Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu
Chương 8
Hướng Nam Thiên
2025-03-18 20:48:34
12
Rất nhanh, sáu năm trôi qua.
Chúng tôi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở huyện.
Tôi vẫn là một công nhân tạm thời bình thường ở trạm lương thực, nhưng ngoài giờ làm, tôi tranh thủ vẽ tranh để kiếm thêm thu nhập.
Kiếp trước tôi làm thiết kế đồ họa, có nền tảng hội họa, nên vẽ các mẫu hoa văn cho giày dép, quần áo rồi bán lại cho thợ may, kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.
Ngoài ra, tôi cũng trồng chút rau, nuôi vài con gà để cải thiện bữa ăn. Nhưng không dám nuôi nhiều, vì nếu vượt quá số lượng quy định, tổ dân phố sẽ tịch thu.
Cậu út tôi ham ăn, thỉnh thoảng lại lén rủ bạn bè ra sông bắt cá, tôm.
Có lần, cậu chạy thẳng ra đồng ruộng, đào về hơn chục con lươn và cá chạch, vứt trước mặt tôi, bảo tôi nấu ăn.
Lúc đó tôi sợ đến nhũn cả chân.
Dù mấy năm qua tôi đã quen với việc làm mẹ, việc g.i.ế.c gà, làm cá chẳng còn là vấn đề, nhưng những thứ trơn tuột như rắn này thì tôi chịu thua.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi phải nhờ bác hàng xóm giúp đỡ, mới biến đống lươn cá đó thành món ăn trên bàn.
Ba đứa nhỏ—mẹ tôi, dì tôi, cậu út—càng lớn, sự khác biệt trong học tập và tính cách càng rõ ràng.
Dì tôi học trung học cơ sở huyện, có năng khiếu học tập, lại tự giác, kỳ nào cũng đứng nhất khối, luôn làm bí thư đoàn, lớp trưởng, nói năng quyết đoán, làm việc đâu ra đó.
Mỗi lần họp phụ huynh, tôi đều được mọi người vây quanh ngưỡng mộ, cảm giác sướng rơn.
Ngược lại, mẹ tôi—học lớp năm, tính tình ngơ ngác, chậm chạp, lại còn học dốt bẩm sinh.
Môn toán đơn giản cũng tệ không tả nổi, đến kỳ thi giữa kỳ còn được đúng 50 điểm.
Tôi suýt cười chết, không hiểu nổi kiếp trước bà lấy tư cách gì mà chê tôi học dốt!
Tôi có thể kém bà ấy sao? Bà ấy thậm chí còn không có không gian để tụt dốc thêm nữa!
Thế là tôi liền sao chép y nguyên những lời mắng mỏ mà kiếp trước bà từng nói với tôi.
“Bài này đơn giản như vậy mà cũng không biết làm? Đến chó nhìn còn phải lắc đầu.”
“Chỉ có năm con số thôi, vậy mà con chép sai đến bốn cái?”
“Ra đứng úp mặt vào tường mà suy nghĩ lại đi!”
Tôi dạy dỗ bà trôi chảy như nước chảy mây trôi, động tác vung vỉ ruồi cũng thuần thục vô cùng.
Mẹ tôi khóc nức nở, gào lên đầy oan ức.
Dì tôi đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, bèn đến vỗ nhẹ lưng em gái, dịu dàng nói:
“Đi nào, đừng sợ, chị sẽ giảng bài cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi buông một câu:
“Dạy cho tốt vào, nếu em gái học tiến bộ, mẹ thưởng cho một hào.”
Dì tôi cũng rất cố gắng giảng giải, nhưng nửa tiếng sau, từ trong phòng vọng ra tiếng gào giận dữ:
“Đến lợn chị còn dạy được, sao em lại không hiểu hả?”
Mẹ tôi bị mắng đến mức gào khóc dữ dội hơn.
Dì tôi tức đến mức đập bàn: “Ai thích dạy thì đi mà dạy, chị không cần một hào này nữa!”
Tôi thở dài, biết làm sao được đây.
Cậu út vô tư như không, vẫn ngồi chơi đá cuội một cách vui vẻ, ngẩng đầu hỏi tôi:
“Mẹ ơi, chiếc xe chú Đinh làm cho con bao giờ mới xong ạ?”
Tôi lắc đầu.
Gần đây nhà Đinh Kiến Quốc xảy ra chuyện, chỉ e anh ấy không còn tâm trạng để làm đồ chơi.
Vợ của Đinh Kiến Quốc làm việc ở hợp tác xã huyện, gia cảnh cũng khá, nhưng lại là người lười biếng và ham ăn, lại thêm tam quan lệch lạc.
Mọi việc trong nhà đều do Đinh Kiến Quốc làm, còn cô ta thì lúc nào cũng tám chuyện với hàng xóm hoặc đi đánh bài.
Hai người có một cô con gái, tuổi xấp xỉ mẹ tôi, nhưng sinh ra đã có bệnh tim bẩm sinh.
Tôi thường thấy Đinh Kiến Quốc cõng con gái chạy vội về phía bệnh viện huyện.
Mấy ngày trước, tôi nghe đồng nghiệp trong trạm lương thực nói, vợ anh ấy đánh bài đến mức thua sạch tem phiếu lương thực, hai người đang cãi nhau đến long trời lở đất.
Đúng là mỗi nhà đều có một cuốn kinh khó tụng.
Mấy ngày sau, một đồng nghiệp trong trạm đột nhiên thì thầm với vẻ bí hiểm:
“Cô biết gì chưa? Đinh Kiến Quốc ly hôn rồi.”
13
“Cái gì?” Tôi sững người.
Thời này, chuyện ly hôn cực kỳ hiếm, gần như chưa từng nghe thấy.
Đồng nghiệp hạ giọng kể:
“Vợ anh ấy đúng là độc ác. Hôm đó, con bé lên cơn bệnh, khóc đòi mẹ, nhưng cô ta chỉ lo đánh bài, chẳng thèm để ý. Đến khi Đinh Kiến Quốc tan làm về nhà, con bé đã hôn mê rồi.”
Tôi nghe mà lòng chùng xuống. Tôi biết cô bé ấy, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
“Cứu kịp không?”
“Cứu được, nhưng lần này Đinh Kiến Quốc quyết tâm rồi, nhất định đòi ly hôn. Cô ta có ông bác làm giám đốc xưởng in, hống hách tuyên bố rằng nếu ly hôn thì hắn phải cút khỏi xưởng. Kết quả, anh ấy chẳng nói chẳng rằng, nộp đơn xin nghỉ việc luôn.”
Rất nhanh, sáu năm trôi qua.
Chúng tôi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở huyện.
Tôi vẫn là một công nhân tạm thời bình thường ở trạm lương thực, nhưng ngoài giờ làm, tôi tranh thủ vẽ tranh để kiếm thêm thu nhập.
Kiếp trước tôi làm thiết kế đồ họa, có nền tảng hội họa, nên vẽ các mẫu hoa văn cho giày dép, quần áo rồi bán lại cho thợ may, kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.
Ngoài ra, tôi cũng trồng chút rau, nuôi vài con gà để cải thiện bữa ăn. Nhưng không dám nuôi nhiều, vì nếu vượt quá số lượng quy định, tổ dân phố sẽ tịch thu.
Cậu út tôi ham ăn, thỉnh thoảng lại lén rủ bạn bè ra sông bắt cá, tôm.
Có lần, cậu chạy thẳng ra đồng ruộng, đào về hơn chục con lươn và cá chạch, vứt trước mặt tôi, bảo tôi nấu ăn.
Lúc đó tôi sợ đến nhũn cả chân.
Dù mấy năm qua tôi đã quen với việc làm mẹ, việc g.i.ế.c gà, làm cá chẳng còn là vấn đề, nhưng những thứ trơn tuột như rắn này thì tôi chịu thua.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi phải nhờ bác hàng xóm giúp đỡ, mới biến đống lươn cá đó thành món ăn trên bàn.
Ba đứa nhỏ—mẹ tôi, dì tôi, cậu út—càng lớn, sự khác biệt trong học tập và tính cách càng rõ ràng.
Dì tôi học trung học cơ sở huyện, có năng khiếu học tập, lại tự giác, kỳ nào cũng đứng nhất khối, luôn làm bí thư đoàn, lớp trưởng, nói năng quyết đoán, làm việc đâu ra đó.
Mỗi lần họp phụ huynh, tôi đều được mọi người vây quanh ngưỡng mộ, cảm giác sướng rơn.
Ngược lại, mẹ tôi—học lớp năm, tính tình ngơ ngác, chậm chạp, lại còn học dốt bẩm sinh.
Môn toán đơn giản cũng tệ không tả nổi, đến kỳ thi giữa kỳ còn được đúng 50 điểm.
Tôi suýt cười chết, không hiểu nổi kiếp trước bà lấy tư cách gì mà chê tôi học dốt!
Tôi có thể kém bà ấy sao? Bà ấy thậm chí còn không có không gian để tụt dốc thêm nữa!
Thế là tôi liền sao chép y nguyên những lời mắng mỏ mà kiếp trước bà từng nói với tôi.
“Bài này đơn giản như vậy mà cũng không biết làm? Đến chó nhìn còn phải lắc đầu.”
“Chỉ có năm con số thôi, vậy mà con chép sai đến bốn cái?”
“Ra đứng úp mặt vào tường mà suy nghĩ lại đi!”
Tôi dạy dỗ bà trôi chảy như nước chảy mây trôi, động tác vung vỉ ruồi cũng thuần thục vô cùng.
Mẹ tôi khóc nức nở, gào lên đầy oan ức.
Dì tôi đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, bèn đến vỗ nhẹ lưng em gái, dịu dàng nói:
“Đi nào, đừng sợ, chị sẽ giảng bài cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi buông một câu:
“Dạy cho tốt vào, nếu em gái học tiến bộ, mẹ thưởng cho một hào.”
Dì tôi cũng rất cố gắng giảng giải, nhưng nửa tiếng sau, từ trong phòng vọng ra tiếng gào giận dữ:
“Đến lợn chị còn dạy được, sao em lại không hiểu hả?”
Mẹ tôi bị mắng đến mức gào khóc dữ dội hơn.
Dì tôi tức đến mức đập bàn: “Ai thích dạy thì đi mà dạy, chị không cần một hào này nữa!”
Tôi thở dài, biết làm sao được đây.
Cậu út vô tư như không, vẫn ngồi chơi đá cuội một cách vui vẻ, ngẩng đầu hỏi tôi:
“Mẹ ơi, chiếc xe chú Đinh làm cho con bao giờ mới xong ạ?”
Tôi lắc đầu.
Gần đây nhà Đinh Kiến Quốc xảy ra chuyện, chỉ e anh ấy không còn tâm trạng để làm đồ chơi.
Vợ của Đinh Kiến Quốc làm việc ở hợp tác xã huyện, gia cảnh cũng khá, nhưng lại là người lười biếng và ham ăn, lại thêm tam quan lệch lạc.
Mọi việc trong nhà đều do Đinh Kiến Quốc làm, còn cô ta thì lúc nào cũng tám chuyện với hàng xóm hoặc đi đánh bài.
Hai người có một cô con gái, tuổi xấp xỉ mẹ tôi, nhưng sinh ra đã có bệnh tim bẩm sinh.
Tôi thường thấy Đinh Kiến Quốc cõng con gái chạy vội về phía bệnh viện huyện.
Mấy ngày trước, tôi nghe đồng nghiệp trong trạm lương thực nói, vợ anh ấy đánh bài đến mức thua sạch tem phiếu lương thực, hai người đang cãi nhau đến long trời lở đất.
Đúng là mỗi nhà đều có một cuốn kinh khó tụng.
Mấy ngày sau, một đồng nghiệp trong trạm đột nhiên thì thầm với vẻ bí hiểm:
“Cô biết gì chưa? Đinh Kiến Quốc ly hôn rồi.”
13
“Cái gì?” Tôi sững người.
Thời này, chuyện ly hôn cực kỳ hiếm, gần như chưa từng nghe thấy.
Đồng nghiệp hạ giọng kể:
“Vợ anh ấy đúng là độc ác. Hôm đó, con bé lên cơn bệnh, khóc đòi mẹ, nhưng cô ta chỉ lo đánh bài, chẳng thèm để ý. Đến khi Đinh Kiến Quốc tan làm về nhà, con bé đã hôn mê rồi.”
Tôi nghe mà lòng chùng xuống. Tôi biết cô bé ấy, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
“Cứu kịp không?”
“Cứu được, nhưng lần này Đinh Kiến Quốc quyết tâm rồi, nhất định đòi ly hôn. Cô ta có ông bác làm giám đốc xưởng in, hống hách tuyên bố rằng nếu ly hôn thì hắn phải cút khỏi xưởng. Kết quả, anh ấy chẳng nói chẳng rằng, nộp đơn xin nghỉ việc luôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro