Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Chương 4

Hướng Nam Thiên

2025-03-18 20:48:34

6. 

 

Tôi trông cũng không đến nỗi nào, nhưng gã đàn ông kia thì vừa lùn vừa béo, răng vàng khè lộn xộn, ánh mắt lại cực kỳ dâm tà. 

 

Vừa mở miệng, gã ta đã nói: 

 

“Quế Lan, tôi từng gặp cô rồi, chúng ta là bạn học tiểu học mà. Tôi cũng để mắt đến cô, nhưng mà… cô có nhiều con quá...” 

 

Tôi cảnh giác hỏi: “Ý anh là gì?” 

 

Gã ta cười ngoác miệng: 

 

“Hôm trước nghe nói cô muốn cho bớt một đứa con gái đi đúng không? Nhà tôi có người họ hàng không có con, hay là tiện thể cho luôn thằng út nữa…” 

 

Ngoài cửa sổ, ba đứa trẻ đang căng thẳng nhìn vào trong. 

 

Ba đôi mắt trong veo ấy ánh lên nỗi sợ hãi về tương lai. 

 

Tôi giận sôi máu, đập mạnh tay xuống bàn: 

 

“Anh đang nghĩ quái gì thế? Muốn tôi bỏ con mình à? Tôi vứt mẹ anh đi thì có!” 

 

Gã ta trợn mắt sững sờ, bà chị dâu đi cùng cũng giật mình hoảng hốt: 

 

“Trương Quế Lan, cô nói linh tinh gì thế? Cô bị ma ám à?” 

 

Tôi cầm ngay cây chổi, quát lớn: 

 

“Cút hết đi, đừng có động vào con tôi!” 

 

Gã thợ mộc tức giận nhảy dựng lên: 

 

“Không phải chị tôi nói thì cái loại như cô, cái nhà nát này tôi thèm vào! Cô cứ chờ c.h.ế.t đói đi, c.h.ế.t rồi cũng chẳng ai thèm chôn!” 

 

Tôi nghiến chặt răng, tống cổ hai chị em quái đản ấy ra khỏi sân, tiện tay ném luôn hai túi bánh kẹo mà họ mang đến ra ngoài. 

 

Ba đứa nhỏ lo lắng hỏi tôi: 

 

“Mẹ… mẹ sẽ không thực sự bỏ rơi chúng con chứ?” 

 

Tôi lắc đầu. 

 

Tối hôm ấy, tôi lặng lẽ ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu, đờ đẫn hồi lâu. 

 

Cuối cùng, tôi cũng nghĩ thông suốt. 

 

Hiện tại, chính sách còn nhiều hạn chế, chúng tôi vẫn đang vùng vẫy trong bùn lầy. Cho dù tôi có chịu cực khổ đến đâu, thì nợ nần cũng chỉ ngày càng chồng chất. 

 

Nếu không thể đi đường tắt bằng cách tái hôn, vậy tôi chỉ còn cách tìm một con đường mới mà chưa ai dám đi. 

 

Hôm sau, tôi dắt theo ba đứa nhỏ, đi bộ suốt hai tiếng đến trụ sở chính quyền huyện. 

 

Tôi tìm đến văn phòng, nộp lên toàn bộ hồ sơ liên quan đến ông ngoại của bọn trẻ—cũng chính là cha của chúng. 

 

Ông sinh năm 1932, khi mới 13 tuổi đã tham gia cách mạng với tư cách Hồng quân nhỏ tuổi. 

 

Sau khi đất nước giải phóng, ông trở về quê làm nông dân. Vì sức khỏe yếu, gia cảnh nghèo khó nên không ai muốn gả con gái cho. Mãi đến năm 28 tuổi, ông mới cưới được bà ngoại tôi và sinh ra ba đứa con. 

 

Hai năm trước, làng tôi gặp lũ lụt, nhiều nhà cửa bị nhấn chìm. Ông đã hy sinh mạng sống để cứu người. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thế nhưng, chính quyền thôn không hề có bất cứ chế độ chăm lo hay bồi thường nào, thậm chí một lời hỏi thăm cũng không có. Họ cho rằng đó là điều hiển nhiên. 

 

Bà ngoại tôi là người hiền lành, chưa từng dám hỏi, dám đòi. 

 

Nhưng tôi thì khác. 

 

Đằng nào cũng bị dồn đến đường cùng rồi, tôi chẳng còn gì để mất. 

 

Tôi giao nộp toàn bộ giấy chứng nhận ông ngoại từng là Hồng quân, ảnh chụp cũ, chứng nhận hồi hương, cùng với thông báo bằng văn bản của thôn về cái c.h.ế.t của ông khi cứu người. 

 

Ngoài ra, tôi còn kèm theo bằng chứng về số công điểm tôi kiếm được ở đội sản xuất—một khoản nợ chồng chất, làm càng nhiều càng nghèo hơn.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Nhân viên trong văn phòng lộ vẻ khó xử: 

 

“Phục vụ nhân dân thì khó tránh khỏi hy sinh. Các cô cứ về trước đi, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên…” 

 

Tôi biết đây chỉ là lời qua loa. 

 

Bước ra khỏi văn phòng, tôi ngồi phịch xuống ngay trước cổng ủy ban huyện. 

 

Tôi ôm ba đứa trẻ, vừa khóc vừa nói trong nước mắt: 

 

“Tôi không cần tiền trợ cấp, không cần danh hiệu gia đình liệt sĩ! Tôi chỉ cầu xin chính quyền cho ba đứa nhỏ một con đường sống!” 

 

Nỗi bi thương trào dâng, ba đứa trẻ cũng gào khóc thảm thiết, tiếng khóc vang khắp cổng ủy ban huyện. 

 

Người qua đường đứng lại xem càng lúc càng đông, càng ngày càng nhiều. 

 

Khóc mệt thì ngồi bệt xuống nghỉ một lúc. 

 

Đói thì lấy bánh khô ra ăn vài miếng. 

 

Ba đứa trẻ thay phiên nhau khóc, nhịp nhàng mà dai dẳng. 

 

Thời này, người dân còn thật thà chất phác, nhưng dày mặt như tôi thì không có nhiều. 

 

Không biết đã qua bao lâu… Nhân viên văn phòng lúc trước hớt hải chạy ra: 

 

“Đồng chí, vào trong nói chuyện đi.” 

 

Tôi ngẩng đầu đầy bướng bỉnh: 

 

“Không. Nếu không giải quyết, tôi sẽ ngồi đây mãi, cho dù có c.h.ế.t đói ngay trước cửa các người.” 

 

Anh ta sốt ruột đến toát mồ hôi: 

 

“Cô làm ơn vào đi, chủ tịch huyện đã đến rồi!” 

 

Chủ tịch huyện là một người đàn ông trung niên có gương mặt hòa nhã. 

 

Ông xem xét tài liệu trên bàn, tỉ mỉ hỏi han về tình hình gia đình tôi. 

 

Cuối cùng, ông lấy ra một văn bản, nói rằng sau trận thiên tai hai năm trước, thôn tôi đã nộp danh sách những người hy sinh, huyện cũng đã cấp một khoản tiền bồi thường. 

 

“Chẳng lẽ các cô chưa từng nhận được số tiền đó?” 

 

Tôi lắc đầu. 

 

Bà ngoại tôi đã nhắc đi nhắc lại chuyện năm đó vô số lần—đừng nói đến khoản bồi thường, ngay cả tiền lo ma chay cũng phải tự vét hết gia sản ra chi trả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Số ký tự: 0