiết vẫn còn se lạnh đầu xuân, vậy mà hôm ấy, tuyết bỗng rơi dày, cái rét thấu tận xương tủy.
Đây là những giờ phút cuối cùng của tôi.
Tôi nằm trên giường cấp cứu, ý thức dần dần mơ hồ, đến mức cơn đau lan khắp cơ thể cũng dần biến mất.
Bên tai là tiếng khóc nghẹn ngào, đó là dì tôi, mẹ tôi và cậu út.
Tôi cố gắng giơ tay, chạm đến dì tôi.
Dì ấy hai mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nghẹn ngào nói:
“Mẹ, con đây!”
Tôi gắng sức thì thào:
“Chăm sóc tốt cho em trai, em gái...”
Những câu đơn giản như vậy mà cũng vắt kiệt sức lực của tôi.
Dì tôi cắn chặt môi, gật đầu thật mạnh.
Tôi lại nhìn về phía cậu út.
Sau mấy năm đi lính, cậu ấy đã không còn non nớt, khờ dại như trước.
Giờ đây, cậu ấy thẳng lưng quỳ bên giường tôi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Tôi cố gắng sắp xếp từ ngữ, yếu ớt nói:
“Là đàn ông, phải mạnh mẽ... giúp đỡ chị... chị gái...”
Cuối cùng, ánh mắt tôi rơi xuống mẹ tôi.
Bà ấy cúi đầu, khóc đến mức đôi vai run rẩy không ngừng.
Nhất Phiến Băng Tâm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau lưng bà, bố tôi đang ôm đứa trẻ nhỏ, gương mặt đầy đau thương.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến người chủ cũ của cơ thể này—cũng chính là bà ngoại tôi kiếp trước.
Trước khi chết, bà đã bị cuộc đời chèn ép cả một kiếp người.
Lời cuối cùng bà để lại là:
“Nếu có thể làm lại một lần nữa, nhất định tôi sẽ...”
Giờ đây, tôi đã hiểu bà muốn nói điều gì rồi.
Nếu có thể làm lại một lần nữa, bà ấy sẽ chọn một cách sống khác.
Nghèo khổ không đáng thương, mà đáng thương nhất là khi rơi vào vũng bùn lại chỉ biết oán trách khắp nơi.
Tôi thấy may mắn, vì điều mà bà ngoại không hiểu ở tuổi ba mươi, tôi lại hiểu được khi tôi ba mươi.
Tôi đã sống lại cuộc đời của bà, vững vàng bảo vệ ba đứa trẻ.
Tôi thỏa mãn rồi.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng mẹ tôi khóc nức nở:
“Mẹ ơi, nếu mẹ phải đi thì cứ đi đi, đi rồi mẹ sẽ không còn đau nữa.”
“Kiếp này mẹ vất vả quá rồi. Nếu có kiếp sau, con muốn làm mẹ của mẹ.”
Lúc ý thức tôi sắp biến mất, tôi nghe thấy những lời này.
Tôi rất muốn cười, cũng rất muốn nói với bà:
“Mong ước của mẹ sắp thành hiện thực rồi.”
Nhưng một câu đơn giản như vậy, tôi đã không còn khả năng nói ra.
Mi mắt càng lúc càng nặng trĩu, thân thể tôi nhẹ bẫng như sắp bay lên.
Tôi… cuối cùng cũng có thể rời đi.
21: Ngoại truyện Trương Quế Lan
Tôi nhất định phải chết.
Đó là suy nghĩ đầu tiên khi tôi nhìn thấy kết quả kiểm tra sức khỏe.
Cũng chính lúc đó, tôi bỗng hiểu ra:
Chỉ khi tôi c.h.ế.t đi, đứa trẻ kia mới thực sự có thể sống lại.
Bà ngoại thật sự đã rời đi từ lâu rồi.
Tôi xuyên vào cuộc đời của bà, thì không thể nào cùng tồn tại với chính mình trong thực tế.
Đây chính là lý do tại sao thần kinh não bộ của đứa trẻ bị đóng kín, mãi mãi không thể phát triển.
Chỉ cần tôi còn sống một ngày, con bé sẽ không thể khỏe lại.
Vì thế, khi bác sĩ khuyên tôi phẫu thuật, khi Đinh Kiến Quốc nói với tôi rằng nước ngoài có thuốc đặc trị ung thư phổi giai đoạn đầu, tôi đều cứng rắn từ chối.
Chỉ cần có một tia hy vọng để sống, tôi cũng sẽ tự tay dập tắt nó.
Tôi lén vứt hết thuốc, không muốn chống chọi với ung thư nữa.
Tôi ăn những món ngon, đi đến những nơi tôi muốn, gặp gỡ những người tôi muốn gặp.
Tôi không còn điều gì hối tiếc nữa.
Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ trở lại thời đại thực sự của mình, vẫn có thể gặp lại họ, đúng không?
Nếu có thể trở về…
Tôi muốn ôm chặt bố mẹ mình thật lâu.
Trước đây tôi không hề biết…
Họ lại yêu thương tôi đến vậy.
( End )
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro