Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu
Chương 7
Hướng Nam Thiên
2025-03-18 20:48:34
Thời đó, không có điện thoại di động, cũng không có máy ghi âm.
Phó trạm trưởng đã làm việc ở trạm lương thực nhiều năm, có gốc rễ vững chắc hơn tôi rất nhiều, vì vậy tôi không dám làm rùm beng.
Đến lần thứ ba ông ta giao dịch lén lút, tôi bí mật bám theo toàn bộ quá trình, ghi lại tất cả thông tin:
Số lượng hàng hóa, địa điểm mua bán, số tiền hoa hồng ông ta ăn chặn.
Tôi cầm bằng chứng trong tay, định trực tiếp đi tìm trưởng trạm.
Nhưng đúng lúc ấy, phó trạm trưởng đột nhiên xin nghỉ phép, nói rằng vợ ông ta qua đời.
Lúc này tôi mới biết, vợ ông ta đã bệnh nhiều năm, là hậu quả của việc tiêm kháng sinh sai cách trước đây, khiến bà ấy thường xuyên đau đớn, đến mức đứng cũng không vững.
Một năm trước, bà ấy đã liệt giường.
Phó trạm trưởng đã từng đưa vợ lên thành phố chữa trị, nhưng không tìm được cách cứu chữa.
Vì bà ấy mang hộ khẩu nông thôn, nên không được bảo hiểm y tế chi trả.
Tiền lương của ông ta, cùng với căn nhà cũ của gia đình, đều đã đem đi chữa bệnh hết.
Vậy mà cuối cùng, sau bao năm chống chọi, bà ấy vẫn không qua khỏi.
Nghe tin này, tôi lặng người, rồi tạm thời cất lá đơn tố cáo vào trong túi.
Không ngờ, vài ngày sau, sau khi lo xong tang lễ, ông ta chủ động tìm đến tôi.
Vừa mở miệng, ông ta đã đi thẳng vào vấn đề:
“Tiểu Trương, cô chắc chắn đã biết chuyện đó rồi.”
Tôi sững người.
“Hôm đó lão La đến thu mua lương thực, tôi thấy con bé nhà cô đứng chờ ngoài cửa.”
Tôi căng thẳng hỏi:
“Vậy… anh định diệt khẩu à?”
Ông ta khựng lại, rồi nói:
“Tiểu Trương, cô hiểu lầm tôi rồi… Hôm nay tôi tìm cô là để đưa cái này.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Ông ta cúi đầu, móc từ trong túi ra một tờ giấy rồi đưa cho tôi.
Đó cũng là một lá đơn tố cáo, nhưng nội dung lại chi tiết và đầy đủ hơn nhiều so với những gì tôi đã viết.
Cuối thư, phần ký tên… lại là tên của tôi và lão Chu.
Ông ta bình tĩnh nói:
“Tôi mong cô hãy mang đơn này lên huyện để tố cáo tôi. Cứ để họ xử lý theo quy định, như vậy tôi cũng cảm thấy yên lòng.”
Tôi cau mày:
“Động cơ của anh là gì?”
“Theo quy định cũ, nếu đơn tố cáo được xác minh là đúng sự thật, người tố cáo có thể được ưu tiên chuyển sang biên chế chính thức.”
“Cô một mình nuôi ba đứa trẻ rất vất vả, lão Chu cũng có hoàn cảnh khó khăn… Ngoài ra, tôi còn mấy chục đồng, xem như bù đắp cho các cô.”
Tôi lặng người rất lâu.
Người này… thật điên rồ.
Vì một căn bệnh không có cách chữa, ông ta đã dốc hết gia sản để chạy chữa cho vợ.
Vì thương cảm cho chúng tôi, dù chính mình sắp thân bại danh liệt, ông ta vẫn nghĩ đến chuyện bù đắp số tiền bị trừ của lão Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một kẻ điên, lại chọn một cách điên rồ để chuộc tội.
Thấy tôi không nói gì, ông ta nhét mạnh lá đơn và tiền vào tay tôi, rồi quay người rời đi.
Tôi nắm chặt tờ giấy, cảm thấy nó nóng như một miếng sắt nung đỏ.
11
Tôi trằn trọc suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi chặn lão Chu trên đường đi làm, kể lại toàn bộ sự việc.
Lão Chu sửng sốt:
“Thật sự là ông ta sao? Tôi từng thấy có người bên ngoài đưa tiền cho ông ta, đã cảm thấy có gì đó không đúng.”
Tôi phân tích:
“Nếu chúng ta im lặng, cuối tháng này sẽ phải gánh tội oan rồi cuốn gói rời đi. Nhưng nếu làm theo lời ông ta, thì chẳng khác nào lợi dụng ông ta để giẫm lên mà tiến thân.”
“Vậy bây giờ làm sao?”
“Thế này đi…” Tôi hạ giọng, thì thầm điều gì đó.
Lão Chu ho nhẹ:
“Cách này ổn chứ?”
“Ổn.”
Hôm đó, tôi mang đơn tố cáo lên huyện.
Khi trở về, tôi vô tình gặp phó trạm trưởng.
Ông ta nghiêm túc gật đầu với tôi, ánh mắt bình thản như một người chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài.
Vài ngày sau, huyện cử người xuống điều tra việc ông ta biển thủ công lương.
Số tiền và thời gian trong đơn tố cáo khớp hoàn toàn với số lượng lương thực bị thiếu, xác minh không sai lệch.
Trong thời buổi cả nước phải thắt lưng buộc bụng để sống, hành vi tham ô tài sản công có thể bị kết án tù.
Nhưng vì phó trạm trưởng tự thú, lại có thái độ thành khẩn, số lượng thất thoát không quá lớn, nên sau khi thảo luận, huyện quyết định chỉ giáng chức, buộc bồi thường, không có hình phạt nào khác.
Đúng vậy… tự thú.
Trước khi nộp đơn, tôi đã đổi phần ký tên thành chính tên của ông ta.
Ông ta phải chịu trách nhiệm, nhưng chúng tôi cũng không muốn lợi dụng cơ hội này để tiến thân.
Sau khi có quyết định xử lý, phó trạm trưởng thu dọn đồ đạc rời đi.
Trước khi đi, ông ta nói:
“Cảm ơn các cậu, giờ tôi cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên lành.”
Lão Chu hỏi:
“Sau này anh định làm gì?”
“Về quê thôi, họ sắp xếp cho tôi làm kế toán ở xã. Cũng tốt, tiện thể chăm sóc mẹ già.”
“Giang hồ gặp lại.”
Tôi thừa nhận, một người sinh ra vào những năm 90 như tôi, không chịu được những trò đen tối, càng không chấp nhận những mưu mô bẩn thỉu.
Đến cái thời kỳ khốn khổ của những năm 70 này, tôi nhất định phải đấu tranh với thế lực xấu xa.
Nhưng đôi khi, thiện và ác không dễ phân biệt.
Phó trạm trưởng đã làm việc ở trạm lương thực nhiều năm, có gốc rễ vững chắc hơn tôi rất nhiều, vì vậy tôi không dám làm rùm beng.
Đến lần thứ ba ông ta giao dịch lén lút, tôi bí mật bám theo toàn bộ quá trình, ghi lại tất cả thông tin:
Số lượng hàng hóa, địa điểm mua bán, số tiền hoa hồng ông ta ăn chặn.
Tôi cầm bằng chứng trong tay, định trực tiếp đi tìm trưởng trạm.
Nhưng đúng lúc ấy, phó trạm trưởng đột nhiên xin nghỉ phép, nói rằng vợ ông ta qua đời.
Lúc này tôi mới biết, vợ ông ta đã bệnh nhiều năm, là hậu quả của việc tiêm kháng sinh sai cách trước đây, khiến bà ấy thường xuyên đau đớn, đến mức đứng cũng không vững.
Một năm trước, bà ấy đã liệt giường.
Phó trạm trưởng đã từng đưa vợ lên thành phố chữa trị, nhưng không tìm được cách cứu chữa.
Vì bà ấy mang hộ khẩu nông thôn, nên không được bảo hiểm y tế chi trả.
Tiền lương của ông ta, cùng với căn nhà cũ của gia đình, đều đã đem đi chữa bệnh hết.
Vậy mà cuối cùng, sau bao năm chống chọi, bà ấy vẫn không qua khỏi.
Nghe tin này, tôi lặng người, rồi tạm thời cất lá đơn tố cáo vào trong túi.
Không ngờ, vài ngày sau, sau khi lo xong tang lễ, ông ta chủ động tìm đến tôi.
Vừa mở miệng, ông ta đã đi thẳng vào vấn đề:
“Tiểu Trương, cô chắc chắn đã biết chuyện đó rồi.”
Tôi sững người.
“Hôm đó lão La đến thu mua lương thực, tôi thấy con bé nhà cô đứng chờ ngoài cửa.”
Tôi căng thẳng hỏi:
“Vậy… anh định diệt khẩu à?”
Ông ta khựng lại, rồi nói:
“Tiểu Trương, cô hiểu lầm tôi rồi… Hôm nay tôi tìm cô là để đưa cái này.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Ông ta cúi đầu, móc từ trong túi ra một tờ giấy rồi đưa cho tôi.
Đó cũng là một lá đơn tố cáo, nhưng nội dung lại chi tiết và đầy đủ hơn nhiều so với những gì tôi đã viết.
Cuối thư, phần ký tên… lại là tên của tôi và lão Chu.
Ông ta bình tĩnh nói:
“Tôi mong cô hãy mang đơn này lên huyện để tố cáo tôi. Cứ để họ xử lý theo quy định, như vậy tôi cũng cảm thấy yên lòng.”
Tôi cau mày:
“Động cơ của anh là gì?”
“Theo quy định cũ, nếu đơn tố cáo được xác minh là đúng sự thật, người tố cáo có thể được ưu tiên chuyển sang biên chế chính thức.”
“Cô một mình nuôi ba đứa trẻ rất vất vả, lão Chu cũng có hoàn cảnh khó khăn… Ngoài ra, tôi còn mấy chục đồng, xem như bù đắp cho các cô.”
Tôi lặng người rất lâu.
Người này… thật điên rồ.
Vì một căn bệnh không có cách chữa, ông ta đã dốc hết gia sản để chạy chữa cho vợ.
Vì thương cảm cho chúng tôi, dù chính mình sắp thân bại danh liệt, ông ta vẫn nghĩ đến chuyện bù đắp số tiền bị trừ của lão Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một kẻ điên, lại chọn một cách điên rồ để chuộc tội.
Thấy tôi không nói gì, ông ta nhét mạnh lá đơn và tiền vào tay tôi, rồi quay người rời đi.
Tôi nắm chặt tờ giấy, cảm thấy nó nóng như một miếng sắt nung đỏ.
11
Tôi trằn trọc suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi chặn lão Chu trên đường đi làm, kể lại toàn bộ sự việc.
Lão Chu sửng sốt:
“Thật sự là ông ta sao? Tôi từng thấy có người bên ngoài đưa tiền cho ông ta, đã cảm thấy có gì đó không đúng.”
Tôi phân tích:
“Nếu chúng ta im lặng, cuối tháng này sẽ phải gánh tội oan rồi cuốn gói rời đi. Nhưng nếu làm theo lời ông ta, thì chẳng khác nào lợi dụng ông ta để giẫm lên mà tiến thân.”
“Vậy bây giờ làm sao?”
“Thế này đi…” Tôi hạ giọng, thì thầm điều gì đó.
Lão Chu ho nhẹ:
“Cách này ổn chứ?”
“Ổn.”
Hôm đó, tôi mang đơn tố cáo lên huyện.
Khi trở về, tôi vô tình gặp phó trạm trưởng.
Ông ta nghiêm túc gật đầu với tôi, ánh mắt bình thản như một người chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài.
Vài ngày sau, huyện cử người xuống điều tra việc ông ta biển thủ công lương.
Số tiền và thời gian trong đơn tố cáo khớp hoàn toàn với số lượng lương thực bị thiếu, xác minh không sai lệch.
Trong thời buổi cả nước phải thắt lưng buộc bụng để sống, hành vi tham ô tài sản công có thể bị kết án tù.
Nhưng vì phó trạm trưởng tự thú, lại có thái độ thành khẩn, số lượng thất thoát không quá lớn, nên sau khi thảo luận, huyện quyết định chỉ giáng chức, buộc bồi thường, không có hình phạt nào khác.
Đúng vậy… tự thú.
Trước khi nộp đơn, tôi đã đổi phần ký tên thành chính tên của ông ta.
Ông ta phải chịu trách nhiệm, nhưng chúng tôi cũng không muốn lợi dụng cơ hội này để tiến thân.
Sau khi có quyết định xử lý, phó trạm trưởng thu dọn đồ đạc rời đi.
Trước khi đi, ông ta nói:
“Cảm ơn các cậu, giờ tôi cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên lành.”
Lão Chu hỏi:
“Sau này anh định làm gì?”
“Về quê thôi, họ sắp xếp cho tôi làm kế toán ở xã. Cũng tốt, tiện thể chăm sóc mẹ già.”
“Giang hồ gặp lại.”
Tôi thừa nhận, một người sinh ra vào những năm 90 như tôi, không chịu được những trò đen tối, càng không chấp nhận những mưu mô bẩn thỉu.
Đến cái thời kỳ khốn khổ của những năm 70 này, tôi nhất định phải đấu tranh với thế lực xấu xa.
Nhưng đôi khi, thiện và ác không dễ phân biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro